Lam quang chợt lóe trước mặt mấy người, lấy Cốt yêu làm trung tâm, một trận pháp thình lình xuất hiện, ma khí nhè nhẹ toát ra từ hư không, chui vào trong cơ thể Cốt yêu, khung xương trắng phát ra tiếng vang răng rắc, tiếng kêu thê thảm truyền ra từ bộ xương trắng.
Tiểu Linh Đang hoảng sợ, run rẩy hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Mới vừa rồi không phải còn rất tốt sao.
A Nô Bỉ xách hắn lên, quơ quơ trước trận pháp, nói: "Có chút chuyện nhỏ này thôi mà cũng sợ hãi? Ta nói rồi, cứ để ta mang theo hắn đi, bằng không cứ gặp loại xảo trá như Cốt yêu thì không chừng sẽ bị ăn đến tro cốt cũng chẳng còn đâu."
"Ngươi buông ta ra!" Tiểu Linh Đang cố bẻ tay hắn ra, muốn tránh thoát, lại nhận ra tay A Nô Bỉ chẳng chút sứt mẻ nào.
"Ngươi chắc chắn muốn ta buông ra?" A Nô Bỉ cười nhìn hắn.
Tiểu Linh Đang nhìn Cốt yêu đằng sau, tuy không thấy biểu cảm nó, nhưng nghe âm thanh thê thảm kia liền biết lúc này Cốt yêu trong trận pháp đang phải chịu đau đớn cực độ, cơ thể Tiểu Linh Đang hơi run rẩy.
"Ngươi không nên dọa hắn quá." Lạc Hằng bất đắc dĩ.
A Nô Bỉ cười nhạt một tiếng, thả người xuống.
"Chẳng phải ngươi chưa khôi phục linh lực sao!" Cốt yêu như bị cục đá rạch qua yết hầu, âm thanh nghẹn ngào phát ra từ trong miệng nó.
Lạc Hằng cười tủm tỉm nói: "Không khéo, mấy ngày hôm trước vừa khôi phục."
Mấy ngày hôm trước?
Cốt yêu ngẩn ra: "Ngươi vẫn luôn đề phòng ta!"
Lạc Hằng hơi khó hiểu nhìn nó: "Đọa Lạc Chi Uyên làm gì có tín nhiệm nào đáng nói, ngươi không phải còn rõ ràng hơn ta sao."
"Huống chi mấy lời nói dối của ngươi tiện tay là có thể nhặt ra được, làm người không thể không đề phòng.
Tuy rằng tuổi của ngươi ở tộc Cốt yêu xác thật là còn chưa thành niên, nhưng đã sống được năm mươi năm rồi, cũng chẳng phải đứa trẻ ngây thơ gì."
Cốt yêu ngạc nhiên, không ngờ Lạc Hằng thoạt nhìn phúc hậu vô hại như vậy mà tâm tư lại sâu như thế, trước đó hắn còn tưởng Lạc Hằng là một người tràn ngập tình yêu.
"Ta...! Ta sai rồi, ngươi có thể hay không cứu cứu ta...!Ngươi muốn biết cái gì, ta đều sẽ nói cho ngươi." Giọng điệu Cốt yêu mềm mỏng hơn rất nhiều, "Ta nhất thời hồ đồ, để người khác mê hoặc."
Nghe thấy nó hướng mình xin tha, Lạc Hằng càng kinh ngạc nhìn lại, vô cùng khó hiểu, "Trận pháp này lại không phải ta làm, cho dù ta có tâm cũng chẳng có lực, ngươi nên tìm chủ tử của ngươi đi."
"Chủ tử hắn tới kìa." A Nô Bỉ đứng một bên, ánh mắt hờ hững nhìn về phía bên kia, chỉ thấy hai thân ảnh dần xuất hiện ra trước mắt.
"Hách Lôi Tư, Thiên Cơ."
"Hách Lôi Tư tôn chủ, cứu ta với..." Cốt yêu vừa thấy Hách Lôi Tư đến thì lập tức triều người cầu cứu.
Hách Lôi Tư lạnh nhạt nhìn lướt qua nó: "Trận pháp này một khi mở ra liền vô pháp ngừng lại."
"Tôn chủ...!Ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta đã giúp người dẫn dụ bọn chúng tới đây, còn vẫn luôn cung cấp tình báo cho ngươi."
Hách Lôi Tư nghe vậy, sắc mặt không hề dao động, "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, còn muốn ta cứu ngươi sao."
Dứt lời, ánh mắt hắn không dừng lại chút nào trên người Cốt yêu nữa, mà âm độc nhìn chằm chằm Lạc Hằng, Lạc Hằng bình tĩnh nhìn lại hắn, "Làm khó ngươi phải chịu đựng Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà bày trận pháp ở chỗ này."
