Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Từ sau khi trở thành dị năng giả, Không Thanh phát hiện ngũ cảm của mình nhanh nhạy hơn rất nhiều.

Ví như hiện tại, dù khoảng cách có xa cậu cũng có thể nghe rõ tiếng một người nào đó phía đối diện đang nhỏ giọng nghị luận về cậu.

"Chị Hồng, anh Siêu vì sao lại kiêng kị bạn học tuổi không lớn đằng kia vậy? Sao em nhìn miết không ra chỗ đặc biệt nào trên người người kia thế?"

Nữ sinh duy nhất trong đội ngũ tự cho là bí ẩn trộm liếc mắt đánh giá Không Thanh một cái, đè thấp thanh âm, nhỏ giọng giải thích: "Dùng cái não của cậu đi, đừng có học mấy cái người đại bàng tung cánh đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia. Nhìn chúng ta xem, đứa nào mà chẳng mặt xám mày tro, chật vật cả người, bạn học kia lại có thể giữ toàn thân sạch sẽ, nhẹ nhàng thanh thoát, nếu không phải là dị năng giả thực lực mạnh mẽ, sao có thể làm được?"

"Lỡ đâu cậu ta chỉ là một dị năng giả hệ thủy bình thường thì sao?"

Sau khi tận thế buông xuống, nếu còn có ai có thể vừa bị tang thi đuổi đến mức mặt xám mày tro mà có thể đồng thời giữ cho toàn thân sạch sẽ, vậy cũng chỉ có dị năng giả hệ thủy căn bản không thiếu nước dùng, những người khác nếu tìm được một chút nước đều hận không thể trữ đến chết, sao dám phí nước rửa mặt tắm rửa.

"Dị năng giả hệ thủy sức chiến đấu yếu cỡ nào ai cũng biết, nếu bạn học này chỉ là một dị năng giả hệ thủy bình thường, cậu ta dám không tổ đội cùng dị năng giả khác, lẻ loi đi một mình bên ngoài sao? Chê sống lâu quá à."

Giọng điệu nữ sinh nói chuyện rất chắc chắn, bởi vì cô tin trực giác của bản thân, từ ánh mắt đầu tiên nhìn người này cô đã nhạy bén nhận thấy được đối phương không phải là một dị năng giả đơn giản, nếu trêu chọc cậu ta nhất định sẽ chết rất khó xem, cô nghĩ anh Siêu cũng có suy nghĩ như cô mới khách khí với bạn học kia từ đầu tới đuôi như vậy.

"Có lý."

"Phán đoán của tôi và anh Siêu giống nhau, bạn học này cho dù có là dị năng hệ giả thủy, vậy cũng không phải một dị năng giả hệ thủy phổ thông. Anh Siêu làm rất đúng, cẩn thận một chút còn hơn không, hiện tại đã là mạt thế, muốn sống tốt hơn thì phải có tí ánh nhìn, thà rằng biết lễ hiểu lễ còn hơn nói lời mất lòng, mạo phạm tới người khác, nếu không, chờ đến khi thật sự đắc tội người không thể đắc tội, sợ là đến cả mình chết thế nào cũng không biết, ở mạt thế, dị năng giả thực lực mạnh mẽ muốn giết chết một người chẳng khác gì bóp chết một con kiến, cậu tốt nhất đừng làm dại."

"Đã biết, chị Hồng, em sẽ nhớ thật kỹ."

Trong lúc hai người đang nói hăng say, thanh niên tóc vàng quay đầu, bất đắc dĩ liếc nhìn bọn họ một cái, thở dài, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hai người có biết, ngũ cảm của dị năng giả đều nhanh nhạy hơn người bình thường, hơn nữa, dị năng giả cấp bậc càng cao ngũ cảm cũng nhanh nhạy hơn không thế."

Ý trên mặt chữ, nếu bạn học kia đúng như bọn họ phỏng đoán, là một vị dị năng giả thực lực mạnh mẽ, vậy theo như lời của bọn họ vừa rồi, nhất định tất cả đều đã bị người kia nghe không sót một chữ.

Hai người vừa trộm nghị luận về Không Thanh theo bản năng ngẩng đầu nhìn tới, vừa nhìn đã thấy Không Thanh nở một nụ cười cao thâm khó dò cho bọn họ, hai người sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.

Thú vị ghê.

Không Thanh nằm mơ cũng không ngờ mình thế mà vì quá sạch sẽ ngăn nắp, bị kết luận là dị năng giả thực lực mạnh mẽ.

Nhưng mà, như vậy cũng tốt, Không Thanh cũng không muốn đánh đánh giết giết cả ngày.

