Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

"Sao lại chỉ có một mình mày? Cặp bố con kia đâu?"

Lý Vĩ Mậu triệu tập đám anh em xã đoàn của mình, tổng cộng mười mấy hai mươi cá nhân, tất cả đều là dị năng giả, người nào người nấy đều lưng hùm vai gấu, cao lớn cường tráng, vừa thấy thật đúng là có vài phần tư thế người đông thế mạnh.

Nếu là những người khác, lẻ loi một thân một mình vào chợ đen dị năng giả, nhìn thấy Lý Vĩ Mậu bày ra tư thế này chắc chắn đã sớm bị dọa mất mật, nhưng Không Thanh thì khác, cậu không những không sợ, ngược lại còn cảm thấy bộ dạng chó cậy thế chủ này của Lý Vĩ Mậu rất buồn cười.

Lý Vĩ Mậu nhìn ngó khắp nơi, cũng không nhìn thấy hành tung cặp bố con kia, ngay cả chiếc xe việt dã làm gã thèm nhỏ dãi kia cũng không thấy, gã vốn đã nghẹn một bụng khí càng bực bội, khạc nhổ mạnh xuống đất, oán giận nói: "Xui vãi, thế mà lại để hai bố con kia chạy mất. Vốn còn tưởng lần này có thể tóm đầu con nhãi kia về cho anh Hải chơi chút, nói không chừng anh Hải vui lại có thể thưởng bọn mình vài ba con nhãi nhìn xinh xinh chơi."

Mất trắng cơ hội lập công tốt như vậy, Lý Vĩ Mậu và đám anh em của gã đều bày bộ dạng đáng tiếc, lại nhìn Không Thanh diện mạo xinh đẹp, da thịt non mịn, Lý Vĩ Mậu đảo tròng mắt, bỗng nhiên nảy ra kế trong lòng.

"Tuy là cái con ranh kia chạy thoát, nhưng bắt thằng nhãi mày tới thay cũng như nhau."

Lý Vĩ Mậu quay đầu, liếc mắt nhìn đám anh em phía sau một cái, từ trong mắt người kia cũng nhìn được sự dâm tà và tham lam như nhau. Nhìn dáng vẻ, ý nghĩ trong lòng cả đám đều như nhau.

Sau khi đạt được nhận thức chung với đám anh em, Lý Vĩ Mậu càng tự tin mười phần, kiêu ngạo mở miệng nói với Không Thanh: "Nhìn cái bộ dạng da non thịt mềm của thằng nhãi mày, hẳn là dị năng giả hệ thủy nhể, hồi trước tao cũng từng chơi dị năng giả hệ thủy, đúng thật là tươi mới ngon miệng. Đáng tiếc, số lượng dị năng giả hệ thủy thật sự quá ít, cần phải đợi khá lâu mới đến phiên bọn tao chơi một lần, giờ nếu thằng nhãi mày chủ động đưa tới cửa, vậy đừng trách bọn tao không khách khí."

Ô ngôn uế ngữ ở loại trình độ này Không Thanh căn bản không thèm để ý, điều làm cậu hoang mang chính là, chợ đen dị năng giả không phải được gọi là thị trường giao dịch đặc thù chuyên dành cho dị năng giả hay sao? Sao cảm giác lại không khác mấy so với phường đèn đỏ nhỉ, thật sự không phải là mình đi nhầm đấy chứ?

"Tao rất tò mò, nơi này thật sự là chợ đen dị năng giả chuyên dành cho nhóm dị năng giả giao dịch sao?"

Lý Vĩ Mậu nghe vậy, như đã nghe được trò cười gì rất buồn cười, dùng ánh mắt nhìn thằng ngu để nhìn Không Thanh, nhịn không được cười ha ha nói: "Nơi này xác thật là chợ đen dị năng giả, nhưng mà, mày phải làm rõ trước, ở cái thời mạt thế này, lấy thực lực vi tôn, ở chợ đen dị năng giả, đương nhiên cũng như thế."


