Edit: Mây
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy ngồi xe buýt đường dài đến đây, quá trình đi qua rất nhiều trạm trung gian, người lên người xuống, hành lí cũng rất nặng, đến tận sáng của ngày hôm sau mới đến nơi.
Xe hơi chạy nhanh hơn nhiều, thời gian về mất khoảng hai tiếng.
Chủ yếu vẫn do đường đi không tốt, thỉnh thoảng cứ có đàn cừu, gà, vịt,...!chạy ra chặn đầu xe.
Gặp phải tình huống này, người tài xế lại bất lực, đành thò đầu qua khung cửa sổ xe nhờ dân làng nhanh tay đuổi chúng qua một bên.
Nghiêm Lỗi liếc nhìn Kiều Vi qua kính chiếu hậu.
Anh nghĩ rằng Kiều Vi sẽ mất kiên nhẫn.
Bởi vì cô ghét những thứ này nhất.
Cô là người của thành phố, trong lòng vẫn luôn khao khát được trở về nơi ấy, rất ghét ở vùng nông thôn quê mùa.
Sau khi cưới Nghiêm Lỗi, cô chỉ có thể cùng anh sinh sống tại khu quân đội gần thị trấn, gia đình quân nhân đều ở nơi đó.
So sánh điều kiện ở thị trấn với thành phố còn kém quá xa.
Anh biết cô cưới anh vì muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng chỉ riêng điều này thôi đã khiến cô thất vọng vô cùng.
Cô luôn muốn anh chuyển nghề.
Bộ đội cán bộ chuyển nghề nói chung đều có thể được điều đến các đơn vị tương đối tốt, có cơ hội đi công tác khắp nơi, cũng không phải không thể đến thành phố.
Nhưng Nghiêm Lỗi mới hai mươi sáu tuổi, anh vẫn chưa có ý định chuyển nghề.
Anh là người đã từng ra chiến trường, hơn cả tình hình chính trị xung quanh đất nước vốn đang rất phức tạp, nói không chừng sau này sẽ phải tiếp tục đi chiến đấu nơi sa trường.
Đúng là anh không được học hành, không như cô được học thẳng tới năm cuối của bấp ba.
Từ một cậu bé nhà quê như anh trở thành một cán bộ sĩ quan, tất cả những thành quả anh có được bây giờ đều đến từ đất nước và quân đội công nhận, trong xương cốt anh vẫn luôn giữ một lòng nhiệt thành muốn được phục vụ và cống hiến hết mình vì đất nước.
Cả hai đã từng tranh cãi vấn đề này rất nhiều lần, sau thì chẳng buồn tranh cãi, bởi cả hai chẳng còn lời nào để nói với nhau nữa.
Nghiêm Lỗi vốn tưởng rằng chỉ cần mình cố gắng nhiều hơn là có thể giữ được cuộc hôn nhân này, không ngờ tới, một học sinh đã học cấp ba như cô lại ngây thơ đến mức bị những lời thư ngọt ngào giả dối của người khác làm thần hồn điên đảo, dám bỏ chồng bỏ con để chạy trốn.
Anh lại liếc nhìn người phụ nữ trong xe.
Thật kỳ lạ, khi cô nhìn những con cừu, gà, vịt bên ngoài, trên mặt cô lại nở nụ cười, cứ như thể cô rất thích chúng.
Trong quá khứ rõ ràng cô ấy ghét những điều này.
Cô ghét việc thị trấn cô ở bị bao quanh bởi những vùng nông thôn kém cỏi.
Nghiêm Lỗi lại cau mày.
Chẳng rõ hôm nay anh đã cau mày biết bao nhiêu lần rồi.
Kiều Vi rất thích khung cảnh nơi đồng quê xanh tươi này.
Cô thích thú quan sát tài xế Trương và những người dân làng trò chuyện ồn ào náo nức, giọng của họ lớn đến mức nghe qua như đang cãi nhau.
Cuối cùng, tài xế Trương đưa cho người nọ một điếu thuốc, hắn ta nhanh chóng đuổi đàn cừu đi.
Kiều Vi không khỏi bật cười.
Tài xế phàn nàn: “Đường ở nông thôn hay thế này lắm."
Giống như đang tiếc cho điếu thuốc của mình.
Nhắc đến thuốc lá, trí nhớ của cô lại được kích hoạt, Kiều Vi chợt nhớ ra trong “nhà” của cô cũng có thuốc lá.