Ngày thường đi giết tang thi, thu gom tinh hạch, đã đủ mệt đủ vất vả, vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi, nếu còn phải lục đục, đấm đá với người ta, vậy cuộc sống này còn gì là vui?


Sau khi đoàn người của thanh niên tóc vàng bước vào tiệm tạp hóa nhỏ, sắp xếp người thay phiên gác đêm, những người khác lại tùy tiện thu thập một chút, ngã đầu ngủ, không nháo lớn nháo bé, cũng không ảnh hưởng tới Không Thanh nghỉ ngơi.

Không Thanh dựa ngồi ở trên tường, nhắm hai mắt lại, thoạt nhìn trông như đang nhắm mắt dưỡng thần, lại như đã nặng nề ngủ thiếp.

Chẳng qua dù có biết Không Thanh đã ngủ rồi đám người thanh niên tóc vàng cũng không dám chủ động đi trêu chọc cậu.

Một đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Không Thanh vừa mở mắt, đám bên thanh niên tóc vàng đã tỉnh, đang thương lượng nên đi chỗ nào tìm vật tư.

Thấy Không Thanh tỉnh lại, thanh niên tóc vàng làm một động tác để đồng đội tạm dừng thu dọn, chủ động đi tới, thử hỏi Không Thanh: "Bạn học này, đoàn người chúng tôi đang chuẩn bị đi tìm vật tư, cậu có muốn đi cùng không?"

"Không được." Không Thanh lắc đầu, từ chối không do dự. "Trên chân tôi còn có vết thương, hành động cùng mọi người có lẽ sẽ kéo chân sau mọi người."

"Trên chân cậu có thương tích?" Thanh niên tóc vàng hoảng sợ, nếu Không Thanh không nói anh một chút cũng không nhìn ra.

Không Thanh cười, không nói chuyện, cũng không hoảng loạn khi bị người khác biết được nhược điểm, vẫn là bộ dáng thong thả kia, khiến cho thanh niên tóc vàng càng thêm tin tưởng cậu thâm tàng bất lộ.

"Gặp nhau đã là duyên, không biết bạn học tiếp theo tính đến nơi nào? Nếu tiện đường, chúng tôi cũng có thể tiễn cậu một đoạn đường."

"Đi nơi nào vẫn chưa nghĩ rõ, nhưng hẳn sẽ tìm trước một chỗ để bổ sung vật tư."

"Chúng ta đây hoàn toàn có thể đi cùng nhau mà." Thanh niên tóc vàng nhận định Không Thanh chính là một dị năng giả thực lực mạnh mẽ, mời Không Thanh cùng bọn họ đi sưu tầm vật tư cực kì nhiệt tình. "Bạn học này, trên chân cậu có vết thương, hành động vốn đã không tiện, tụi này có xe, cũng vừa lúc chuẩn bị đi thu thập ít vật tư, dứt khoát hành động cùng nhau đi."

Không Thanh có hơi động tâm, có thể ngồi xe thì ai lại chọn đi bộ cơ chứ.

"Mọi người không phải vừa đủ năm người sao? Thêm cả tôi có ngồi được không?"

Thanh niên tóc vàng không để ý chút nào mà đáp: "Chịu chật chút là ngồi được mà."

Không Thanh bị thuyết phục.

"Được rồi, tôi đi cùng mọi người."


Thanh niên tóc vàng nghe vậy, vui mừng quá đỗi, nhanh chân bảo đồng đội mình thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát.

Không Thanh không đồ gì cần phải dọn nên đứng một bên yên lặng chờ.

Không ngờ Không Thanh càng như vậy, bọn thanh niên tóc vàng càng lo lắng, luống cuống tay chân thu gọn đồ đạc của mình, như kiểu có chó đuổi sau lưng, hoang mang rối loạn chạy ra ngoài.

Không Thanh đi cuối, chờ đến khi cậu không nhanh không chậm, vui vẻ thoải mái đi ra, đã nhìn thấy hình ảnh đám người thanh niên tóc vàng vây quanh một chiếc xe việt dã năm chỗ, quy củ chờ cậu.

"Bạn học nhỏ, cậu cứ ngồi ghế phụ đi, tôi bảo đồng đội tôi ở hàng sau chen chúc một chút là được."

Ba thằng đàn ông thêm một nữ sinh nhỏ, ép chật một chút cũng không phải không ngồi được, chỉ là ngồi không quá thoải mái thôi.

"Vậy cảm ơn." Không Thanh không khách khí, lập tức ngồi trên ghế phụ lái.

Một đội sáu người, cứ như vậy xuất phát.

Thanh niên tóc vàng phụ trách lái xe, dọc theo đường đi còn đáp lời Không Thanh không ngừng nghỉ: "Đúng rồi, bạn học, còn chưa tự giới thiệu với cậu, tôi tên Lữ Siêu, trước khi tận thế buông xuống là một lập trình viên bình thường, nhìn bộ dáng bạn học đây hẳn là còn đang đi học nhỉ? Không biết xưng hô thế nào?"

"Tôi là Cố Không Thanh, sinh viên đang học đại học S."

"Thì ra là bạn học Cố, không ngờ cậu lại là sinh viên, nhìn cậu tôi còn đang tưởng là học sinh cấp ba cơ đấy? Ha ha ha......"

"Anh Siêu nói đùa."

Không Thanh bất đắc dĩ, thật ra cậu cũng phát hiện, tướng mạo nguyên chủ Cố Không Thanh vốn dĩ liền lớn lên rất tinh xảo xinh đẹp, mà cậu kế thừa thân thể của nguyên chủ Cố Không Thanh, cũng sẽ kế thừa tướng mạo của cậu ấy, chờ sau khi cậu trở thành dị năng giả hệ thủy, làn da trở nên tinh tế hơn, cả người nhìn qua cũng trẻ hơn.

Một đường trò chuyện, không bao lâu đoàn người bọn họ tới thành thị bên cạnh.

Tiến thêm một chút chính là địa bàn tang thi, cả người thường lẫn dị năng giả đều không dám tùy tiện vào tìm chết.

Hiện tại, một số người may mắn còn sống muốn thu thập vật tư cũng chỉ dám đi thành thị giáp ranh, không dám vào quá sâu, sợ một khi không cẩn thận có đi mà không có về.


"Bạn học Cố, cách đây hai phố về hướng đông có một chuỗi siêu thị quy mô không nhỏ, chúng tôi chuẩn bị tới nơi đó thử thời vận, ý cậu sao?"

"Tôi sao cũng được."

"Vậy thì quyết vậy đi, chúng ta trực tiếp tới chuỗi siêu thị kia."

Đi đến đích.

Thân xe mới vừa dừng, Lữ Siêu còn chưa xuống xe đã lập tức mở miệng, nhắc nhở đồng đội mình: "Lát nữa vào siêu thị, cần phải hành động cẩn thận, im lặng, nhanh chóng, nhớ kỹ hết chưa?"

Các đội viên đồng thanh trả lời: "Nhớ kỹ."

Lữ Siêu lại quay đầu nhìn về phía Không Thanh, lo lắng hỏi: "Bạn học Cố, một mình cậu không thành vấn đề chứ?"

Tuy rằng sớm biết bạn học Cố hẳn là dị năng giả thực lực mạnh mẽ, nhưng gương mặt trắng nõn này thật sự quá có tính lừa gạt, Lữ Siêu nhịn không được nhọc lòng thay Không Thanh.

"Không ấy thì, bạn học Cố cậu cũng đừng đi vào, chờ trên xe, cảnh giác bốn phía, quan sát tình huống thay tụi tôi đi?"

"Không cần lo lắng, tôi có thể."

Không Thanh từ chối ý tốt của Lữ Siêu, khăng khăng muốn tự vào thu thập vật tư.

Lữ Siêu lại khuyên Không Thanh thêm vài câu, thấy Không Thanh không nghe, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ, mặt khác sắp xếp đồng đội khác ở lại trên xe cảnh giới.

Vào siêu thị, ba người khác không một câu vô nghĩa phân công nhau hành động, từng người đi thu thập vật tư, Lữ Siêu lại hỏi Không Thanh một câu, có cần giúp hay không, Không Thanh lắc đầu, lại từ chối lần nữa.

Lữ Siêu lúc này mới rời đi, quay đầu đi thu thập phần vật tư của mình.

Chuỗi siêu thị này chiếm một phần diện tích đất không nhỏ, kệ hàng vốn chỉnh tề đổ hơn phân nửa, còn lại cũng là những món được bày xiên vẹo, dường như mọi chỗ đều rơi rớt những gói hàng đủ màu, cả mặt đất là một mảnh hỗn độn, xem tình hình này, cũng không biết là đã bị cướp sạch bao nhiêu lần.

Không Thanh xách một cái túi to bằng bàn tay, vui vẻ thoải mái chậm rì rì đi dạo quanh siêu thị, giống như mua sắm lúc ngày thường, nhìn thấy cái gì muốn ăn thì lấy cái đó, hình thành sự đối lập cùng đám người Lữ Siêu tay chân luống cuống bên cạnh.

Trong khi Không Thanh đang "mua sắm 0 đồng" đến là vui vẻ, một đợt tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến.

Đồng đội phụ trách cảnh giới hoang mang rối loạn chạy vào, đứng ở cửa, lớn tiếng nhắc nhở: "Anh Siêu, đi mau, hình như là có đội ngũ đang giết tang thi, một làn sóng tang thi lớn đang bị dẫn tới hướng chúng ta."

