Không Thanh mở mắt, cậu phát hiện mình đang ở trong một quán cà phê sang trọng, không khí ấm áp xa hoa, đối diện với cậu là một người con trai mảnh khảnh, diện mạo khí chất sạch sẽ đáng yêu.
"Phó học trưởng, em biết nói như vậy là đang làm khó anh, nhưng em thật sự đã cùng đường mạt lộ! ! xin anh hãy giúp em! ! sau này chắc chắn em sẽ báo đáp anh.
"
Không Thanh bất động thanh sắc điều chỉnh dáng ngồi, đặt tay phải lên mặt bàn, duỗi tay xoa huyệt Thái Dương vẫn còn đang đau nhức, buông mắt, không nói gì.
Trên thực tế, Không Thanh không tiếp lời bởi cậu không biết nên nói gì, cậu hiện tại đang nhanh chóng đọc và tiêu hóa cốt truyện thế giới gốc mà hệ thống quản lí viên 666 truyền cho cậu trong đầu.
Khác với hai thế giới nhỏ trước, con cưng Thiên Đạo không phải là cư dân bản xứ của thế giới nhỏ này, mà là một người từ bên ngoài đến hàng thật giá thật.
Trong mắt người ngoại lai này, thế giới gốc là một quyển sách, một quyển tiểu thuyết đô thị sinh con não tàn tràn ngập các loại máu chó kiểu cũ.
《Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo》.
Vừa thấy cái tên truyện này là đã có thể cảm nhận được một luồng hơi thở Jack Sue máu chó nồng đậm ập vào mặt, nội dung tiểu thuyết lại càng làm người ta nghẹn họng, như có kim sau lưng, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Vai chính trong tiểu thuyết tên là Tống Ngọc Thư, là một sinh viên còn đang đi học chưa tròn hai mươi, bởi vì mẹ mất sớm, ba đi cưới vợ sinh con lần nữa, sống ở trong nhà như một người vô hình, không có chút cảm giác tồn tại.
Bị hoàn cảnh sống ảnh hưởng, hơn nữa quá trình trưởng thành thiếu sự yêu thương của ba mẹ nghiêm trọng, Tống Ngọc Thư hướng nội dần dần lớn lên với tính tình mềm mại sợ hãi rụt rè, không giỏi giao tiếp, bên cạnh thậm chí một người bạn có thể nói chuyện được cũng không có.
Tống Ngọc Thư không dám làm bạn với các bạn học ngoài bởi vì tính tình khiếp nhược, không giỏi giao tiếp ra, còn vì trong lòng cậu ta cất giấu một bí mật rất lớn.
Đó chính là tuy giới tính cậu ta là nam, nhưng cậu ta lại có thể sinh con.
Bí mật này là do mẹ Tống Ngọc Thư trộm nói cho cậu ta trước khi chết, hơn nữa luôn dặn dò Tống Ngọc Thư mãi, rằng chính cậu ta phải nhớ giữ bí mật này thật kỹ, tuyệt đối không được nói cho bất kì ai biết.
Tống Ngọc Thư cái hiểu cái không gật đầu đồng ý.
Ngay từ đầu, Tống Ngọc Thư tuổi còn nhỏ cũng không hiểu lắm những gì mẹ mình nói, nhưng cậu ta với tính tình ngoan ngoãn trời sinh vẫn nhớ kỹ lời mẹ mình dặn, không nói bí mật này cho người thứ hai biết.
Cho đến tận tuổi dậy thì, Tống Ngọc Thư bỗng nhiên kinh sợ mà nhận ra, bản thân cậu ta không giống với nam hay nữ mà sách giáo khoa miêu tả, tuy rằng biểu hiện bên ngoài của cậu là nam, nhưng theo di ngôn của mẹ, cậu ta lại có thể sinh con, vừa giống nam, vừa giống nữ, vậy chẳng phải là bất nam bất nữ?
Vốn dĩ, thân là nam sinh không thích nữ lại thích nam đã đủ làm Tống Ngọc Thư còn đang trong giai đoạn vỡ lòng đứng bên bờ vực sụp đổ, hơn nữa bản thân còn có thể sinh con một cách không khoa học, điều này làm Tống Ngọc Thư càng thêm sợ hãi bất an.
Tống Ngọc Thư vốn nhút nhát từ bé không dám chia sẻ bí mật của mình với người khác, trở nên càng thẹn thùng hướng nội, trong suốt ba năm cấp hai, ba năm cấp ba đều vùi đầu học tập, mặc kệ hết thảy những thứ khác.