Không Thanh như suy tư điều gì, trầm ngâm một lát, sau đó mới mỉm cười hỏi: "Thì ra là như thế, nói cách khác, nếu tôi muốn tiến vào chợ đen dị năng giả, giao dịch cùng với dị năng giả tại đó, phải chứng minh thực lực của mình trước ở trước mặt bọn mày, đúng không?"

Lý Vĩ Mậu nghe vậy, cười càng ghê tởm càng hạ lưu, ám chỉ nhắc nhở Không Thanh: "Quy củ dúng thật là như thế, nhưng mà mày cũng không cần phải sợ, anh em bọn tao đều rất thương hoa tiếc ngọc, dị năng giả hệ thủy da thịt non mịn như mày bọn tao không nỡ tổn thương, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ bọn tao cho giỏi, cho anh em bọn này sướng một phát, bọn natf cũng có thể giơ cao đánh khẽ, thả cho mày một con ngựa."

"Sướng một phát?"

Không Thanh nhịn không được cười, thật ra cậu có thể để những người này "Sướng một phát" đấy, cũng không biết, đám người bị sắc làm lu mờ lí trí, hoàn toàn đánh mất đi năng lực phân biệt đó có thể chịu nổi hay không.

Lý Vĩ Mậu và đám anh em giang hồ của gã nhìn thấy Không Thanh cười, tức khắc bắt đầu thỏa thuê đắc ý, cho nhau một ánh mắt, sau đó ăn ý mười phần vây quanh Không Thanh, bất động thanh sắc vây Không Thanh vào trong.

Xem tư thế thuần thục này, có vẻ những kẻ táng tận lương tâm đó ngày thường làm không ít chuyện khinh nam bá nữ cùng loại.

Bị mười mấy hai mươi mấy dị năng giả vây quanh, Không Thanh vẫn mặt không đổi sắc như cũ, vẫn là bộ dáng bình thản kia, tướng mạo này, khí chất này, càng làm tim người ta ngứa ngáy khó nhịn.

"Nếu bọn mày muốn chủ động tìm chết, tao sẽ thành toàn cho bọn mày."

Vừa dứt lời, Không Thanh lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai ra tay quyết đoán.

Mười mấy hai mươi mấy dị năng giả bao gồm cả Lý Vĩ Mậu còn chưa phản ứng kịp đã phát hiện hai chân mình bị đông cứng ngắc trên mặt đất, căn bản không thể di chuyển.

"Chuyện gì đã xảy ra? Sao hai chân tao không động được?"


"Tai cũng thế, hơn nữa, hai chân tao không chỉ không thể động, còn hoàn toàn mất đi tri giác, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Còn tao nữa......"

Lý Vĩ Mậu và đám anh em của gã ta đều nghĩ trăm lần cũng không ra.

Đúng lúc này, Không Thanh lại ra tay.

Những người này từng người từng người một, tất cả đều trơ mắt nhìn hai chân của mình từng chút một đông thành khối băng, hơn nữa, phạm vi kết băng còn đang lấy tốc độ cực nhanh lan tràn lên trên.

Không Thanh vừa ra tay, lũ Lý Vĩ Mậu mới hậu tri hậu giác ý thức được, bọn họ vừa rồi đều nhìn nhầm, tuy thằng nhãi này là dị năng giả hệ thủy, lớn lên còn trắng trẻo, thoạt nhìn giống hết học sinh cấp ba vị thành niên, nhưng thực lực của cậu ít nhất cũng là đỉnh cấp ba, thậm chí là cấp bốn.

Ý thức được mình chọc phải đại họa, đắc tội đại lão, Lý Vĩ Mậu hối hận thắt ruột, lập tức khóc lóc thảm thiết lớn tiếng xin lỗi Không Thanh: "Rất xin lỗi, đại lão, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm phải ngài, tôi tội đáng chết vạn lần."