Khó trách một đường đi tới đến cái móng tang thi cũng không thấy, thì ra là bị những người khác hấp dẫn đi.

"Không còn kịp rồi."


Không Thanh xách theo túi mua hàng tràn đầy, vừa không nhanh không chậm đi ra, vừa nhắc nhở đám Lữ Siêu: "Nhiều nhất 30 giây, một đợt sóng tang thi lớn sẽ đến nơi này, nếu mọi người không muốn trở thành đồ ăn của tang thi, bị ăn tươi nuốt sống, vậy thì nhanh chóng chuẩn bị tốt để chiến đấu đi."

Vừa dứt lời, Không Thanh đã sắp đi tới cửa siêu thị.

"Anh Siêu, nhiều tang thi như vậy, dù chúng ta muốn giết thì một chốc cũng giết không xong, hay là nhanh chạy đi thôi, chớ chọc phiền toái."

"Anh Siêu, xem tình huống này, rõ ràng là có đội ngũ đang lên kế hoạch giết tang thi, dù chúng ta giúp giết một phần tang thi, bên kia cũng không chẳng sẽ chạy đến cảm ơn, cớ gì phải làm chuyện vô ích?"

"Anh Siêu......"

Các đội viên đều tán đồng rời xa thị phi, nhanh chóng lên xe rời đi, nhưng Lữ Siêu không cam lòng, hiện tại đi rồi, vật tư vất vả lắm mới thu thập được nhất định phải chắp tay nhường người ta, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, bên kia tốn nhiều sức như vậy để giết tang thi, chắc chắn là không muốn để những người khác chia phần vật tư bọn họ tìm được, nếu bọn họ cứ rời đi như vậy, một chút lực cũng không bỏ ra, sau này sẽ càng không đủ tự tin nói điều kiện cùng đối phương.

"Giết tang thi trước......"

Lời Lữ Siêu nói còn chưa đã nhìn thấy Không Thanh đứng ở cửa siêu thị vung tay, trước mặt cậu từng bậc một xuất hiện cầu thang trong suốt thủy tinh, luôn kéo dài tới tận ban công lầu hai phố bên cạnh.

Không Thanh cứ như vậy đạp cầu thang, từng bước một bước lên, sau đó đặt mông ngồi ở ban công lầu hai bên cạnh.

Chờ đến khi Không Thanh ngồi xuống, cầu thang thủy tinh kia hóa thành hơi nước, biến mất trong nháy mắt, phảng phất như chưa từng tồn tại, làm người nhịn không được hoài nghi thứ này vừa rồi có phải thật sự từng xuất hiện hay không.

"Bạn học Cố, cậu......". Đam Mỹ Hài

Lữ Siêu căn bản không thể tin được mình vừa nhìn thấy gì, khiếp sợ đến nỗi không nói được nên lời.

Đúng lúc này, bóng dáng một làn sóng tang thi lớn xuất hiện nơi đầu đường, hơn nữa còn lấy tốc độ cực nhanh hướng tới chỗ bọn họ.

Nhìn thấy mục tiêu công kích xuất hiện, Không Thanh lúc này mới lưu luyến không rời buông xuống túi mua hàng vẫn luôn xách trên tay, nâng tay trái và tay phải, đồng thời búng tay một cái.

Chỉ một thoáng, phía sau Không Thanh xuất hiện từng thanh băng trong suốt lại sắc bén vô cùng, đếm sơ sơ cũng tới hàng trăm hàng ngàn cây, dưới ánh nắng chiếu rọi trong có vẻ rực rỡ lấp lánh, cực kì loá mắt.

Không Thanh áng chừng đại khái góc độ và khoảng cách, không đợi đám lớn tang thi kia vọt tới trước mặt bọn họ, những cái thanh băng trôi nổi giữa không trung kia đã lấy tốc độ cực nhanh đâm về phía tang thi.

Nháy mắt, tang thi ở hàng đầu đã đổ một tảng lớn, con nào con nấy đều bị đâm xuyên qua đầu, chết đến không thể chết hơn.

Đám người Lữ Siêu trước nay chưa thấy cách giết tang thi nào khoa trương như vậy, không khỏi xem đến trợn mắt há mồm, trong lòng lại lần nữa cảm thấy may mắn, tốt xấu gì tối hôm qua cẩn thận hơn, không đắc tội vị đại lão ngoài nhìn trắng trẻo, trên thực tế lại siêu hung tàn này.

_________________________________________________

Editor có lời muốn nói: Tui đã trở lại sau chuỗi ngày hoa mắt chóng mặt đau đầu mỏi gối với hơn chục đứa con nít ở quê:')


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui