Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Trong bất tri bất giác, từ cái ngày tận thế bỗng nhiên buông xuống ấy, đã trôi qua được mười năm.

Nhân loại dưới sự đột ngột không kịp phòng bị, xác thật đã từng bị tang thi bức liên tiếp bại lui, chưa nói tới tổng số dân cư giảm mạnh, hoàn cảnh sinh tồn cũng càng ngày càng ác liệt, nhưng qua mười năm này nỗ lực, giữa hai thế lực đối địch lớn nhất sau mạt thế là nhân loại và tang thi đạt trạng thái cân bằng mới, chính thức tiến vào giai đoạn giằng co.

Vì chống lại tang thi càng ngày càng mạnh mẽ cùng với tang thi triều thi thoảng lại bùng nổ một lần, từng khu căn cứ người sống sót mọc lên như măng mọc sau mưa, từng nơi từng nơi rải rác trên những vùng đất hoang vu rách nát sau mạt thế, cung cấp sự che chở cuối cùng cho những người sống sót của nhân loại.

Trong những căn cứ người sống sót đó, quy mô lớn nhất, có danh tiếng nhất, làm những người sống sót hướng đến nhất, không thể nghi ngờ chính là căn cứ Thần Hi Cơ.

"Biết tin gì chưa? Căn cứ Thần Hi Cơ hình như thật sự làm ra vaccine phòng bệnh tang thi rồi ấy? Dù là bị tang thi cắn hay cào, chỉ cần trong vòng 24 giờ tiêm vào vaccine tang thi, sẽ có 50% khả năng không bị cảm nhiễm."

"50%? Vậy chẳng phải là xác suất biến thành tang thi và không biến thành tang thi bằng một nửa à, cái vaccine phòng bệnh tang thi này nghe có vẻ cũng không xịn như vậy."

"Xịn hay không cũng không phải xem như vậy, phải biết rằng, hiện tại hầu như căn cứ người sống sót nào cũng nói với bên ngoài là đang nghiên cứu chế tạo vaccine phòng bệnh tang thi, nhưng mà nhiều năm vậy rồi ngoài căn cứ Thần Hi Cơ ra, căn cứ người sống sót khác đến cả cái bóng vaccine phòng bệnh tang thi cũng không thấy, vaccine phòng bệnh tang thi của căn cứ Thần Hi Cơ tuy rằng xác suất thành công chỉ có 50%, nhưng rốt cuộc thì đây cũng là một hy vọng, chứng minh nhân loại sớm muộn gì cũng có một ngày có thể hoàn toàn tiêu diệt virus tang thi, không cảm thấy cái này rất có tính động viên à?"

"Này, đừng có khoác lác ở đây nữa, vất vả lắm mới gặp được tiểu đội săn thi của căn cứ Thần Hi Cơ, mấy người chẳng muốn tìm bọn họ đổi một ống vaccine phòng bệnh tang thi à? Dù sao thì tôi tình nguyện móc sạch tinh hạch trên người cũng phải nghĩ cách đổi một ống vaccine phòng bệnh tang thi, nói không chừng lúc nào đó có thể cứu tôi một mạng."

"Tiểu đội săn thi của căn cứ Thần Hi Cơ? Ở đâu? Ở đâu?"

"Bên kia kìa, đi thôi, cùng đi."

Lực hấp dẫn của vaccine phòng bệnh tang thi đối với những người sống sót không cần nói cũng biết, dù căn cứ Thần Hi Cơ đã sớm mà thả tin tức, thuyết minh vaccine phòng bệnh tang thi giai đoạn hiện tại vẫn chưa thể hữu hiệu được trăm phần trăm, những người sống sót thấy được hy vọng vẫn coi vaccine phòng bệnh của căn cứ Thần Hi Cơ là vàng bạc châu báu.

Mọi người đều biết, căn cứ Thần Hi Cơ cực kì coi trọng người một nhà, mỗi lần có tiểu đội săn thi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đều sẽ phân cho mỗi người bọn họ hai đến ba ống vaccine phòng bệnh tang thi, bảo đảm bọn họ dù không cẩn thận bị tang thi cắn hay cào bị thương, cũng có thể không bị cảm nhiễm, biến thành tang thi.

Bởi vì những ống vaccine phòng bệnh tang thi đó, tiểu đội săn thi của căn cứ Thần Hi Cơ mỗi lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều sẽ bị những người sống sót của căn cứ khác quấn như cao da chó, gỡ cũng gỡ không ra.

Thậm chí, còn có người trộm bắt đầu kinh doanh hàng trao tay trái phép*, chuyên thu thập vaccine phòng bệnh tang thi từ tiểu đội săn thi của căn cứ Thần Hi Cơ, bán qua tay với giá cao, nhẹ nhàng đã có thể kiếm hời được vài viên tinh hạch, hơn nữa, bởi vì vaccine phòng bệnh tang thi cung nhỏ hơn nhiều so với cầu, những dân buôn này chỉ cần có thể nghĩ cách lấy được vaccine phòng bệnh tang thi từ căn cứ Thần Hi Cơ, căn bản sẽ không cần cầu nguồn tiêu thụ, có thể nói là mối làm ăn tốt một vốn bốn lời.