Chỉ một lát này thôi, hai đùi Lý Vĩ Mậu cũng đã đông thành đã, phần dưới eo hoàn toàn mất đi tri giác.

Lý Vĩ Mậu bị dọa mất mật, khóc bù lu bù loa, vừa lớn tiếng xin lỗi Không Thanh, vừa dùng tay tát mạnh vào mặt mình, tay năm tay mười, đánh cực kì dùng sức, chỉ chốc lát sau, mặt Lý Vĩ Mậu đã sưng thành đầu heo, mặt mũi bầm dập, nhìn qua cực kì buồn cười.

Không chỉ Lý Vĩ Mậu, trong đám anh em của gã cũng có người co được dãn được, rất thức thời, thấy tình thế không ổn, cũng học Lý Vĩ Mậu, vừa tự tát mình thật mạnh, vừa khóc lóc thảm thiết lớn tiếng xin lỗi Không Thanh.

"Đại lão, tôi sai rồi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm ngài, hy vọng ngài đại nhân đại lượng, thả cho tôi một con ngựa, tha cho tôi một lần."


"Rất xin lỗi, đại lão, tôi không nên thấy sắc nảy lòng tham, nảy ra tâm tư xấu xa như vậy đối với cường giả ngài đây, tôi sai rồi, ngài muốn đánh muốn chửi đều được, chỉ mong ngài nể tình tôi thành tâm nhận sai, đại nhân không chấp tiểu nhân, giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho cái mạng chó của tôi."

"Đại lão, rất xin lỗi, tôi thật sự biết sai rồi......"

Nghe những tiếng xin tha hết đợt này đến đợt khác kia, trong lòng Không Thanh không có một chút ít dao động, cậu tùy tay huyễn hóa ra một thanh băng đao nhỏ nhẹ, thuần thục xoay trong tay một vòng, lập tức đi đến trước mặt Lý Vĩ Mậu, không chút để ý thưởng thức băng đao trong tay, dường như lơ đãng mở miệng dò hỏi: "Mày vừa rồi có một câu nói rất đúng, mạt thế, thực lực vi tôn, xin hỏi, hiện tại tôi xem như đã chứng minh thực lực của mình, có thể vào chợ đen dị năng giả, tiến hành giao dịch cùng dị năng giả khác không?"

"Có thể, có thể, đương nhiên có thể."

Lý Vĩ Mậu vội gật đầu không ngừng, nhìn cũng không dám nhìn Không Thanh, sợ chọc giận vị đại lão này, giây tiếp theo vị đại lão này sẽ không chút do dự cắt đứt yết hầu gã, làm gã chết không có chỗ chôn.

"Đại lão, không ấy ngài giải băng hai chân tôi trước đi, tôi tự mình dẫn ngài vào chợ đen dị năng giả, dù ngài muốn làm giao dịch gì, tôi đều có thể bày mưu tính kế thay ngài."

Sau khi gom góp dũng khí, một hơi nói xong câu đó, Lý Vĩ Mậu cúi thấp đầu nhìn mặt đất dưới chân, thở mạnh cũng không dám.

Không Thanh nghĩ nghĩ, đồng ý, cậu rất có lòng tin vào thực lực của mình, cho dù Lý Vĩ Mậu muốn chơi trò vặt gì đó đi chăng nữa, cậu cũng không sợ.

Lý Vĩ Mậu dùng dư quang nhìn thấy Không Thanh vung tay, ném thanh băng đao tinh xảo trong tay kia ra.

Trong lúc Lý Vĩ Mậu cho rằng lần này gã chết chắc, băng đao Không Thanh tùy tay ném ra chạm vào hai chân đã đông thành khối băng của gã, trong chớp mắt, băng đao cứ như vậy tiêu tán trong không khí, sau đó, gã mừng rỡ như điên phát hiện, hai chân mình thế nhưng cứ như vậy khôi phục tri giác một cách thần kỳ.