"Cùng lắm chỉ là một món đồ chơi mà thôi, mạng cũng cứng thật, mỗi lần bị thương nặng như vậy đều có thể sống lại được." Hách Lôi Tư hừ lạnh nói.
"Cái đó phải cảm ơn các ngươi đã thủ hạ lưu tình."
Gió nhẹ phất qua, mang theo hơi thở râm mát của khe nứt, lệnh thần hồn người cũng rùng mình.
Tay Bạch Tà trong cổ tay áo nắm chặt hơn vài phần, bất kể là Hách Lôi Tư hay là A Nô Bỉ nói, đều nhiều lần nhắc tới món đồ chơi, cũng nhiều lần bị thương vào thời điểm mấu chốt như vậy, cho dù y không biết sư tôn đã trải qua chuyện gì ở Đọa Lạc Chi Uyên, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, ở một nơi coi nhân loại là đồ ăn, sư tôn y tồn tại có bao nhiêu khó khăn.
"Ta xem ngươi mạnh miệng tới khi nào!" Ánh mắt Hách Lôi Tư chuyển về hướng A Nô Bỉ, "A Nô Bỉ, ngươi đang phản bội chúng ta sao!"
A Nô Bỉ đang trêu đùa Tiểu Linh Đang, nhìn Tiểu Linh Đang trợn mắt giận dữ nhìn mình, rồi lại không thể làm gì, cảm thấy vô cùng thú vị, nghe Hách Lôi Tư nói cũng chuyển mắt nhìn sang hắn, có hơi giật mình nói: "Giữa chúng ta vốn dĩ là địch chẳng phải bạn, đâu ra phản bội như ngươi vừa nói."
"Nhưng mà, nếu ngươi chịu thần phục dưới trướng ta thì mấy tên nhân loại này đều tặng cho ngươi."
Sắc mặt Hách Lôi Tư sầm xuống, A Nô Bỉ nói như vậy là muốn bảo vệ mấy tên nhân loại kia.
Đàm phán không có kết quả, chỉ có thể khai chiến, A Nô Bỉ cùng Bạch Tà liếc nhìn nhau một cái, nơi này là ven khe, yêu ma Hách Lôi Tư mang đến cũng không nhiều, hơn nữa cực kì kiêng kị năng lực của Lạc Hằng, nhất thời không dám tiến lên phía trước.
Hơn mười ngày trước, cái cảm giác linh hồn bị bỏng cháy kia, kí ức hãy còn mới mẻ.
Hiện trường nhất thời cứng đờ, yêu ma không dám tới quá gần ven khe, mà Lạc Hằng cũng cảnh giác yêu ma, nhìn cái khe, đang do dự xem có nên xuống điều tra hay không, lúc này Cốt yêu lại mở miệng, "Lạc Hằng, chủ tử ta không phải Hách Lôi Tư mà là một người khác, ngươi cứu ta ra ngoài thì ta sẽ nói người sau lưng cho ngươi, còn có tình huống của nữ nhân ngươi muốn tìm kia."
Mí mắt Lạc Hằng hơi nhấc lên, không dao động.
"Có liên quan đến đồ đệ ngươi."
Bước chân Lạc Hằng dừng lại, con mắt rốt cuộc cũng nhìn về phía nó.
"Nhưng ta muốn ngươi thề trước, chỉ cần ta trả lời xong vấn đề của ngươi, ngươi sẽ giúp ta gỡ bỏ trận pháp.
Ta cũng có thể thề, ta tuyệt đối không nói dối."
Lạc Hằng dò xét trận pháp một phen, ở ngoài trận pháp, thật ra cũng không quá nan giải, sau đó nói: "Ngươi thề trước đi."
Cốt yêu lập tức mở miệng thề: "Lấy tên ta thề, nếu tiếp theo đây ta có trả lời nửa câu dối trá, sẽ bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu sống."
Lạc Hằng thấy nó thề xong cũng không rối rắm, thề nói: "Nếu Cốt yêu trả lời xong vấn đề này, ta sẽ gỡ bỏ trận pháp cho Cốt yêu, nếu có vi phạm lời thề này, lịch kiếp sẽ bị đánh chết."
"Ngươi vừa lòng chưa?"
Cốt yêu thành thật gật đầu.
"Các ngươi định làm gì Bạch Tà?"
Cốt yêu nhìn người nói, nói: "Chủ tử lệnh cho ta báo cáo tất cả những sự việc có liên quan đến Bạch Tà cho hắn, hơn nữa nghĩ hết biện pháp khiến cho Bạch Tà giận mất khống chế.
Ta dùng dung mạo ngươi đi quyến rũ A Nô Bỉ, muốn giết ngươi, cũng đều chỉ vì chọc giận Bạch Tà."
Sắc mặt Lạc Hằng âm trầm xuống, "Vì sao phải làm vậy?"
"Không biết, mệnh lệnh ta nhận được chính là việc này."
Lạc Hằng trầm giọng: "Chủ tử ngươi là ai?"
"Vị tôn chủ thứ tư của Đọa Lạc Chi Uyên, Satan đại nhân." Cốt yêu nói xong, tạm dừng một lát mới tiếp tục, "Không cần hỏi ta bộ dạng của hắn, ta cũng không có tư cách gặp Satan đại nhân."
Lạc Hằng nghe vậy ngẩn ra một lúc, vị tôn chủ thứ tư của Đọa Lạc Chi Uyên mới xuất hiện đúng một lần vào ba mươi năm trước, sau đó thì mai danh ẩn tích, vừa không mở rộng địa bàn của mình cũng chẳng lập uy, ngay cả bọn A Nô Bỉ cũng chưa từng gặp qua.
Nhưng mười năm nay hắn chưa từng thấy mặt hắn ta, vì sao lại nhằm vào hắn? Hơn nữa cái tên Satan này, là trùng hợp ư?
Còn nữa, Bạch Tà trước đây cũng chưa bao giờ tới Đọa Lạc Chi Uyên, tại sao người nọ lại nhằm vào Bạch Tà, trong nguyên tác cũng không có vị tôn chủ thứ tư.
"Thời Lan Trạch đâu?"
"Người ngươi muốn tìm sớm đã bị Satan tôn chủ cứu đi rồi." Cốt yêu nói.
Nghe vây, Lạc Hằng suy tư một lát rồi giải trận pháp cho nó, Cốt yêu từ trận pháp đi ra, vốn xương cốt trắng sáng bây giờ lại ảm đạm xuống, như bị chôn vùi trong đất ăn mòn nhiều năm vậy.
Cốt yêu thất tha thất thiểu rời khỏi chỗ vừa nãy, cách Lạc Hằng một khoảng, nó quay đầu lại, cười lạnh với hắn một tiếng.
"Ngươi biết không, tuy Satan đại nhân chưa từng hiện thân, nhưng hắn có thể biết được nhất cử nhất động của ta.
Ta bại lộ sự tồn tại của hắn, cho dù ngươi thả ta thì ta cũng sẽ chết, cho nên chỉ có thể để ngươi tìm chết, khiến Bạch Tà tận mắt thấy ngươi tìm chết thì ta mới có khả năng sống sót."
Lạc Hằng hơi nghi hoặc vì sao Cốt yêu lại nói chuyện này với hắn, theo ánh mắt Cốt yêu nhìn sang, mới phát hiện Tiểu Linh Đang không biết từ lúc nào đã đi đến cạnh khe nứt, hai mắt đờ đẫn.
Cốt yêu dùng ảo thuật với Tiểu Linh Đang.
"Đừng cử động!" Lạc Hằng vừa lớn tiếng nói vừa chạy nhanh qua, song Tiểu Linh Đang chỉ quay đầu nhìn hắn một cái, tức thì bất chấp nhảy xuống, Lạc Hằng chỉ bắt được góc áo hắn cũng rơi xuống cùng.
"Nhược Hư!" Lạc Hằng hét lớn một tiếng, quang mang chợt lóe, dưới thân hai người nháy mắt xuất hiện một thanh kiếm, chở hai người bay lên.
Cốt yêu cười lạnh một tiếng, "Các ngươi còn thất thần làm gì, mau công kích hắn, vết thương của hắn không có khả năng lành lại nhanh như vậy, tấn công hắn đi, hắn chống đỡ không được bao lâu đâu."
Các yêu ma khác tuy bất mãn với việc một yêu ma cấp thấp sai bảo mình, nhưng cũng biết lúc này chính là thời cơ đối phó với Lạc Hằng.
Mắt thấy Nhược Hư kiếm càng ngày càng chìm xuống, linh lực mình không chống đỡ được cho hai người, mà Tiểu Linh Đang trong lồng ngực lúc này hai mắt vẫn trống rỗng, giãy giụa muốn nhảy xuống, Lạc Hằng nhăn mày, chỉ có thể đánh hắn bất tỉnh.
Mà lúc này Bạch Tà cùng A Nô Bỉ cũng muốn chạy tới, lại bị Hách Lôi Tư cùng một tôn chủ khác giữ chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người Lạc Hằng chìm xuống, chờ tới lúc bọn họ thoát thân được thì hai người kia đã chạm tới Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Lạc Hằng nhìn Hồng Liên Nghiệp Hỏa phía dưới, ánh mắt khóa chặt ngọn lửa, một tức sau lại nhìn thấy Bạch Tà phi xuống dưới, Lạc Hằng ném Tiểu Linh Đang lên, "Tiếp lấy hắn, chờ ta trở lại."
"Sư tôn!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...