(*) Gốc là 二道贩子, theo Baidu, cụm này có nghĩa là những người mua bán trái phép hàng hóa để kiếm lời, hàng hóa này thường mua từ thương lái, hoặc là người sản xuất và bán đi.

Người buôn nhiều, nhóm tiểu đội săn thi của căn cứ Thần Hi Cơ cũng dần ý thức được vaccine phòng bệnh tang thi trong tay mình trân quý bao nhiêu, bắt đầu chủ động giao dịch cùng những người sống sót của căn cứ khác.

"Hạo Tử, lâu rồi không gặp, nay sao lại là cậu dẫn đội làm nhiệm vụ thế? Hồi trước không phải đều là anh Siêu à?"

Mười năm qua đi, Hạo Tử vẫn giữ một mái đầu bông xù khoa trương như cũ, nhìn qua cà lơ phất phơ, cực kì không đứng đắn.

"Vợ anh Siêu mang thai hơn chín tháng, sắp sinh rồi, anh Siêu xót vợ, muốn bên cạnh cùng vợ đi sinh, có lẽ gần đây cũng chưa thể dẫn đội làm nhiệm vụ, hết cách rồi, ai bảo tôi ế chổng mông, một người ăn no cả nhà không đói bụng đâu, lúc này cũng chỉ có thể để tôi ra ngựa."

"Thì ra anh Siêu đã kết hôn rồi sao? Chuyện từ khi nào thế?"

"Cũng đã hơn một năm trước rồi, chị dâu là dị năng giả hệ thủy, lớn lên đẹp không nói, còn ôn nhu, anh Siêu siêu có phúc luôn."

Giọng điệu khi Hạo Tử nói chuyện lộ ra một tia hâm mộ, chọc người nghe hắn nói nhịn không được bắt đầu ghẹo hắn.

"Ha ha ha ~ Hạo Tử cậu cũng là dị năng giả hệ hỏa cấp năm, thực lực mạnh như vậy, muốn tìm đối tượng hẳn phải dễ lắm chứ."

Hạo Tử vẫy vẫy tay, mặt bày biểu cảm xin miễn thứ cho kẻ bất tài.

"Để sau đi, tôi không vội kết hôn sinh con, một mình tự do tự tại, thật tốt."

Hạo Tử trưng cầu ý kiến của các đồng đội, tìm bạn bè quen biết chuyển nhượng một phần vaccine phòng bệnh tang thi, lúc này mới dẹp đường về căn cứ.

Trên đường về căn cứ Thần Hi Cơ.

Hạo Tử ngồi trên ghế phụ lại nghĩ tới người bạn vừa rồi trêu ghẹo, nhịn không được quay đầu, dò hỏi Lương Đình Ngọc ngồi ghế sau xe: "Ngọc Nhi, em cũng hai mươi tuổi rồi, còn chưa muốn tìm đối tượng sao?"

Lương Đình Ngọc nhìn cũng chưa thèm nhìn Hạo Tử một cái, vô cảm nói: "Không định."

Hạo Tử xịt keo, chưa từ bỏ ý định mà truy hỏi: "Ngọc Nhi, em xem, chú Lương và chị Hồng cũng đã kết hôn nhiều năm, em cũng sắp có một bé em trai hoặc em gái, em thật sự không có ý định tìm người yêu à?"

Lương Đình Ngọc bị hỏi phiền, tức giận liếc mắt trừng Hạo Tử một cái, nói không khách khí: "Chú già, chú không cảm thấy người ngoài như chú, quản hơi rộng quá đấy à?"

Hạo Tử hai chữ "Chú già" này làm xịt keo không nhẹ, vẻ mặt nôn nóng cố gắng nói: "Ngọc Nhi à, em có thể đổi xưng hô với anh không thế? Anh cũng không lớn hơn em bao nhiêu mà? Làm gì phải tiếng nào tiếng nấy gọi chú già chứ? Gọi một thanh niên siêu tốt trẻ tuổi đầy hứa hẹn anh đây già quá."

Lương Đình Ngọc trộm trợn trắng mắt, không lời nào để nói.

Hạo Tử rõ ràng là có hảo cảm với Lương Đình Ngọc, đáng tiếc, Lương Đình Ngọc chẳng thèm để ý Hạo Tử chút nào.

"Ngọc Nhi, nói anh nghe phát được không, em thích kiểu gì?"


Lương Đình Ngọc không chút nghĩ ngợi đã trả lời: "Đương nhiên là người như anh Cố Không Thanh."

Lương Đình Ngọc chưa từng che giấu, Không Thanh chính là mối tình đầu của cô, khi cô vẫn còn là một cô bé nhỏ xinh, cô đã từng trộm ảo tưởng sau khi lớn lên nhất định phải gả cho Không Thanh, cùng anh ấy dựng xây một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Đáng tiếc, người sinh ta chưa sinh, ta sinh người đã già.