Nghiêm Lỗi, tên này cũng thích hút thuốc.
Cô nhìn sang, đúng lúc thấy Nghiêm Lỗi đang hút thuốc.
Từ góc độ này, có thể trông thấy sườn mặt của anh.
Xương hàm góc cạnh, sợi mi dài và dày, sống mũi thật thẳng.
Không hổ là nam chính! Đương nhiên anh phải đẹp trai hơn người rồi.
Không đẹp trai sao có thể trở thành nam chính được chứ?
Điều này lần nữa nhắc nhở Kiều Vi rằng cô đã xuyên vào thế giới trong cuốn tiểu thuyết.
Ở thế giới này, nguyên chủ chính là bia đỡ đạn, chưa từng được tác giả viết tỉ mỉ chi tiết trong sách.
Ngay cả khi cô đọc sách, tác giả chỉ luôn miêu tả kĩ thời điểm nữ chính "cưới trước yêu sau" với nam chính như thế nào, chinh phục nam chính và mọi người ra sao - thể loại truyện mẹ kế như này đã từng rất được lòng nhiều độc giả trong một khoảng thời gian.
Căn bản chẳng ai quan tâm đến người vợ bia đỡ đạn ban đầu của nam chính cả.
Đặc biệt nữ chính là người từ tương lai trở về quá khứ, kiếp trước vì ghét bỏ nam chính có con nên chọn kết hôn với một thanh niên trí thức xuống nông thôn mà cô ta thích, nào ngờ sau khi kết hôn cô ta phải chịu đựng sống cuộc sống thật thê thảm.
Đời này biết trước tương lai "tiền đồ vô lượng" của nam chính, vì vậy cô ta liền nghĩ mọi cách gả cho nam chính, từ đó mở ra cuộc sống ngày ngày hạnh phúc ngọt ngào.
Đây chính là thể loại sảng văn.
Nhưng bây giờ Kiều Vi đã xuyên qua, nữ chính thuận lợi may mắn lại là bất lợi xui xẻo của cô đó.
Thế này không được.
Cô đã phải trải qua cuộc đời khốn khổ một lần rồi, lần xuyên không này khiến cô có một cơ thể trẻ trung khoẻ mạnh, có anh chồng đẹp trai giỏi giang và một mái ấm đang chờ cô trở về.
Cô nhất quyết không thể để cho người khác cướp đi tất cả những thứ này.
Đặc biệt là khi nghĩ đến "nhà", trong lòng cô liền cảm thấy nhói đau, một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện trước mắt cô.
“Mẹ ơi, khi nào mẹ về?”, bé con hỏi cô khi được giao cho người hàng xóm.
Thằng bé không hề biết rằng mình sắp bị bỏ rơi.
Nguyên chủ chết cũng vì cảm thấy thương tâm tuyệt vọng, đem thân xác và mạng sống của mình giao lại cho linh hồn Kiều Vi vừa mới xuyên đến, nhưng đồng thời, nó cũng để lại trong lòng Kiều Vi một dấu ấn sâu sắc - cảm giác tội lỗi với đứa trẻ đó, cảm giác hối hận vì đã vứt bỏ con của mình.
Đối với tất cả mọi chuyên, nguyên chủ đều ký thác mọi hy vọng lên người Kiều Vi, mong cô có thể giúp cô ấy bù đắp những chuyện trong quá khứ.
Nó giống như một cuộc giao dịch.
Kiều Vi đã chấp nhận cuộc giao dịch ấy.
Cô tiếp nhận một cơ thể khỏe mạnh, một người chồng đẹp trai và gia đình này, và cô sẽ giúp nguyên chủ chăm sóc đứa nhỏ, cho thằng bé một cuộc sống hạnh phúc.
Đây là công bằng.
Vậy nên Kiều Vi không thể giống như nguyên chủ, chấp nhận trở thành bia đỡ đạn vô danh trong cuốn tiểu thuyết gốc.
Kể từ khi cô xuyên qua, câu chuyện này đã bắt đầu thay đổi chậm rãi bánh xe vận mệnh.
Cuộc hôn nhân này vẫn sẽ tiếp tục, sau này...!Kiều Vi lại lại liếc nhìn gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt của Nghiêm Lỗi——
Chào anh, nam chính.
Từ nay trở đi em sẽ là nữ chính của cuộc đời anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...