"Cảm ơn đại lão, cảm ơn đại lão đã tha cho tôi một mạng, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, tuyệt đối sẽ không làm đại lão thất vọng."

Thấy Lý Vĩ Mậu được tự do, trong lòng đám anh em xã đoàn của gã vừa hâm mộ vừa ghen tị, cả đám sau nối trước mở miệng, bắt ép đạo đức Không Thanh.


"Đại lão, chúng tôi cũng biết sai rồi......"

Nghe những người này xin lỗi và xin tha, Không Thanh một chút cũng chưa phản ứng, mặt vô cảm nói: "Tao không trực tiếp giết bọn mày là vì không muốn bẩn tay mình, chẳng lẽ, bọn mày thật sự cho rằng tôi là cái loại người tốt tâm địa Bồ Tát gì đó chứ? Dám ra tay với tao, phải chuẩn bị tâm lý bị tao chơi chết từ trước, lần này chỉ là cho bọn mày một bài học nho nhỏ, nếu bọn mày lại lải nha lải nhải, ồn ào phiền đến tao, thì tao sẽ thành toàn cho bọn mày, đưa bọn mày đi gặp thẳng Diêm La Vương."

Lời này vừa nói ra, tất thảy đám anh em của Lý Vĩ Mậu đều lặng tiếng, ai cũng không dám lấy cái mạng nhỏ duy nhất của mình ra cược Không Thanh có phải tốt tính thật hay không.

Con kiến còn được sống tạm bợ, so với việc trực tiếp bị đại lão giết chết, có thể sống tạm thêm một lát thì cứ sống tạm thêm một lát, cho dù là sống lâu thêm vài giây, cũng là bọn họ kéo ra được.

Chẳng qua, tâm lý của nhân loại chính là mâu thuẫn vi diệu như vậy đấy.

Nửa người dưới đám anh em của Lý Vĩ Mậu đều bị đông thành đá, hoàn toàn mất đi tri giác, lại nhìn thấy người duy nhất được tự do Lý Vĩ Mậu, oán khí trong lòng dần tăng lên.

Đều do cái thằng ranh Lý Vĩ Mậu này, nếu không phải gã xúi giục bọn họ tới khiêu khích đại lão, bọn họ sao mà sẽ rơi vào tình trạng thê thảm như hiện giờ, bây giờ thằng nhãi Lý Vĩ Mậu lại là người đầu tiên được tự do, các đồng bạn bị gã hố đau một phen lại không biết khi nào mới có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, đối lập rõ ràng như vậy, khó trách những người này đều rải một bụng đầy oán khí lên người Lý Vĩ Mậu, ánh mắt nhìn Lý Vĩ Mậu đều tràn ngập ác ý nồng đậm.

Lý Vĩ Mậu cười khổ liên tục, biết qua chuyện này, không chỉ mỗi nhân duyên của gã trở nên kém hơn, nói không chừng còn sẽ trở thành đối tượng xa lánh và cô lập của cái đám anh em xã đoàn kia.

Muốn chiếm tiện nghi không chiếm được, còn đụng phải ván sắt, thật sự là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Nếu sớm biết vị đại lão này khó chơi như thế, Lý Vĩ Mậu thề, gã tuyệt đối sẽ không dẫn anh em tới chủ động tìm chết.

Trong lúc Lý Vĩ Mậu lòng tràn đầy hối hận, hận không thể quay ngược thời gian, trốn Không Thanh xa thật xa, tuyệt đối không chủ động khiêu khích, Không Thanh không mặn không nhạt nhắc nhở Lý Vĩ Mậu một câu.

"Dẫn đường."

"Vâng vâng vâng." Lý Vĩ Mậu vội gật đầu không ngừng, cực kì chân chó đi tuốt đàng đầu, dẫn đường cho Không Thanh. "Đại lão, mời ngài đi bên này."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui