Pháo Hôi Nữ Phụ Nàng Chỉ Muốn Cá Mặn Hút Mèo


Sáng sớm, Khúc Kỳ ngáp ngắn ngáp dài từ trên giường đi xuống.

Trước khi xuyên thư là nhân viên công sở cống hiến cho tư bản, sau xuyên thư thì chuyên tâm làm con cá mặn, thật sự ngày càng tràn đầy sức sống.
Khi thấy nàng ta sắp ra khỏi cửa, bỗng nhiên Thịnh Tây Chúc nói:
"Hôm nay ta đi ra ngoài một chuyến."
Khúc Kỳ chớp mắt, lập tức gật đầu nói:
"Được, trước cơm trưa nhớ về nha."
Nàng đột nhiên nghĩ ra cái gì, cố ý dặn dò Thịnh Tây Chúc:
"Ngươi đấy, thấy nhân loại khác chớ vội chạy theo! Nên nhớ, bọn họ đều là kẻ rất xấu, đặc biệt thích khi dễ, kém chút giày vò mèo nhỏ, chỉ có tỷ tỷ ta đây thật quan tâm ngươi."
Thịnh Tây Chúc: "...!Biết rồi."
Nàng chăm chú nhìn Khúc Kỳ rời phòng, quay người tan xuống mặt đất trong bóng tối.

- ---
Trong sảnh chính, có bốn người ngồi đối diện nhau.

Nắng sớm tờ mờ, nhuốm lên dàn hoa ngoài cửa, phản chiếu lên mặt sàn trong suốt.

Trong đó, một người tinh tế vuốt ve cây phất trần trong tay, ung dung nói:
"Sao Tử Dận còn chưa tới?"
Nếu Khúc Kỳ ở tại đây, sẽ nhận ra người đang nói chính là trưởng lão Tĩnh Thù ở nghị sự đường ngày đó, hố bản thân một phen ép đi thủ mộ.

Ngồi đối diện hắn là nữ nhân kiều mị lấy quạt tròn che mặt, cười khẽ nói:
"Chỉ sợ hắn đang vội vàng rèn đao, quên hôm nay họp thần hội."
Tĩnh Thù lắc đầu nói:
"Đúng chỉ là võ sĩ, lửa cháy đến nơi mà còn chơi đùa mấy cái thanh bảo kiếm vô tri vô giác ấy."
Vừa dứt lời, xuất hiện hai người một trước một sau đi tới đại điện.

Người trước đầu đội nón lá thân mang áo tơi, rõ ràng là Thủ Nhất trưởng lão.

Người sau là hán tử trung niên, khuôn mặt chữ điền mắt hổ, mặt lúm phúm sợi râu, trên thân nhuốm mùi vụn sắt nhúng nước lạnh.

Nữ tử lấy quạt che, giận nói:
"Tử Dận, ngươi đây tắm rửa bên trong đang lô rèn ra?"
Tử Dận trợn mắt nhìn, ở chỗ còn dư lại ngồi xuống, lớn tiếng nói:
"Lúc này lại có chuyện gì?"
Thủ Nhất đối diện hắn ngồi xếp bằng, bộ dạng uể oải ngáp một cái.

"Mấy ngày trước, chuyện Tàng Thư Các bị đánh lén, chắc hẳn chư vị cũng đều nghe nói." Tĩnh Thù thần sắc trang nghiêm, "Ta vừa cùng Hoài Lộc nghiên cứu thảo luận, đảo Bồng Lai gần đây dòng người phức tạp, không chỉ có Vong Tích phong cùng Tịnh Trần phong trên trăm tên đệ tử, còn không hề ít người bên Minh Nguyệt sơn trang, đạo hữu Kết Hải lâu, chỉ sợ đã có người giảo hoạt sớm trà trộn bên trong."
Vừa nghe đến, Tử Dận lập tức ngồi thẳng người:

" Người tập kích Tàng Thư Các, rất lợi hại?"
Tĩnh Thù trầm giọng nói: "Thực lực thâm sâu khôn lường."
Tử Dận hai mắt hưng phấn.

Còn Hoài Lộc nắm chặt trong tay quạt tròn, ánh mắt phức tạp:
" Ta đã kiểm tra thương thế, vết thương rất gọn gàng, một kích chí mạng, nhìn không đoán được là dùng vũ khí nào gây nên..."
Trên đài cao, chỗ bóng tối nơi bọn họ không chú ý tới, một con mèo đen đang im ắng ngồi thẳng, tai nhọn nho nhỏ dựng thẳng lên, con mắt màu vàng óng chậm rãi đưa mắt theo dõi.

Tử Dận nói: "Tu vi nạn nhân đều ở Nguyên Anh hậu kỳ, kẻ sát hại tối thiểu là cảnh giới Hóa Thần kỳ...!Đại khái các người có nhìn ra là loại công pháp kia sao?"
"Không đúng, trong trí nhớ ta công pháp tuyệt đỉnh của các cao thủ cũng không giống."
Hoài Lộc lắc đầu, khuôn mặt ra vẻ lo lắng:
"Kỳ quái nhất, vết thương hạ xuống một tia ma khí sót lại cũng không có, cực kỳ quỷ dị, nhìn không ra tột cùng có phải hay không ma tu dấu vết."
Tĩnh Thù nói: "Huống hồ hắn không tới vì công pháp tu luyện trân quý, chỉ từ trong mật thất Tàng Thư Các lấy đi danh sách, quả thực kỳ quặc."
Hoài Lộc mắt phượng nhắm lại:
"...!Chẳng lẽ muốn tìm người?"
"Dài dòng văn tự, dứt khoát đi hành động nhử hắn ra đi!"
Tử Dận sát chưởng ma quyền, không kiên nhẫn bẻ cái cổ, kêu răng rắc khởi động,
"Hừ, hạng người giá áo túi cơm [1], lén lút có gì tài ba? Nếu ta gặp hắn, nhất định giết hắn ngay tức khắc!"
[1] giá áo túi cơm: chỉ hạng ng hèn nhát
Tĩnh Thù hét lớn nói:
"Không được! Hắn ta trong tối, chúng ta ngoài sáng, tùy tiện động thủ sẽ chỉ liên luỵ người khác."
Tử Dận không cam lòng yếu thế, lớn tiếng quát:
"Làm sao có thể để mặc hắn đi lung tung giết người sao?"
Tĩnh Thù đè lên ấn đường, thở dài nói: "Trước mắt tăng cường tuyến phòng ngự, báo cho bọn đệ tử phải cận thận chút.

An bài người canh giữ nghiêm ngặt, thấy đối tượng khả nghi phải bắt giữ luôn..."
Ánh mắt của hắn trầm xuống, ngưng trọng nói:
"Ta nghi ngờ, sẽ không chỉ có một lần, lần tập kích thứ hai sớm thôi."
Tử Dận ngập ngừng:
"Không bằng chúng ta xin chỉ thị của chưởng môn..."
Tĩnh Thù biến sắc: "Chưởng môn đang bế quan, không nên quấy rầy đại nhân."
Mèo đen liếc mắt dõi theo từng khuôn mặt đang bồn chồn lo lắng, ánh mắt cuối cùng rơi người đang an tĩnh ngồi khoanh người, hai mắt nhắm lại không nói một lời, nó liếm liếm răng nanh.

Vì sao lão thái thái này ngày thường năng động hoạt ngôn, hôm nay mặc nhiên trầm mặc?
Bỗng nhiên, Thủ Nhất mở hai mắt ra, chậm rãi duỗi người, trong mắt hiện lên vẻ buồn ngủ mông lung....!
Từ nãy giờ chỉ ngủ thôi?! Mèo đen hạn hán lời: Quả nhiên, là sư đồ với Khúc Kỳ cũng là có nguyên nhân....!
Tĩnh Thù thấy thế ngẩn người, nhẹ giọng gọi nói: "Lão đại, ngươi có cao kiến gì không?"
Thủ Nhất đảo mắt quanh căn phòng, ánh mắt chợt dừng lại nơi đài cao, chậm rãi ngồi thẳng: "Ta không có ý kiến, cứ việc theo lời ngươi mà xử lý."
Hội nghị kết thúc, bốn người lần lượt ra về.


Mèo đen nhẹ nhàng bám theo xa xa theo ở phía sau, thấy Tĩnh Thù đi sau lưng Thủ Nhất, lẩm bẩm:
"...!Thiên cơ trong kính tiên đoán, tựa hồ thời gian mấy năm trước."
Hoài Lộc: "Cách ba tháng một lần, linh mạch đang dần suy kiệt, tìm ra nguyên nhân sớm càng nhanh càng tốt."
Thiên Cơ kính? Mèo đen đôi tai khẽ động, bỗng nhiên trông thấy Thủ Nhất xoay đầu lại đa nghi theo dõi bốn phía, đi tới chỗ bóng cây.

Nó gục đầu xuống, như đầm nước hòa vào bên trong bóng cây lay động, chỉ nháy mắt không thấy bóng dáng.

Hoài Lộc khẩn trương nói: "Thủ Nhất trưởng lão, sao vậy?"
Thủ Nhất thu hồi ánh mắt: "Không có việc gì, có lẽ chỉ là ảo giác."
-
Tảo khóa xong, Khúc Kỳ ngồi nhàm chán nâng má.

Trên đài, một tu sĩ trung niên đang giảng giải, là một kiếm tu, nên nghiêm túc bảo dưỡng kiếm bản mệnh như thế nào.

Khúc Kỳ tối hôm qua ngủ muộn làm cú đêm, nàng miễn cưỡng nghe được câu đầu câu cuối lọt xuôi tai, còn đâu chữ thầy là trả thầy hết......!
Khác gì lúc nàng đang ở lớp cao học, sơ sẩy cúi đầu nhặt cái cục tẩy thôi lúc ngẩng đầu nghe không hiểu mô tê thầy đang giảng cái gì rồi!
Khúc Kỳ dụi mắt, thở dài, cuối cùng nghĩ bỏ cuộc, như diễn viên Cát Ưu ngồi đờ người trên ghế.

Gió nhẹ thoang thoảng, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh khẽ vang lên sàn sạt.

Nàng quay đầu, bắt gặp mèo đen đang giẫm lên cành cây.

Khúc Kỳ: "!"
Quái lạ, sao giờ này tìm mình?
Nàng liếc xem tu sĩ có để ý tới mình không, hỏi chuyện:
"Meo meo, sao vậy?"
Mèo đen nhẹ nhàng nhảy đến bệ cửa sổ, nghiêng đầu một chút, cái đầu nhỏ từ ngoài cửa sổ thò vào, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

Nàng tiện thể vuốt bộ lông mềm mịn kia, nhỏ giọng nói:
"Thế nào rồi?"
Một giây sau, mèo đen nhân lúc không người chú ý, nhanh nhẹn đáp xuống chỗ trống cạnh Khúc Kỳ.

Sương mù quẩn quanh rồi tán đi, xuất hiện thân ảnh nữ nhân bắt chước Khúc Kỳ, một tay chống cằm.

Một loạt động tác thành thục khiến Khúc Kỳ há hốc mồm.


Ngươi, ngươi vì sao thạo như thế! Nếu không phải mèo đen luôn sinh hoạt tại hậu sơn, nàng hoài nghi dáng vẻ mèo con chuồn vào êm như vậy không phải lần đầu tiên.

Thịnh Tây Chúc ghé mắt, nhỏ giọng nói: "Bài giảng này dễ nghe."
Nàng mặc một kiện đồng phục Minh Nguyệt sơn trang, gấm váy tơ vàng dài vòng quanh ôm lấy eo nhỏ, càng toát lên quý khí mười phần đại tiểu thư.

Khuôn mặt mày lá liễu, biểu cảm lạnh nhạt, càng toát lên vẻ xa cách lãnh đạm.

Nắng sớm lướt qua cửa sổ, ánh nắng chiếu lên gò má nàng cùng mái tóc, giống như bạch ngọc điêu tra, tiên cơ ngọc cốt.

Khúc Kỳ chớp mắt, đỏ mặt lên vì mỹ mạo trước mắt.

Nữ nhân kinh ngạc nhìn xem Thịnh Tây Chúc, trong miệng thì thầm:
"Ngươi...!Ngươi ngồi ở đây, làm sao ta nghe giảng được."
Đại mỹ nhân ngồi ở bên cạnh tôi, ngắm mãi cũng không ổn, nghe giảng cũng chẳng xong!
Thịnh Tây Chúc im lặng một lát, nói: "...!Thế ta đi đây?"
"Không được!" Khúc Kỳ quấn lấy ngón tay của nàng, đôi mắt hồ ly đen nhánh long lanh, ra vẻ ủy khuất,
"Ngươi chơi với ta đi.

Dù gì ta nghe không hiểu nội dung tảo khóa."
Thịnh Tây Chúc nhướng mày: "Nghe không hiểu?"
Nàng nhìn về trên đài, lại nói: "Tu sĩ kia đang giảng chỉ chút kiến thức căn bản bảo dưỡng bản mệnh kiếm thôi, ngươi như thế nào không hiểu."
Khúc Kỳ thẳng thắn: "Hắn diễn tả cao thâm, ta rất khó lý giải."
Thịnh Tây Chúc: "..."
Đúng như nàng không kỳ vọng, nghiêng người sang, không thèm để ý nhân loại ngu ngốc bên cạnh.

Khúc Kỳ kêu nàng vài tiếng, phát hiện con mèo hư lại bắt đầu chảnh, đành rầu rĩ không vui, ngẩn người ra.

Thịnh Tây Chúc hồi tưởng chính sự trong sảnh mới vừa rồi, bỗng nhiên trên đài tu sĩ nhắc đến:
"Nói về đệ nhất kiếm thiên hạ, người đã từng tự tay giết qua một con Yểm."
Dưới đài rôm ra náo nhiệt.

Có người lên tiếng hỏi: "Nhưng Yểm đều bất tử không già, không vào luân hồi sao?"
Tu sĩ mỉm cười gật đầu: "Quả đúng như vậy, nhưng Yểm có nhược điểm chí mạng."
Thịnh Tây Chúc bỗng nhiên ngẩng đầu, ngưng thần lắng nghe.

Tu sĩ tiếp tục nói: "Chỉ cần lấy ra máu Yểm trong tim, kết quả Yểm vô cùng suy yếu, vết thương lành rất chậm chạp.

Lúc này, chỉ cần nhanh tay xẻo ra đôi mắt Yểm cùng trái tim, bọn hắn tan thành mây khói."
Thịnh Tây Chúc trầm tư, bên người truyền đến âm thanh nhiệt tình:
"Thì ra là thế!"
Nàng nghiêng đầu, nhìn Khúc Kỳ vốn làm con cá mặn thế mà ngồi nghiêm chỉnh, so với bản thân nghiêm túc còn hơn.

Thịnh Tây Chúc: "...!Tự dưng lại kích động thế?"
Khúc Kỳ thần sắc nghiêm túc: "Vì bảo mệnh."
Nàng xích lại gần bên tai Thịnh Tây Chúc, nhỏ giọng nói, "Nói nhỏ cho ngươi, tương lai một Yểm sẽ giết chết ta, ta phải nắm rõ điểm yếu nàng ta mới được"
"Hửm?" Thịnh Tây Chúc nhìn nàng, ánh mắt lạnh xuống, "Ai muốn giết ngươi."

"Một đại ma đầu giết người không chớp mắt." Khúc Kỳ ánh mắt long lanh nhìn nàng, "Meo meo, thời điểm nàng tìm tới ta, ngươi có nguyện ý bảo hộ ta sao?"
- ----
Tác giả có lời muốn nói: Mang một chút dự thu văn
《 nữ chủ bạch nguyệt quang nàng lại tại làm yêu rồi 》
Văn án:
Mở mắt tỉnh lại, năm xinh đẹp xuyên thành cẩu huyết trong văn ác độc pháo hôi sư tỷ.

Nữ chủ nghe lộ là môn phái bên trong ngàn năm khó gặp tuyệt thế thiên tài, ôn nhu thanh lãnh, lòng mang thương sinh, là trong lòng mọi người như sáng trong bạch nguyệt quang tồn tại.

Đáng tiếc nàng yêu lòng dạ độc ác Ma tôn nam chủ, nhận hết thế nhân chửi bới, bị đồng môn đệ tử chế nhạo, còn bị nam chủ ngược người ngược tâm.

Một trận truy thê hỏa táng tràng sau nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, rốt cục bỏ qua tình căn, phi thăng thành thần.

Mà nguyên chủ lại xuẩn lại độc, việc ác bất tận, thiên vị cùng nữ chủ nghe lộ đối nghịch, không chỉ có muốn cướp đi nữ chủ người trong lòng, còn muốn hủy đi nữ chủ tu làm căn cơ, mười phần phát rồ.

Cuối cùng năm xinh đẹp bị tu luyện thành thần nghe lộ một kiếm sáng tạo đến hồn phi phách tán, vĩnh thế không được siêu sinh.

Xuyên thư đêm đó, liền có một vị râu trắng tiên nhân cho nàng báo mộng.