Chờ sau khi Lương Đình Ngọc trưởng thành mới phát hiện, heo muốn ủi cải trắng còn nhiều hơn cả tưởng tượng của mình, muốn mạng hơn chính là một con heo trong đó trong đó còn ỷ vào giá trị vũ lực tự thân mạnh mẽ, dính cải trắng mọng nước không thèm buông, những người khác đừng nói là muốn gặm một miếng cải, đến cả cơ hội đến gần cải trắng cũng không có.

Mỗi khi nghĩ vậy, Lương Đình Ngọc đều nhịn không được vô cùng đau đớn, nếu giá trị vũ lực của cô có thể mạnh hơn một ít, cô sẽ chủ động xuất kích, chứ không phải buộc phải từ bỏ.

"Thì ra em thật sự thích đại lão Cố Không Thanh à, nhớ năm đó em vừa đến căn cứ Thần Hi Cơ từng sau khi lớn lên muốn gả cho đại lão Cố, anh vẫn luôn cho rằng em chỉ nói mấy lời ngây thơ mấy đứa con nít hay nói, không ngờ lá gan của em thật sự lớn như vậy."

Hạo Tử vẫn rất bội phục Lương Đình Ngọc, rốt cuộc, không phải ai cũng có dũng khí làm tình địch của Hoắc thiếu.

Lương Đình Ngọc có hơi bực mình, cũng không biết là bực Hạo Tử nghi ngờ tình cảm của cô với Không Thanh, hay là bực Hạo Tử phủ định sự yêu thích của cô với Không Thanh, không phục mà phản bác: "Anh Cố Không Thanh là tốt nhất, lớn lên xinh đẹp, nhìn vào là thấy đẹp mắt, thực lực lại mạnh, còn là dị năng giả hệ thủy lợi hại nhất căn cứ chúng ta, không gì sánh nổi, là đối tượng vô số người sùng bái và tôn kính, sao lại không đáng để tôi thích?"

Thấy bà cô nhỏ này tức giận, Hạo Tử nhanh chóng xin tha, giải thích: "Anh chưa có nói đại lão Cố Không Thanh không đáng để em thích, nhưng anh có chút tò mò, chuyện em thích đại lão Cố Không Thanh, Hoắc thiếu biết không? Đại lão Cố Phi Bồng biết không?"

Lương Đình Ngọc không rõ nguyên do.

"Tôi thích anh Cố Không Thanh là chuyện của tôi, việc Hoắc thiếu có biết hay không có liên quan gì tới tôi?"

Hạo Tử gãi gãi đầu, không chắc chắn lắm mà hỏi ngược lại: "Hiện tại em cũng là người trưởng thành rồi, đương nhiên có thể thích bất kì ai, nhưng mà đại lão Cố Không Thanh không phải đang yêu đương với Hoắc thiếu sao? Hai người bọn họ dường như đã công khai là một đôi tại Thần Hi Cơ, em muốn gả cho đại lão Cố Không Thanh, trừ phi lén lút làm tiểu tam, như vậy không tốt lắm đâu."

Quan trọng nhất chính là, lén lút cạy góc tường Hoắc thiếu, điều này căn bản chính là chuột vuốt lông mèo, tìm chết.

"Ai nói Hoắc thiếu đang yêu đương với anh Cố Không Thanh? Anh Cố Phi Bồng đồng ý chưa?"

Hạo Tử tưởng tượng, hình như thật sự là như thế.

Hầu như toàn bộ người trong căn cứ Thần Hi Cơ đều biết, đại lão Cố Phi Bồng một chút cũng không hài lòng với người yêu của anh trai là Hoắc thiếu, ba ngày hai bữa sẽ cùng Hoắc thiếu quất nhau một trận, đánh đến nỗi căn cứ Thần Hi Cơ gà bay chó sủa, mỗi lần đều phải để đại lão Cố Không Thanh tự mình ra trận, hai nhân tài này mới có thể nghỉ đi một lúc.

Hạo Tử thở dài, bỗng nhiên cảm khái: "Thật ra đại lão Cố Không Thanh cũng rất không dễ dàng."

Lương Đình Ngọc cũng rất đồng cảm gật đầu. "Đúng vậy, con nít quậy nhà người ta cũng chỉ có một đứa, mà con nít nhà anh Cố Không Thanh lại là một ổ, xác thật rất không dễ dàng."

Sở dĩ nói con nít nhà Cố Không Thanh có một ổ, là vì ngoài ám chỉ hai đứa nít quậy Cố Phi Bồng và Hoắc Đình Ân đều không làm người bớt lo ra, cũng vì tám năm trước, Cố Phi Bồng cũng đã kết hôn sinh con, vợ hắn tuy rằng là người thường, nhưng tâm địa lại thiện lương, rộng rãi hào phóng, tình cảm hai vợ chồng cực kì tốt, hơn nữa 5 năm trước thuận lợi hạ sinh một đôi song sinh, lúc này đúng vào độ tuổi hoạt bát hiếu động, lúc quậy có thể leo lên tận nóc nhà lật ngói, cực kì không làm người bớt lo.

Quả nhiên, mới vừa về căn cứ Thần Hi Cơ, Lương Đình Ngọc đã từ dì Hồng biết được hai đứa song sinh nhà Cố lại gặp rắc rối.

"Lá gan hai thằng nhóc lớn thật, ngày thường trêu mèo chọc chó, leo lên nóc nhà lật ngói còn chưa tính, cư nhiên lại dám chạy tới khiêu khích lợn rừng biến dị nuôi trong căn cứ. Phải biết cái đám lợn rừng đó đều là Hoắc thiếu tự mình dẫn đội đi rừng sâu núi hoang bắt về, tính tình hung hãn, không biết bao nhiêu dị năng giả thực lực mạnh mẽ ăn đắng dưới tay chúng nó, hiện tại, hai đứa nhóc chưa cao tới nửa chân người lại lén lút trà trộn vào chuồng heo, muốn tiếp cận đám lợn rừng biến dị đó, cũng không biết là nên khen hai đứa nó nghé con không sợ cọp, hay là nên mắng hai đứa nó không biết trời cao đất dày."

Chỉ nghe dì Hồng miêu tả, Lương Đình Ngọc đã cảm thấy lo lắng, vội hỏi: "Vậy hai đứa kia không có chuyện gì chứ?"

Anh Cố Không Thanh coi hai thằng cháu trai này như bảo bối, nếu hai đứa nó thật sự xảy ra chuyện gì, anh Cố Không Thanh chắc chắn sẽ buồn lòng.

"May mắn cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì, dị năng giả hệ thổ phụ trách chăm sóc lợn rừng biến dị là bố con, phát hiện tình huống không đúng, vọt vào chuồng heo trước tiên, như xách gà con ấy, mỗi tay một đứa, xách cô hai đứa kia ra ngoài."

Chỉ tưởng tượng hình ảnh kia trong đầu, Lương Đình Ngọc đã nhịn không được cười thành tiếng.

"Hai đứa nhỏ kia thật sự là siêu quậy."

"Chứ sao nữa? Sau khi xách hai đứa như khỉ con lấm bùn khắp người kia ra khỏi chuồng heo, hai đứa nhỏ cực kì am hiểu làm nũng bán manh còn mưu toan làm nũng để qua cửa, đáng tiếc, bố con đã sớm miễn dịch với chiêu này, căn bản không dao động, lạnh mặt tống hai ông tổ kia về. Dọc cả đường đi không biết có bao nhiêu người thấy được mặt xám mày tro bộ dáng chật vật của hai siêu quậy, có lẽ chờ đại lão Cố Phi Bồng trở về, tin hai đứa con trai lại gặp rắc rối chắc chắn đã truyền khắp toàn bộ Thần Hi Cơ, nghĩ bằng ngón chân cũng biết, hai đứa nhóc này đêm nay chắc chắn không né được một trận đòn."

Tuy nghe có hơi đáng thương, nhưng Lương Đình Ngọc một chút cũng không đồng tình với hai đứa nhỏ ày.

Toàn bộ người trong căn cứ Thần Hi Cơ đều biết, hai đữa nhóc này chính là hai con khỉ quậy hàng thật giá thật, quậy muốn khùng luôn, đại lão Cố Phi Bồng ba ngày đánh một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn, cũng không thể làm hai con khỉ con này phát triển trí nhớ, đổi vị trí tự hỏi một chút, quản hai đứa con không làm người bớt lo như vậy, đại lão Cố Phi Bồng hình như cũng rất khó.

Giờ này khắc này, Cố Phi Bồng được Lương Đình Ngọc đồng tình hết sức đang ở trong nhà Không Thanh, sắc mặt xanh mét ngồi một mình trên sô pha, một mình giận dỗi.

Mà hai đứa con song sinh của Cố Phi Bồng, rụt tay rụt chân tránh sau lưng Không Thanh, hai cặp cánh tay nhỏ ôm chặt cánh tay Không Thanh, vừa lén lút đánh giá sắc mặt Cố Phi Bồng, vừa không ngừng dùng ánh mắt đáng thương hề hề cầu cứu Không Thanh.

Không Thanh không có sức chống cự nhất với trẻ em, càng đừng nói tới hai đứa nhỏ này còn là cháu trai cậu, Không Thanh mềm lòng, duỗi tay xoa xoa tóc hai đứa nhỏ, quay đầu quở trách Cố Phi Bồng: "Được rồi, em bao lớn rồi mà còn giận dỗi với hai đứa nhỏ, tuổi mụ hai đứa nó mới được 6, không hiểu chuyện, em cũng ba mươi mấy rồi đấy, cũng không hiểu chuyện à?"

Không Thanh không nói lời nào còn được, vừa nói xong, Cố Phi Bồng cũng nhịn không được tủi thân.

"Không Thanh, anh có thể nói miếng đạo lý hay không, đây là em không hiểu chuyện à? Kia chính là lợn rừng biến dị đấy, dị năng giả thành niên còn chưa chắc đã đỡ được chúng nó húc một cái, càng đừng nói tới hai đứa trẻ cao còn chưa tới nửa chân người này, tùy tiện húc một cái, hai đứa khỉ con này liền mất mạng, đại la thần tiên cũng cứu không nổi đâu."


Dù sao cũng là máu mủ của mình, Cố Phi Bồng sao có thể không đau, chính vì nguyên nhân là như thế, Cố Phi Bồng mới càng tức giận.

"Toàn nói ba ngày không đánh là leo lên nóc nhà lật ngói, theo em thấy, hai thằng nhãi ranh này chính là da ngứa, thiếu đòn, đánh cho một trận bọn nó mới biết tốt xấu."

Hai đứa nhỏ nghe nói còn phải bị đánh, sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi, còn chưa bị đánh đã gào rung trời.

"Huhuhuhuhuhu ~ con sai rồi, con thật sự biết sai rồi...... Đừng đánh con mừ!"

"Huhuhuhuhuhu ~ con cũng biết sai rồi......"

Ai không biết vừa nghe tiếng khóc này có lẽ còn tưởng Cố Phi Bồng đang dùng nhiều gia pháp khắc nghiệt dạy dỗ hai thằng con đấy, trên thực tế, dưới sự ngăn trở bênh vực trắng trợn của Không Thanh, Cố Phi Bồng đến một ngón tay của hai ông tướng cũng chưa đụng tới.

Cố Phi Bồng cay rồi đấy, hai thằng nhãi con kia biết Không Thanh xót bọn nó, vừa gây họa đã chạy qua chỗ Không Thanh, còn giả bộ đáng thương, khóc chít chít tìm Không Thanh che chở, hại mình lại bị Không Thanh quở trách một hồi, vô sỉ, thật là quá vô sỉ, hồi nhỏ mình còn chẳng khôn như này, cũng không biết tính hai thằng khỉ con này giống ai.

"Không Thanh, tại anh luôn không phân xanh đỏ đen trắng đã bao che cho nó, hai thằng khỉ con này biết, có gây ra họa anh cũng sẽ cho chống lưng cho hai đứa nó, nên giờ càng ngày càng vô pháp vô thiên, như vậy không được."

Tự nhiên lại phải gánh cái nồi to tướng, Không Thanh đương nhiên không nhận, nghiêm túc phản bác: "Giáo dục con cái cũng cần phải có phương pháp thích hợp, cũng không thể con vừa gây họa em đã vừa đánh vừa mắng, như vậy, cũng bất lợi đối với sức khỏe thể xác và tinh thần của hai đứa nhỏ."

Cố Phi Bồng không tán đồng, cố nói lý: "Không được, hai thằng khỉ này thật sự quá quậy, nếu không thừa dịp hai đứa nó còn nhỏ, nhân lúc còn sớm sửa đúng tính tình bọn nó, sau này muốn sửa cũng chẳng được."

"Sửa đúng tính cách con cái cũng không thể sử dụng bạo lực mù quáng chứ, hai đứa nó còn nhỏ như này, lỡ đánh hỏng thì biết phải làm sao bây giờ?"

Trong khi Không Thanh và Cố Phi Bồng đang tranh luận chưa ngừng, Hoắc Đình Ân đã trở lại.

Hai thằng nhỏ kia nhìn thấy Hoắc Đình Ân, mắt sáng cả lên, như người rơi xuống nước gần chết thấy được cọng rơm cứu mạng duy nhất, bỏ Không Thanh lại, ỏn ẻn nhào tới, mỗi đứa ôm một bên chân Hoắc Đình Ân giả đáng thương nói: "Chú Hoắc ơi, cứu cứu tụi cháu."

Cố Phi Bồng thấy thế, lại càng bực muốn chết.

Rõ ràng hắn và Hoắc Đình Ân không hề ưa nhau, ba ngày hai bữa sẽ ầm ĩ một trận, thậm chí là đánh một trận, nhưng hai đứa con trai của hắn lại ở chung với Hoắc Đình Ân đến là vui sướng, cũng không biết có phải thật sự coi Hoắc Đình Ân thành dì nhỏ của bọn nó hay không.

Hoắc Đình Ân không thích con nít, bởi vì y vẫn luôn cảm thấy loại sinh vật yếu nhớt này chăm sóc rất phiền phức, lại thích khóc sướt mướt, phiền chết người, nhưng hai đứa con trai song sinh của Cố Phi Bồng lại là ngoại lệ.

Nguyên nhân cho việc này, vẫn là vì hai đứa nhóc này lớn lên có vài phần rất giống Không Thanh, Hoắc Đình Ân nhìn bọn nó như thấy được Không Thanh thời nhỏ, nhịn không được yêu ai yêu cả đường đi lối về, cũng bắt đầu thích hai đứa nhỏ.

"Hai đứa bay lần này lại gây họa gì đây?"

Hoắc Đình Ân cũng đã quen, hai thằng nhóc này tuổi tuy nhỏ, nhưng nhỏ mà lanh, tinh tướng, chỉ cần vừa gây họa sẽ chạy qua chỗ Không Thanh, bởi vì trong lòng hai anh em bọn nó rất rõ, Không Thanh sẽ che chở cho bọn nó.

Hai đứa nhóc chột dạ không chịu nói chuyện.

Cố Phi Bồng nhìn Hoắc Đình Ân phong trần mệt mỏi, lại nhìn hai thằng khỉ con núp sau chân Hoắc Đình Ân, không hề một lòng một dạ với người bố mình đây, trong lòng chua lòm, nhịn không được hừ lạnh một tiếng, mở miệng trào phúng: "Hoắc thiếu mới đánh một trận cùng ai về đấy à? Hay là lại thua mất, liên lụy toàn bộ căn cứ Thần Hi Cơ chúng ta mất mặt theo ấy nhỉ."

Nhớ trước đây, hai dị năng giả hệ lôi đứng đầu Hoắc Đình Ân và Ngụy Tuấn Hào đánh một trận, cuối cùng, Hoắc Đình Ân hữu kinh vô hiểm giành được thắng lợi.

Trận chiến kia thật sự rất xuất sắc, cho tới bây giờ nghĩ lại, Cố Phi Bồng vẫn cứ sẽ cảm khái không thôi.

Vốn tưởng Ngụy Tuấn Hào thua, chắc chắn sẽ vứt mạng nhỏ tại đây, không ngờ bởi vì Hoắc Đình Ân nhất thời sơ ý, Ngụy Tuấn Hào thế mà lại chạy thoát.

Từ đó về sau, Ngụy Tuấn Hào giằng co cùng Hoắc Đình Ân, không chỉ nhẫn nhục thành lập căn cứ của mình, còn bám riết không tha mà cứ cách một đoạn thời gian lại chạy tới tìm Hoắc Đình Ân đánh nhau một trận, khăng khăng muốn cùng Hoắc Đình Ân phân cao thấp.

Đừng nhìn Ngụy Tuấn Hào đánh trận nào thua trận đó, nhưng tâm thái của hắn rất tốt, không nhụt chí chút nào, càng thua càng đánh, nhìn dáng vẻ, không thắng được Hoắc Đình Ân một lần, hắn tuyệt đối sẽ không giảng hòa.

Ngụy Tuấn Hào muốn thắng Hoắc Đình Ân một lần, lại luôn thất bại.

Hoắc Đình Ân muốn giết Ngụy Tuấn Hào, chặt đứt mọi hậu hoạn, cũng trước sau không thể thành công.

Trải qua nhiều lần giao thủ như vậy, Ngụy Tuấn Hào đã luyện ra một thân kỹ thuật trốn chạy xuất thần nhập hóa, lần nào cũng có thể bình yên vô sự chạy thoát khỏi tay Hoắc Đình Ân.

Hoắc Đình Ân bị Ngụy Tuấn Hào quấn phiền, chủ động từ bỏ ân oán quá khứ, không tính tiếp tục lãng phí thời gian so đấu cùng Ngụy Tuấn Hào, có đống thời gian rỗi này, hắn ở chung với Không Thanh nhiều hơn, anh anh em em, không tốt hơn à?

Ngụy Tuấn Hào này không biết là thiếu đạo đức hay là không quan tâm, nghe được chuyện Hoắc Đình Ân và Không Thanh đang bên nhau, để khiêu khích Hoắc Đình Ân, truyền lời khắp nơi, nói mình cũng thích Không Thanh, chọc Hoắc Đình Ân ghen tuông quá độ, hạ quyết tâm, một hai phải tìm cơ hội giết tình địch chướng mắt là hắn.

Cứ như vậy, Hoắc Đình Ân và Ngụy Tuấn Hào xem như giằng co hoàn toàn, Không Thanh cũng theo đó diễm danh lan xa một phen.

Người chưa từng gặp Không Thanh đều đang tò mò, dị năng giả hệ thủy đẳng cấp cao trong lời đồn này rốt cuộc xinh đẹp nhường nào, thế mà lại làm hai dị năng giả hệ lôi lợi hại như vậy vung tay đánh nhau, tranh đoạt không ngừng.


Mấy lời đồn đãi lung tung rối loạn đó Không Thanh cũng có nghe thấy, mỗi lần nghe được cậu đều sẽ cảm thấy dở khóc dở cười.

Cố Phi Bồng ngày thường cũng lời chèn ép Hoắc Đình Ân không ít, còn cố ý thêm mắm dặm muối trước mặt Hoắc Đình Ân kể lúc trước quan hệ giữa Không Thanh và Ngụy Tuấn Hào thân mật cỡ nào, chọc Hoắc Đình Ân đổ nguyên vại giấm, lần sau lúc đối chiến với Ngụy Tuấn Hào, ra tay ác hơn.

Ngụy Tuấn Hào có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra, người đứng sau lưng hắn thế mà lại là Cố Phi Bồng không oán không thù với hắn.

Hoắc Đình Ân không phản ứng lại Cố Phi Bồng cố tính khiêu khích y, cong lưng, một tay một đứa, không dùng quá nhiều sức đã bế hai đứa nhóc lên, đi đến bên người Không Thanh ngồi xuống.

Hai thằng nhóc con ngoan ngoãn ngồi bên người Hoắc Đình Ân, cực kì ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Cố Phi Bồng còn muốn nói gì đó, vợ hắn lại tìm tời, dịu dàng dò hỏi hắn có muốn về nhà ăn cơm hay không.

Tình cảm giữa Cố Phi Bồng và vợ rất tốt, chưa bao giờ nổi giận với vợ, đứng lên rời đi.

Trước khi đi, Cố Phi Bồng còn quay đầu hỏi hai thằng khỉ ranh.

"Hai đứa tụi bay có muốn về nhà với bố mẹ không?"

Hai thằng nhóc con sợ sau khi về sẽ bị đánh, không hẹn mà cùng lắc đầu như trống bỏi.

Cố Phi Bồng tức muốn chết, lười để ý hai nhãi ranh khuỷu tay chuyên môn ngửa ra ngoài này, ôm vợ đẹp dịu dàng của hắn, rời đi không thèm quay đầu.

Nhắm mắt làm ngơ.

Vợ chồng Cố Phi Bồng đi rồi, Không Thanh mới bất động thanh sắc đến gần Hoắc Đình Ân, thử thăm dò: "Ngụy Tuấn Hào phái người liên hệ em, muốn dùng tinh hạch trao đổi vaccine phòng bệnh tang thi của căn cứ Thần Hi Cơ chúng ta......"

Không đợi Không Thanh nói cho hết lời, Hoắc Đình Ân đã đổ giấm, tức giận nói: "Loại việc nhỏ này bảo hắn trực tiếp tìm Địch Phi Bạch nói là được, mắc gì cứ phải phái người liên hệ em? Hắn có phải chưa từ bỏ ý định với em không? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, lần sau gặp lại, xem anh có đánh hắn ta răng rơi đầy đất không."

"Nói hươu nói vượn cái gì đấy? Đừng có nói với em là anh không nhận ra, Ngụy Tuấn Hào rõ ràng cố ý nói như vậy, mục đích là để chọc giận anh, anh sao mà dễ lừa thế?"

Chuyện này, Không Thanh đã giải thích rất nhiều lần, nhưng Hoắc Đình Ân từ chối hiểu.

"Chú Hoắc, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga là gì thế?" Hai đứa nhỏ mở một cặp mắt to óng ánh nước, ngây thơ hỏi.

Không Thanh thấy thế, sợ Hoắc Đình Ân nói hươu nói vượn dạy hư trẻ con, nhanh chóng nhắc nhở: "Đừng dạy mấy đứa nhỏ mấy cái linh tinh kia đấy nha."

Hoắc Đình Ân nhéo Không Thanh tay, ý bảo cậu yên tâm, sau đó mới cúi đầu, giải thích nghi hoặc cho hai đứa nhóc: "Chú và chú nhỏ hai đứa là một đôi, như bố mẹ hai đứa ấy, hiểu không?"

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, bỗng nhiên nói một câu long trời lở đất: "Hiểu gồi, bố từng nói, chú Hoắc là dì nhỏ."

Hoắc Đình Ân:...

Được rồi, dì nhỏ thì dì nhỏ, bốn bỏ năm lên, cũng coi như là thừa nhận thân phận của y.

Không dễ dàng a.

Nhớ lại mình bị Cố Phi Bồng nhằm vào mấy năm nay, Hoắc Đình Ân cũng muốn thay mình vốc một gáo nước mắt đồng tình.

"Hai bay nhớ cho kỹ, chú và chú nhỏ hai đứa ở bên nhau, đó là duyên trời định, thiên kinh địa nghĩa, thiên trường địa cửu, nếu người khác muốn yêu đương với chú nhỏ hai đứa, đó chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."

Hai đứa nhóc cái hiểu cái không gật đầu, tay nhỏ vỗ ngực nhỏ, lớn tiếng bảo đảm với Hoắc Đình Ân: "Chú Hoắc yên tâm, bọn cháu sẽ giúp chú để ý chú nhỏ, bảo đảm không để chú ấy bị người ta cướp mất."

Hoắc Đình Ân nghe vậy, cảm động không thôi, lần lượt bế hai đứa nhỏ chơi bế cao cao, trong lòng lại nghĩ, hai thằng nhóc này quả thật hai cục cưng ngoan, làm người ta thích hơn nhiều so người bố không đáng tin của bọn nó.

Thấy Hoắc Đình Ân cùng hai đứa nhỏ chơi vui như vậy, Không Thanh là dở khóc dở cười.

"Hoắc Đình Ân, anh có thể đừng có dạy trẻ con mấy thứ linh tính đó không thế?"

"Không dạy không dạy, sau này sẽ không dạy."

Hoắc Đình Ân sợ Không Thanh giận, nhanh chóng nhận lỗi xin tha, lại lén lút điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho hai thằng nhóc, một lớn hai nhỏ bắt đầu lừa Không Thanh, ăn ý mười phần.