Cũng may nỗ lực không phụ lòng người, kỳ thi đại học qua đi, Tống Ngọc Thư trực tiếp lấy thành tích ưu việt thi đậu đại học Đế Đô.
Sau khi vào đại học, tầm mắt mở rộng, việc cần phải tiếp xúc cũng nhiều lên, Tống Ngọc Thư mới biết được, đồng tính cũng không phải là bệnh, điều này làm trong lòng cậu ta dễ chịu đi một ít, cũng bắt đầu thử kết giao bạn bè.
Là một người độc lai độc vãng, tịch mịch lâu ngày, Tống Ngọc Thư cũng muốn tìm một vài người bạn cùng chung chí hướng, cùng nhau dạo phố nói chuyện phiếm, hoặc là bắt đầu một đoạn tình yêu ngọt ngào, tìm được một người yêu tri âm, nắm tay đến đầu bạc.
Sau đó, không ngoài sở liệu, con thỏ đơn thuần Tống Ngọc Thư này đã bị một gã tồi theo dõi.
Diện mạo Tống Ngọc Thư mềm mỏng, khí chất sạch sẽ, hơn nữa tuổi cũng không lớn, tâm tính đơn thuần, đúng là loại hình vừa nhìn đã biết cực dễ lừa.
Tên kia không chỉ lừa tình cảm của Tống Ngọc Thư mà còn chuẩn bị đóng gói Tống Ngọc Thư đưa lên giường một ông lớn nào đó để lấy lòng bên kia, Tống Ngọc Thư không hề đề phòng tên đàn ông tệ hại này, bất cẩn tin lời gã kia nói.
Một đoạn thời gian sau khi kết giao, kẻ tồi kia nói với Tống Ngọc Thư rằng gã muốn làm mối quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước, bản thân đã đặ phòng khách sạn rồi, bảo Tống Ngọc Thư nhanh chóng tới đó tìm gã.
Đây là lần đầu Tống Ngọc Thư yêu đương, đào tim đào phổi cho bạn trai, một lòng chất chứa chân tình, chưa từng nghĩ tới việc bạn trai muốn lợi dụng cậu ta, vui sướng chạy đến khách sạn.
Tới khách sạn, Tống Ngọc Thư còn nói với gã, vận động thì được, nhưng nhất định phải làm tốt công tác phòng bị.
Thằng tồi kia gật đầu cái rụp.
Tống Ngọc Thư còn rất cảm động, cảm thấy bạn trai mình ôn nhu săn sóc, nhưng cậu ta vạn lần không ngờ, không bao lâu sau khi cậu ta uống xong ly nước mà bạn trai tự tay đưa, cậu ta cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân vô lực, ý thức cũng trở nên mơ hồ lên.
Trong cơn mơ màng, Tống Ngọc Thư chỉ biết rằng bạn trai ôm cậu ta lên, sau đó cái gì cậu ta cũng nhớ không rõ.
Một đêm qua đi.
Tỉnh lại, linh hồn trong thân thể Tống Ngọc Thư đã bất tri bất giác biến thành một người khác từ một thế giới khác xuyên tới.
Người xuyên thư từ dị thế giới này cũng tên là Tống Ngọc Thư, trùng tên trùng họ vai chính tiểu thuyết, vì rảnh rỗi không có việc gì làm, ngẫu nhiên cầm lấy quyển《Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo》 này, kiên nhẫn xem xong một phần ba, khinh bỉ cái tính cách mềm yếu của vai chính tới đau cả gan, kiên trì không nổi, drop.
Nhưng Tống Ngọc Thư nghĩ trăm triệu lần cũng nghĩ không tới, chỉ một đêm qua đi, chính bản thân đã bằng cách nào đó không thể hiểu được mà xuyên vào trong sách, lại còn xuyên vào thụ chính trùng tên trùng họ với mình kia.
Cảm xúc bất ngờ qua đi, Tống Ngọc Thư lại hối tiếc.
Sớm biết mình sẽ xuyên vào sách, hắn nhất định sẽ chịu đựng nỗi ghê tởm mà đoàng hoàng xem hết quyển tiểu thuyết, dù không thuộc làu làu toàn bộ quyển tiểu thuyết cũng phải nhớ mỗi người mỗi vật và toàn bộ tình tiết mấu chốt cho kỹ.
Đáng tiếc, trên đời này không tồn tại thuốc hối hận.
Tống Ngọc Thư tự oán trong chốc lát, lập tức lại lên tinh thần, chuẩn bị lên kế hoạch cho những ngày tiếp theo.
Bởi vì đã từng đọc tiểu thuyết cho nên Tống Ngọc Thư cũng biết thể chất đặc thù của thụ chính, có thể mang thai, chuyện đầu tiên sau khi rời khỏi khách sạn chính là đi hiệu thuốc mua thuốc tránh thai.
Uống thuốc xong, Tống Ngọc Thư mệt mỏi đánh xe về ký túc xá học sinh, leo lên giường của mình, vừa ngã đầu đã ngủ.
Mấy ngày kế tiếp, Tống Ngọc Thư chém đinh chặt sắt chia tay với gã bạn trai tồi kia, hoàn toàn phủi sạch quan hệ, đồng thời bắt chước tính cách và thói quen của nguyên chủ Tống Ngọc Thư, thử dung nhập vào sinh hoạt vườn trường.
Ngoài việc phải ứng phó với việc tên tồi kia thường xuyên đến quấy rầy, tâm tình bực bội ra, những thứ khác Tống Ngọc Thư đều thích ứng rất khá.
Cho đến tầm một tháng sau, ngày nọ Tống Ngọc Thư rời giường, bỗng nhiên phát hiện bản thân xuất hiện triệu chứng buồn nôn, nôn khan và các loại triệu chứng khi mang thai, Tống Ngọc Thư luống cuống tay chân, nhanh chân chạy tới hiệu thuốc trộm mua que thử thai.
Vừa kiểm tra, Tống Ngọc Thư hoàn toàn kinh ngạc.
Trúng, thế mà trúng thật.
Rõ ràng mình đã uống thuốc tránh thai trước cả rồi, vì sao còn có thể mang thai?
Nên nói không hổ là công thụ chính của tiểu thuyết sao? Chỉ có một lần như thế, vậy mà cũng có thể một phát trúng đích?
Tống Ngọc Thư nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, chỉ có thể quy hết tất thảy chuyện này lên thể chất đặc thù của thụ chính và tính bất khả kháng của cốt truyện trong tiểu thuyết.
Tống Ngọc Thư – người đã từng đọc tiểu thuyết tuy rằng ngạc nhiên với việc mình mang thai, song cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Trong ấn tượng của hắn, đứa bé này ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ đã biết đau lòng cho ba ba, rất làm người thấy thích.
Lúc mới vừa xuyên qua, Tống Ngọc Thư mang tâm thái nhiều thêm một chuyện không bằng thiếu đi một chuyện, nghe theo con tim của minh, không chút do dự uống thuốc tránh thai, muốn tránh sinh đứa nhỏ này ra, do đó cắt đứt đoạn nghiệt duyên với ông bô khác của đứa nhỏ.
Nhưng tạo hóa trêu người, dù có dùng thuốc tránh thai đứa nhỏ này vẫn tới đúng hạn, Tống Ngọc Thư không phải một người tàn nhẫn độc ác, biết trong bụng mình đang có một sinh mệnh nhỏ, cũng không có cách nào tự tay bóp chết cơ hội sinh ra nó.
Cuối cùng, sau một phen giãy giụa kịch liệt trong lòng, Tống Ngọc Thư vẫn quyết định sinh đứa nhỏ này.
Không thể không thừa nhận, Tống Ngọc Thư có hảo cảm với đứa con trong bụng, nhưng với người ba còn lại kia của con lại khác.
Tống Ngọc Thư đã xem qua một phần ba tiểu thuyết biết người ba khác kia của đứa nhỏ chó cỡ nào, từ tận đáy lòng không muốn dính líu với đối phương, dù có biết rõ kết cục trong tiểu thuyết gốc là HE hắn ta cũng tính toán tự mình trộm sinh con, sau đó yên ổn nuôi nó lớn lên.
Nếu có thể nói, đời này của Tống Ngọc Thư cũng không muốn tiếp xúc với người ba kia của con mình, càng không muốn thực hiện cái cốt truyện Jack Sue máu chó cay mắt kia, đã ngược thân còn ngược tâm.
Hạ quyết tâm xong, Tống Ngọc Thư liền chạy tới tìm nguyên chủ Phó Không Thanh.
Phó Không Thanh, trong quyển 《Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo》 này được thiết lập là một nam phụ thâm tình lòng mang ái mộ với thụ chính, dù biết rõ gút mắt yêu hận giữa thụ chính và công chính nhưng vẫn toàn tâm toàn ý yêu thụ chính như cũ, si tâm không bỏ.
Xét về mặt tư tâm, so với tổng tài bá đạo cố chấp điên cuồng, Tống Ngọc Thư rõ ràng thích học trưởng ôn nhu diện mạo tuấn mỹ, khí chất xuất chúng như Phó Không Thanh.
Tống Ngọc Thư vừa lén lút đánh giá Phó Không Thanh, vừa nhịn không được trộm cảm khái, nếu không phải mình hiện tại đang mang thai, cần phải chạy đến nước ngoài trốn một đoạn thời gian ngay lập tức, chờ sau khi sinh con mới có thể trở về, mình cũng muốn có một đoạn yêu đương ngọt ngào với vị nam phụ thâm tình Phó Không Thanh này.
"Phó học trưởng, em có phải kéo thêm phiền toái cho anh rồi không?"
Không Thanh nghe vậy, giương mắt nhìn về phía Tống Ngọc Thư ngồi đối diện mình, giờ khắc này, Không Thanh tựa hồ đã hiểu nỗi bất cam và oán hận của nguyên chủ Phó Không Thanh.
"Cũng không tính là phiền toái gì.
" Không Thanh hơi mỉm cười, mắt nhìn Tống Ngọc Thư chất đầy ôn nhu, hỏi: "Em muốn mượn bao nhiêu?"
Tống Ngọc Thư không hề suy nghĩ thốt ra: "Một trăm vạn.
"
Không Thanh nhíu mày, vẻ mặt giả bộ nghiêm túc, thấm thía nói: "Ngọc thư, có thể cho anh biết, vì sao em vội vã vay tiền như vậy không?"
Một trăm vạn, đối với cậu ấm nhà giàu Phó Không Thanh mà nói, không tính là gì, nhưng đối với sinh viên xuất thân bình thường còn đang đi học như Tống Ngọc Thư mà nói, không phải là số lượng nhỏ.
Phó Không Thanh vốn dĩ có hảo cảm với cậu em khóa dưới Tống Ngọc Thư này, cũng vui lòng đưa than ngày tuyết, hỗ trợ hắn chút đỉnh, nhưng trước khi ra tay hỗ trợ, lắm miệng hỏi một câu, quan tâm tình huống của Tống Ngọc Thư một chút cũng rất bình thường.
Tống Ngọc Thư cắn môi, cúi đầu, trầm mặc không nói.
Suy cho cùng Tống Ngọc Thư không phải nguyên chủ Tống Ngọc Thư, không ngu ngốc như nguyên chủ, hắn ta chỉ thèm muốn Phó Không Thanh, cảm thấy lấy gia thế bối cảnh và tướng mạo nhân phẩm của Phó Không Thanh, bản thân và Phó Không Thanh ở bên nhau hẳn là sẽ hạnh phúc, nhưng trong tư tâm, Tống Ngọc Thư không tin bất luận kẻ nào, bao gồm cả Phó Không Thanh.
Tống Ngọc Thư không nói lời nào, Không Thanh cũng không truy vấn không ngừng, nói thẳng với Tống Ngọc Thư: "Lát nữa em gửi tài khoản ngân hàng của em cho anh đi, anh sẽ chuyển tiền cho em.
"
"Cảm ơn đàn anh.
"
"Không cần cảm ơn.
"
Thái độ Không Thanh lạnh nhạt, nhưng Tống Ngọc Thư cũng không để ý, trong ấn tượng của hắn, nam phụ thâm tình trong tiểu thuyết trước mặt thụ chính tựa hồ vẫn luôn mang bộ dáng ngoài lạnh trong nóng này.
Nói xong chuyện vay tiền, Tống Ngọc Thư còn muốn mời Không Thanh một bữa cơm, hâm nóng cảm tình một phen, nhưng lại bị Không Thanh dịu dàng từ chối.
Sau khi biết được Tống Ngọc Thư sẽ làm chuyện gì, nguyên chủ Phó Không Thanh còn có thể không so đo hiềm khích trước đây mà cho Tống Ngọc Thư vay tiền, cũng xem như rất khoan hồng độ lượng.
Không Thanh để tay lên ngực tự hỏi, dù sao cậu cũng tuyệt đối không làm được, Tống Ngọc Thư mà đối xử với cậu như vậy, cậu không bỏ đá xuống giếng là ngon rồi, còn cái gì mà đưa than ngày tuyết, mơ tưởng gì thế? Cậu là cái loại người lấy ơn báo oán này sao?
Chẳng qua, nếu là ý nguyên chủ, lại thêm vào yêu cầu nhiệm vụ, Không Thanh cũng lười can thiệp, cứ làm theo là được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...