"Nghe lộ quả thật thiên đình Tiên quân, vì thành thần hạ phàm độ kiếp, Ma tôn nam chủ chính là nàng tình kiếp, mà ngươi muốn ở nàng trên con đường tu tiên gây khó khăn đủ đường, mới có thể trở lại hiện đại!"
Năm xinh đẹp: "Để ta mỗi ngày làm yêu đúng không? Hiểu rõ!"
Từ hôm nay về sau, mỗi khi gặp nữ chủ nói chuyện, năm xinh đẹp luôn luôn tranh cãi; Nữ chủ nhập bí cảnh lịch luyện, năm xinh đẹp một cước đưa nàng đạp đến dưới vách đá, không nghĩ tới nữ chủ lại dưới cơ duyên xảo hợp được đến tuyệt thế bí tịch; Nữ chủ cùng nam chủ gặp nhau, năm xinh đẹp liền ở bên cạnh bàn lộng thị phi phá hư bầu không khí, trăm phương ngàn kế chia rẽ hai người.

Ai biết nữ chủ lại không thấy nam chủ theo đuổi, tay nâng lấy tuyệt thế bí tịch, thần binh lợi khí phóng tới trước mặt nàng, cười đến ôn nhu cưng chiều: "Sư tỷ nói đến đều đúng, sư tỷ đối ta thật hảo."
Năm xinh đẹp: "...!Ngươi có phải hay không có chút thụ ngược đãi khuynh hướng?"
Sau lại, nữ chủ công đức viên mãn, tăng tới thượng thần, mà năm xinh đẹp chết thoát ra cục, kì thực trở lại hiện đại; Tiệc vui chóng tàn, vài ngày sau nàng lại bị lão đầu râu bạc chạy về trong sách: "Không xong! Thượng thần tẩu hỏa nhập ma, điểm danh chỉ có ngươi có thể cứu nàng!"
Năm xinh đẹp mở mắt vừa thấy, chỉ thấy ngày xưa vị kia bạch y nhẹ nhàng nghe lộ thượng thần lại nhập ma, đôi mắt đầy tràn hắc trầm tà khí, vùi đầu nàng cổ, run rẩy giọng nói bên trong đều là lộ liễu si mê cùng độc chiếm dục: "Sư tỷ...!Ngươi không quan tâm ta?"
Năm xinh đẹp: SOS! Ta không phải tình kiếp của ngươi a! Một đêm trôi qua, năm xinh đẹp triệt để nằm ngửa thật là thơm: "Được rồi, song tu khiến người vui vẻ, cả rất hảo."
-
Chúng tiên trong miệng xưa nay lạnh tâm lãnh tình nghe lộ thượng tiên, hạ phàm trùng sinh lịch luyện một lần, chẳng biết tại sao lại không có sai lầm đi thành tiên lúc ký ức.

Nàng mắt lạnh nhìn Ma tôn bày ra ôn nhu tư thái, nàng đủ kiểu lấy lòng, dỗ ngon dỗ ngọt, trong lòng không chút gợn sóng.

Ngược lại là vị kia hung ba ba năm xinh đẹp tiểu sư tỷ, ngoài miệng nói chán ghét nàng, vừa lại len lén liếc nàng phản ứng.

Mỗi lần nàng lộ ra thương tâm biểu tình, năm xinh đẹp liền sẽ lộ ra ảo não thần sắc, quay đầu liền hóa thành một con xinh đẹp tiểu hồ ly, lặng lẽ sờ sờ cho nàng đưa linh đan diệu dược, để nàng vuốt cái đuôi.

Cái nào đó đêm trăng tròn, năm xinh đẹp không khống chế được ở trước mắt nàng hóa ra nửa hình thú thái.

Ngày xưa lãnh đạm biệt nữu tiểu sư tỷ co quắp tại trên mặt đất, ôm lông xù cái đuôi to, sóng mắt lưu chuyển, vũ mị than nhẹ.

Nghe lộ nhịn không được trong lòng ý nghĩ xằng bậy, đưa tay níu lại kia đoạn lông bù xù đuôi hồ ly, ở năm xinh đẹp kinh ngạc trên nét mặt ôn nhu nói:
"Sư tỷ nếu thật đau lòng ta, vậy liền tới đau yêu ta đi."
Bạch thiết hắc trời quang trăng sáng thượng tiên x ngây thơ ngạo kiều tiểu yêu nữ 1v1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui