Không hề nghi ngờ, người nguyên chủ Phó Không Thanh thích vẫn luôn là Tống Ngọc Thư nguyên bản, và cũng chỉ thích Tống Ngọc Thư nguyên bản, cho dù trong mắt của người xuyên thư, tính tình Tống Ngọc Thư nhút nhát, không phóng khoáng, lên không được mặt bàn, người mà nguyên chủ Phó Không Thanh thích vẫn luôn là cậu ấy như cũ.
Điều Không Thanh chướng mắt nhất ở người xuyên thư Tống Ngọc Thư chính là, đã chiếm thân thể của Tống Ngọc Thư thì thôi đi, đã vậy còn cao cao tại thượng kết luận nguyên chủ Tống Ngọc Thư là một đứa thánh mẫu ngốc bạch ngọt, nói tính tình cậu ta quá mềm yếu, xứng đáng bị tra công đùa quay mòng mòng, vừa ngược thân vừa ngược tâm.
Victim-blaming điển hình là đây chứ đâu, cái thứ logic rừng rú gì không biết? Buồn cười đóe chịu được.
Đối với Không Thanh, tính tình của nguyên chủ Tống Ngọc Thư quá ôn nhu quá lương thiện, không nỡ làm tổn thương người khác, nhưng điều này nói như thế nào cũng không phải là điều gì sai trái, ngược lại là người xuyên thư tu hú chiếm tổ, ỷ vào sự yêu thích của người, không kiêng nể gì thương tổn người ta, hại người ta cửa nát nhà tan, chết không nhắm mắt, còn rất đúng lý hợp tình, một chút áy náy cũng không có, đây mới là thối rữa đến tận xương tủy.
Từ Thẩm Gia Kỳ trong thế giới nhỏ đầu tiên đến Đường Tinh trong thế giới nhỏ thứ hai, lại đến người xuyên thư Tống Ngọc Thư trong tiểu thế giới này, Không Thanh cảm thấy cậu dường như đã mò đến quy luật Thiên Đạo chọn con cưng của nó.
Nếu cái gọi là con cưng của Thiên Đạo đều loại ích kỷ, lòng lang dạ sói này, như vậy, sự tồn tại hệ thống pháo hôi tay xé hào quang vai chính cũng có ý nghĩa.
Trong quyển tiểu thuyết đô thị sinh con 《Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo》 này, thiết lập nhân vật của nguyên chủ Phó Không Thanh là nam phụ thâm tình yêu thụ chính sâu đậm, mà sau khi người xuyên thư xuyên tới, ỷ vào việc biết rất nhiều tình tiết mấu chốt của cốt truyện, các loại phong ba bão táp, biến nam phụ thâm tình thành hiệp sĩ tiếp mâm pháo hôi.
Cho đến khi chết đi nguyên chủ Phó Không Thanh cũng không nghĩ rõ ràng, vì sao người xuyên thư lại nhẫn tâm đến vậy?
Qua mười năm sớm chiều ở chung, dù có nuôi một con chó cũng có tình cảm, người xuyên thư thân là người bên gối của cậu, sau khi đâm sau lưng cũng không nhớ tình cũ, nói hắn ta lòng lang dạ sói đúng thật là không hề nói quá.
Không Thanh thân là người ngoài cuộc nhưng thật ra vẫn có thể đoán được đại khái tâm thái của người xuyên thư, đơn giản chính là cảm thấy thế giới trong sách không phải thế giới thật, nhân vật trong sách chẳng qua cũng chỉ là công cụ để thúc đẩy cốt truyện, lợi dụng nguyên chủ Phó Không Thanh cũng vậy, hại nguyên chủ Phó Không Thanh cửa nát nhà tan cũng thế, đều không phải là chuyện gì đáng để áy náy.
Đây cũng là chỗ mà Không Thanh coi thường người xuyên thư nhất, lừa gạt tình cảm nguyên chủ Phó Không Thanh đã đành, còn lấy oán trả ơn, cấu kết với gian phu hại nguyên chủ Phó Không Thanh cửa nát nhà tan.
Cũng là nguyên chủ Phó Không Thanh tử tế, trước khi phủi sạch quan hệ với người xuyên thư còn dặn Không Thanh cho người kia mượn một trăm vạn, giúp người kia dập lửa sém lông mày, nếu đổi lại là Không Thanh, đừng nói đến chuyện đưa than ngày tuyết, không bỏ đá xuống giếng cũng xem như tâm trạng cậu tốt.
Lại cảm khái thêm một chút nguyên chủ Phó Không Thanh tốt tính, sau đó Không Thanh quay đầu chuyển cho Tống Ngọc Thư một trăm vạn vào tài khoản ngân hàng hắn ta cung cấp.
Không Thanh không biết là do nguyên chủ Phó Không Thanh không muốn nhìn thấy người xuyên thư giày xéo thân thể của nguyên chủ Tống Ngọc Thư, mới ép sự ghê tởm và oán khí, nhờ mình cho người xuyên thư mượn một trăm vạn khi người kia yêu cầu; hay là muốn thả lưới đánh cá, giúp người xuyên thư, chờ người kia thuận lợi sinh đứa con trong bụng ra, lại tính sổ hai con sói mắt trắng một lớn một nhỏ này luôn một thể.
Nếu là vế trước thì cũng chỉ có thể nói nguyên chủ Phó Không Thanh không hổ là nam phụ thâm tình vẫn luôn mang lòng ái mộ không đổi với thụ chính, dù có biết rõ thụ chính đã bị người xuyên thư tu hú chiếm tổ thiết lập nhân vật vẫn không đổ như cũ.
Nhưng nếu là vế sau, như vậy đã chứng minh nguyên chủ Phó Không Thanh tuy thoạt nhìn là một chính nhân quân tử, nhưng thật ra bên trong cũng không phải đơn giản, biết rõ nếu muốn báo thù thì không thể lập tức ấn chết kẻ thù, mà phải chậm rãi tính sổ.
Mặc kệ trong lòng nguyên chủ Phó Không Thanh rốt cuộc nghĩ thế nào, đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, Không Thanh dựa theo yêu cầu của nguyên chủ Phó Không Thanh, chuyển một trăm vạn vào tài khoản ngân hàng của Tống Ngọc Thư, sau đó không thèm chú ý tình huống bên Tống Ngọc Thư nữa.
Giờ này khắc này, Tống Ngọc Thư sau khi nhận được một trăm vạn Không Thanh chuyển tới, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Có số tiền này ít nhất trong khoảng thời gian ngắn cũng không cần tiếp tục nhọc lòng về vấn đề tiền bạc.
Theo lý thuyết, Không Thanh hào phóng đưa tiền, Tống Ngọc Thư hẳn nên cảm kích mới đúng, kết quả, Tống Ngọc Thư không chỉ không cảm kích, ngược lại cảm thấy Phó Không Thanh không hổ là nam phụ thâm tình ngu ngốc nhiều tiền dễ lừa gạt trong tiểu thuyết, còn lén lút nghĩ cách tìm cơ hội kiếm thêm chút chỗ tốt trên người Phó Không Thanh.
Phó Không Thanh trong cốt truyện gốc cũng bị quấn lấy như vậy, từng chút từng chút một mà bị hút tới chết.
Hiện tại, người đã đổi thành Không Thanh, Tống Ngọc Thư còn muốn tiếp tục kiếm đồ tốt trên người nam phụ thâm tình ngu ngốc nhiều tiền dễ lừa Phó Không Thanh này sợ là không dễ như vậy.
Về tới Phó gia, Không Thanh đi nhìn hai người già tuổi tác đã cao trong nhà trước tiên.
Yêu cầu thứ hai mà nguyên chủ Phó Không Thanh đưa ra bao gồm báo hiếu cho ba mẹ thật tốt, để hai người già bọn họ có thể an hưởng lúc tuổi già, Không Thanh nếu đã đồng ý thì sẽ nỗ lực thực hiện.
"Ba, mẹ, con về rồi đây."
"Không Thanh về rồi hả con."
Phó lão thái thái đã ngoài 50 nhưng bảo dưỡng rất khá, gương mặt nhìn qua hiền từ, ôn hòa, khi cười rộ trông rất hòa ái dễ gần.
Khác với Phó lão thái thái, gương mặt Phó lão gia tử mang theo nếp nhăn, khí chất nghiêm túc, tuy rằng đã sắp đầy 60 tuổi, nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ như cũ, tinh thần quắc thước*, chỉ là ánh mắt ông nhìn Không Thanh tràn ngập ghét bỏ.
*Quắc thước: có vẻ mạnh khoẻ, nhanh nhẹn và rắn rỏi tuy tuổi tác đã cao
Không Thanh không hiểu ra sao, còn đang không biết mình đắc tội ông lão này lúc nào, nhanh chóng tiến đến, đỡ lấy cánh tay Phó lão thái thái, kề sát vào bên tai bà, mặt ủ mày ê nhỏ giọng dò hỏi: "Mẹ, ba đang giận cái gì thế ạ? Con làm phật ý ông ấy hồi nào thế?"
Phó lão thái thái nghe vậy, ngẩng đầu tức giận trừng Không Thanh một cái, giả vờ cả giận nói: "Còn không phải do thằng nhãi con hả, tự dưng nói cái gì mà thích con trai, không muốn cưới vợ sinh con, vì việc này mà ba con không ngủ ngon được mấy ngày rồi đấy."
Tuy rằng miệng nói Phó lão gia tử liên tiếp vài ngày không ngủ ngon, nhưng Không Thanh quan sát mặt Phó lão thái thái một chút, mơ hồ nhìn ra vài phần tiều tụy từ gương mặt đã dần mang nét già nua này, lúc này mới rõ, hai ông bà trong khoảng thời gian này chắc chắn đã rầu thúi ruột vì thằng con không làm người ta bớt lo cậu đây.
"Mẹ, con xin lỗi."
Câu xin lỗi này là nói thay nguyên chủ Phó Không Thanh, cũng là chính bản thân Không Thanh muốn nói với hai ông bà.
Tuy rằng Không Thanh cũng có thể thay nguyên chủ Phó Không Thanh báo hiếu cho hai người, nhưng thân là một thân thể độc lập có tư tưởng tự do, Không Thanh không thể miễn cưỡng bản thân mình thay đổi xu hướng tính dục, càng không thể đi cưới vợ sinh con để dỗ hai người già vui, lừa gạt thậm chí là tổn thương một người con gái vô tội khác.
Phó lão thái thái nhịn không được mà thở dài, nhẹ nhàng vỗ lên tay Không Thanh, khẽ cười nói: "Thằng nhóc con nghĩ nhiều rồi đấy, mẹ hỏi con, nếu không phải do ba con giới thiệu vài cô con gái thế gia, buộc con đi xem mắt, có phải là con tính giấu nhẹm chuyện quan trong như vầy, không nói cho ba mẹ biết không?"
Không Thanh không đáp lời.
Trên thực tế, nếu không phải do Phó lão gia tử ép buộc, thấy Phó Không Thanh sắp tốt nghiệp nhanh chân sắp xếp cho cậu ấy mấy bữa xem mắt, làm Phó Không Thanh phiền não, Phó Không Thanh cũng không buộc phải comeout xu hướng tính dục.
"Người ta đều nói con cháu có phúc của con cháu, đừng nên lo phiền vì con cháu, nhưng mà con à, thương thay lòng cha lòng mẹ trên thiên hạ, nào có ai thân làm ba mẹ lại không quan tâm con mình đâu cơ chứ." Nói đến đây, Phó lão thái thái lại nhịn không được mà thở dài, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Không Thanh, thấm thía mà nói: "Không Thanh à, mẹ và ba con đều đã vùi nửa thân mình người xuống đất vàng, cũng không biết còn có thể sống thêm được bao lâu, vốn tưởng còn có thể nhìn thấy con cưới vợ sinh con, xây nên một gia đình nhỏ, nâng đỡ nhau, dựa dẫm vào nhau, không nhờ......!hầy, con cái đều là nợ nần."
"Mẹ......"
Không Thanh có chút khổ sở, nhưng nhiều hơn vẫn là chân tay luống cuống, bởi cậu thật sự không am hiểu dỗ người già.
Cũng may, Phó lão thái thái rất nhanh đã điều chỉnh xong cảm xúc, kéo tay Không Thanh, tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Không Thanh à, thật ra, con nói với ba mẹ con không thích con gái, cũng nói sau này không muốn kết hôn sinh con, mẹ cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi, thích con trai thì cứ thích con trai thôi, chỉ cần là con thích thật lòng, sống vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi."
Không Thanh vốn còn đang cho rằng hai ông bà dù có nghĩ rõ, nhiều nhất cũng chỉ tôn trọng lựa chọn của cậu, không ép cậu cưới vợ sinh con, không ngờ Phó lão thái thái thế nhưng còn ủng hộ cậu, thật sự làm cậu thụ sủng nhược kinh.
"Cảm ơn mẹ."
Phó lão thái thái nhịn không được nở nụ cười, tựa khi còn nhỏ, duỗi tay nhéo mặt Không Thanh, vui tươi hớn hở nói: "Đứa nhỏ ngốc, cảm ơn mẹ làm cái gì cơ chứ."
Nhìn thấy Không Thanh nói chuyện vui vẻ với Phó lão thái thái, không khí ấm áp, Phó lão gia tử đứng ngồi không yên.
Nặng nề ho khan một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của Không Thanh, Phó lão gia tử lại làm bộ làm tịch hắng giọng, nghiêm túc nói: "Tuy đồng ý chuyện mi không cưới vợ sinh con, nhưng thân là một người trưởng thành, mi cũng lo mà giữ mình trong sạch, đừng có mà làm xằng làm bậy với mấy cái đứa không đứng đắn trong giới, có biết chưa? Dù mi thích con trai thì cũng phải đoàng hoàng nghiêm túc mỗi một đoạn tình cảm, nếu mà để tau biết mi hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, xem tau có đánh gãy chân mi không!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Gói Hết Sự Dịu Dàng Của Trời Đất Gửi Cho Chị
2.
Không Phải Ánh Trăng
3.
Giai Giai Có Một Mái Nhà
4.
Ta Tiến Cung Năm 14 Tuổi…
=====================================
"Ba......"
Không Thanh dở khóc dở cười, Phó lão gia tử cũng không biết đọc tài liệu rung tung rối loạn từ chỗ nào, thế nhưng mà còn chích một mũi dự phòng cho mình, cậu là cái loại người làm bậy làm bạ hay sao?
"Ông ơi, bà ơi, con về rồi nà."
Phó lão gia tử mới vừa giáo huấn Không Thanh xong, chưa kịp thở đều, một người con trai lưng đeo balo, lảo đảo lắc lư vào nhà.
Đúng là cháu trai của Phó Không Thanh, Phó Hồng Thái.
"Í da, chú nhỏ, chú về hồi nào thế?"
Nhìn thấy Không Thanh, Phó Hồng Thái hiển nhiên hoảng sợ, liên tưởng tới lời nói muốn đánh gãy chân Không Thanh lúc mới vào cửa khi nghe Phó lão gia tử nói, sắc mặt Phó Hồng Thái nháy mắt thay đổi, cặp sách trên vai còn chưa kịp buông đã nhanh chân điên cuồng chạy tới trước mặt Phó lão gia tử, vừa chống đỡ bên phía Phó lão gia tử, vừa trộm đưa mắt ra hiệu cho Không Thanh.
"Ông nội, có chuyện gì cứ từ từ nói, chú nhỏ cũng không làm chuyện gì trái pháp luật, thương thiên hại lí, ông nội đâu cần phải làm đến mức muốn đánh gãy chú nhỏ đâu ông?"
"Phắn ngay!"
Phó lão gia tử thẹn quá hóa giận, trừng mắt nhìn Phó Hồng Thái như đứa ngốc, thổi râu trợn mắt.
Quan hệ giữa Phó Hồng Thái và Phó Không Thanh tốt, sợ chú nhỏ không lớn hơn mình mấy tuổi này bị Phó lão gia tử cho ăn hành, cợt nhả chắn trước mặt Phó lão gia tử, kiểu gì cũng không chịu nhường.
"Ông nội, hà tất gì đâu ông? Chú nhỏ chỉ không thích con gái, không muốn kết hôn sinh con thôi mà, cũng không phải thích một con chó, ông cần gì phải hô đánh hô giết vậy đâu?"
"Cháu mới thích chó ấy!" Không Thanh nghe không nổi nữa, nhịn không được bật lại.
"Phó Hồng Thái, cháu qua đây!"
"Chú nhỏ, chú sao mà giống con chó cắn Lữ Động Tân(*) thế, không hiểu lòng người tốt gì hết trơn vậy trời? Cháu đây là đang bảo vệ chú đó, không để chú dính đòn bên chỗ ông nội, chú không cảm ơn cháu thì thôi đi, còn mắng nữa, thật là......"
(*) Lữ Động Tân là một trong tám vị thần bất tử trong văn hóa dân gian Trung Quốc.
Con chó cắn Lữ Động Tân không biết ông là người tốt, ý muốn nói người không biết phân biệt tốt xấu.
Dựa trên Baidu
Không đợi Phó Hồng Thái nói hết lời, Không Thanh tùy tay cầm gối dựa trên sô pha lên, hung hăng ném vào Phó Hồng Thái.
Này thì nói hươu nói vượn này nhóc con.
Phó Hồng Thái không tránh không né, duỗi tay đỡ, vững vàng đỡ lấy gối dựa Không Thanh ném tới, ngây ngốc cười.
Lúc này, Phó Hồng Thái cũng phản ứng được, vừa rồi hẳn là mình hiểu lầm, ông nội cũng không có ý muốn đánh gãy chân chú nhỏ.
"Ha ha, chú nhỏ, chúc mừng nhá."
Phó lão gia tử vừa nghe lập tức tức giận tiếp một câu.
"Giờ mi chúc mừng nó làm quỷ gì? Chờ đến khi nó thật sự tìm được nửa kia lại đến chúc mừng có cũng không muộn."
Phó Hồng Thái gật gật đầu, vươn tay ném đi, một lần nữa ném gối dựa về lại sô pha, xoay người đỡ Phó lão gia tử, cợt nhả nói: "Ông ơi, việc đã đến nước này, ông cũng đừng giận, tuy chú nhỏ sẽ không kết hôn sinh con, nhưng còn có cháu mà, thêm mấy năm nữa là cháu tới tuổi được kết hôn rồi, đến lúc đó, cháu chắc chắn mang một đứa cháu dâu xinh đẹp tuyệt vời về cho ông coi."
"Nói hươu nói vượn!" Phó lão gia tử nhướng mi, trừng mắt, trực tiếp mắng Phó Hồng Thái: "Thằng nhãi con mi thu lại cái suy nghĩ gian xảo kia cho ông, nếu để ông biết mi yêu sớm trong trường, làm loạn quan hệ nam nữ, xem xem ông có đánh gãy chân mi không."
Phó Hồng Thái bĩu môi, không dám tiếp tục mồm mép ba hoa.
Nhìn hai ông bà mang gương mặt hiền từ, lại nhìn đứa cháu trai cả tinh quái, Không Thanh cuối cùng cũng biết vì sao nguyên chủ Phó Không Thanh sau khi chết vẫn không yên lòng với người nhà như cũ, người xuyên thư thật sự là tội ác tày trời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...