Hai thằng nhóc anh nhìn em em nhìn anh, trên hai khuôn mặt tương tự có sự phiền muộn giống nhau như đúc.

Chú nhỏ dễ lừa ghê luôn, bọn nó phải giúp chú Hoắc để ý chú nhỏ nhiều chút, bằng nếu không, chú nhỏ sẽ bị người khác lừa chạy mất tiêu, khổ ghê á.

__________________________

Editor có lời muốn nói: Như đã nói thì tui sẽ tạm dừng edit bộ này để edit bộ Trúc mã, đương nhiên là sẽ không drop. Hẹn gặp lại mọi người ở thế giới tiếp theo vào một ngày không xa.

P/s: Tiện thể pr cho bộ Trúc mã:>

TRÚC MÃ LÀ THẲNG A, TÔI NÊN LÀM CÁI GÌ BÂY GIỜ?

Tác giả: Hải Tảo Đại Vương

Tình trạng: Hoàn 94 chương

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Tinh tế, ABO, Vườn trường, Cường cường, Thanh mai trúc mã, Chủ thụ, Sảng văn, Đô thị tình duyên, Duyên trời tác hợp, 1v1, Thị giác nam chủ.


Người đẹp tàn nhẫn khống tràng thụ VS Bạch thiết hắc kiều khí công.

_________

Đời trước, Dung Miên bệnh tật ốm yếu, kỳ phát tình đầu tiên tin tức tố bạo phát. Không có thuốc ức chế.

Sau này mới biết được, thì ra ba ba là thể thực nghiệm của công trình cải tạo gene phi pháp, mà cậu bất hạnh di truyền bộ phận gene này, trời sinh chính là "Omega siêu cấp", là binh khí hình người biết đi.

Sau khi trọng sinh, cậu điều chỉnh phương án trị liệu, dưới sự huấn luyện của anh trai trở thành sát thần mỹ nhân tàn nhẫn trong mắt người khác.

Chỉ là sát thần cũng có người trị không được.

_

Dung Miên có một trúc mã Alpha cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đối phương tài hoa hơn người, mười lăm tuổi đã phá cách trở thành chuyên gia vũ khí của quân đoàn thứ nhất.

Sau khi nhập học, hình thức ở chung thân mật của bọn họ ở trường quân đội đã dấy lên dư luận không nhỏ.

Một lần, có người hỏi: "Toàn giáo đều đang chèo CP của hai người, khi nào định công khai thế?"

Tống Dương: "Ai thiếu mắt nhìn như vậy? Tôi là ba cậu ấy."

Dung Miên: "Tôi mới là ba."

Mọi người:......

#Không ấy hai người đánh một trận đi? Mệt mỏi#

_

Trên đường làm nhiệm vụ, một lần phát tình ngoài ý muốn.

Dung Miên suy yếu là dựa vào lồng ngực Tống Dương: Tôi sắp không được rồi.

Tống Dương: Chỉ cần tiêm mũi thuốc ức chế này-

Dung Miên đoạt thuốc ức chế, một tay vặn gãy: Nghe nói chỉ có cắn một ngụm mới có thể cứu mạng.

Tống Dương khóc đến nghẹn ngào: Mình cắn, mình cắn, cậu đừng có chết nha.

Dung Miên:.......

#Sữa A nhỏ dễ lừa ghê#

Sau lại ------

Tống Dương cười khẽ: Cậu là vũ khí hình người, mình là chuyên gia vũ khí, cậu chú định sẽ nằm trong tay mình rồi.

Dung Miên:.........

# Ủa? Sữa A nhỏ của tôi đâu?#

Chuẩn tắc nhân sinh của Tống Dương --

Việc nhỏ Miên Miên làm chủ, việc lớn Miên Miên làm chủ.

Lặng lẽ làm vũ khí cho Miên Miên, để cậu ấy kinh diễm mọi người.

Khi có Miên Miên, nắp bình không được mở. Khi không có Miên Miên, nắp bình trên đầu chỉ mở cho cậu ấy.

Thuyết minh:

1, Trúc mã trúc mã, hỗ sủng, thụ là nhan khống, công là quỷ làm nũng (chỉ làm nũng với thụ).

2, Bệnh của thụ sẽ được chữa.

3, Vườn trường tinh tế, có không ít trường hợp thám hiểm, chiến tranh, không hướng tới cuộc sống hằng ngày.

4. Hành văn tác giả kém, bạn học nào chú ý thì chạy ngay đi.

Tag: Cường cường, Tinh tế, Ngọt văn, Sảng văn.

Từ khóa tìm kiếm:

Vai chính: Dung Miên 【thụ】, Tống Dương 【công】┃ vai phụ: ┃ khác: Trúc mã trúc mã, duyên trời tác hợp.

Một câu tóm tắt: Bạn thẳng, tôi cũng thẳng.

Lập ý: Tìm kiếm người kia, cùng nhau trưởng thành, thay đổi kết cục đã định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận