https://img..com/public/images/storyimg/20210513/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai-33-0.jpg
Chương 33: Viết tiểu thuyết khoa phổ ( phổ cập tri thức).
Tuân Thiên Xuân trong tay cầm sách, khép sách lại ngẩng đầu nhìn Hứa Trân.
Hứa Trân thấy nàng không trả lời, hết sức tò mò hỏi lại: "Đến cùng ngươi có hay không?"
Tuân Thiên Xuân gật đầu.
Hứa Trân khiếp sợ: "Lại là thật? Vậy hiện tại ngươi đang dùng súc cốt thuật sao? Cái này không phải dựa vào nội lực sao? Ngươi làm thế nào súc cốt không cần nội lực?"
Tuân Thiên Xuân không đáp.
Hứa Trân cho là Tuân Thiên Xuân không biết phản bác thế nào mới không đáp.
Nàng thầm nghĩ, hệ thống nói chỉ tinh thông súc cốt thuật, không nói đang sử dụng súc cốt.
Chẳng lẽ chiều cao này là thật, mà không phải súc cốt?
Chiều cao của tiểu ăn mày, thật có chút thấp, không biết có thể cao hơn một chút không, hơn nữa tiểu ăn mày còn là người Hồ, bình thường muội tử phương bắc đều cao một chút, lớn lên thấp như thế này cũng không dễ dàng.
Hứa Trân đang muốn an ủi tiểu ăn mày một chút, hy vọng nàng đừng vì vóc dáng thấp mà đau thương.
Tuân Thiên Xuân đột nhiên nói: "Ta súc cốt."
Hứa Trân ngẩn người: "Cái gì?"
"Súc cốt." Tuân Thiên Xuân lặp lại nói.
Hứa Trân không phản ứng lại, sau một lúc lâu mới đứng dậy sợ hết hồn: "Ngươi thật đúng là súc cốt??"
Tuân Thiên Xuân không hé răng.
Hứa Trân vội ngồi xuống tiếp tục hỏi: "Vậy sao ngươi không giải trừ, vẫn luôn súc cốt có phải rất mệt hay không?"
Tuân Thiên Xuân vốn rũ mi vẻ mặt ảm đạm, nghe thấy câu hỏi này của Hứa Trân mới giương mắt nhìn Hứa Trân, trong mắt thoáng qua ánh sáng.
Hứa Trân lại hỏi: "Hơn nữa có ảnh hưởng đến chiều cao không?"
Tuân Thiên Xuân không đáp, do dự một chút, thấp giọng hỏi: "Tiên sinh, ngươi...!không trách ta sao?"
Hứa Trân hỏi: "Trách cái gì? Ngươi đây không phải—" nàng khụ hai tiếng không nói tiếp, nhưng trong lòng rõ ràng, tiểu ăn mày nhất định vì lưu vong không thể không súc cốt.
Nàng một lần nữa nói: "Mỗi người đều có hứng thú của riêng mình, súc cốt cũng không phải đại sự gì."
Tuân Thiên Xuân ánh mắt hơi động, mím môi chốc lát, âm thanh khẽ run hô: "Tiên sinh."
Hứa Trân hỏi: "Súc cốt đau không?"
Tuân Thiên Xuân lắc đầu: "Vừa bắt đầu có chút, hiện tại không đau."
"Vậy thì tốt rồi." Hứa Trân cười nói, "Nhưng biết ngươi súc cốt, ta yên tâm không ít, trước còn lo lắng ngươi thật sự cao không được." Nàng nói thẳng ra, thanh âm nhu hòa.
Tuân Thiên Xuân nghe xong, trầm mặc, viền mắt chậm rãi ửng hồng.
Nàng thu tay về, nắm chặt nắm đấm, sau một hồi, kìm nén tình cảm hỏi Hứa Trân: "Tiên sinh, ngươi không trách ta sao?"
"Trách ngươi cái gì?" Hứa Trân không rõ.
"Ta gạt ngươi." Tuân Thiên Xuân hai tay đặt trên đầu gối, rũ mắt xuống, không dám nhìn Hứa Trân, thấp giọng nói, "Ta muốn đem mệnh cho ngươi, nhưng gạt ngươi."
Hứa Trân đến gần cười: "Sao ngươi còn nhớ việc này, ta cũng sắp quên.
Nếu ngươi cảm thấy là vì ta mà sống, vậy thì nghe ta nói, ta hoàn toàn không trách ngươi, bởi vì dù ngươi làm cái gì, chắc chắn sẽ không phải vì hại ta, vì vậy ngươi không nên trách chính mình."
Tuân Thiên Xuân lắc đầu.
Hứa Trân hỏi: "Thế nào?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Ta ích kỷ."
"Ích kỷ cái gì?" Hứa Trân khuyên bảo, bỗng nhiên lại hiếu kỳ hỏi, "Phải rồi, hiện tại ngươi cao bao nhiêu?"
Tuân Thiên Xuân không có nói thẳng, nàng cúi đầu giải thích: "Ta vẫn chưa tinh thông súc cốt, tuy so với người bình thường, lợi hại một chút, nhưng thay đổi kích thước khớp xương, không thể súc ( co lại) quá nhiều."
Thanh âm nàng còn đang thời kỳ thay đổi, lành lạnh khàn khàn, như hiệp khách tang thương đón gió cất bước.
Hứa Trân bừng tỉnh: "Chẳng trách cảm thấy mấy ngày nay vóc dáng ngươi cao hơn!" Cảm thán xong nàng đến gần hỏi: "Ngươi có thể súc bao nhiêu?"
Tuân Thiên Xuân nhìn chằm chằm dung nhan tới gần của Hứa Trân, nói: "Mười tấc."
Hứa Trân tính lại, đại khái mười sáu centimet, tiểu ăn mày hiện tại xấp xỉ một mét năm mươi, thêm mười tấc, tứ xá ngũ nhập(1) một hồi...!
⌈(1) Tứ xá ngũ nhập: Làm tròn số...⌋
Quên đi, tính nhẩm quá mệt mỏi.
Hứa Trân từ bỏ.
Nàng lại cùng Tuân Thiên Xuân tán gẫu cái khác, tán gẫu mình ngày hôm nay đi học quán gặp đệ tử, nói bầu không khí học giáo nơi này không tệ, nếu có thể dịch dung sau đó đi đọc sách, hẳn sẽ hiểu biết nhiều thứ hơn.
Tuân Thiên Xuân gật đầu chăm chú nghe.
Chờ Hứa Trân nói xong, Tuân Thiên Xuân thấp giọng hỏi: "Tiên sinh, ngươi thích dạng gì?"
Nàng rũ mi, lông mi nhỏ dài che đậy một thoáng căng thẳng trong mắt, nắm chặt tay nhìn Hứa Trân, hô hấp cũng nhỏ đi không ít, như đang đợi một câu trả lời quan trọng quyết định vận mệnh.
Hứa Trân rất nhanh cho nàng đáp án: "Không có yêu cầu đặc thù gì, nghe lời là tốt rồi."
Tuân Thiên Xuân gật đầu, sau đó lại hỏi: "Có hay không, yêu cầu về chiều cao tướng mạo?"
Hứa Trân không hiểu: "Cái gì?"
Tuân Thiên Xuân nói: "Ta có thể trở thành dáng vẻ tiên sinh yêu thích."
Hứa Trân có chút mờ mịt.
Tuân Thiên Xuân nói: "Cao thấp mập ốm, đều được."
Hứa Trân sững sờ không trả lời.
Tuân Thiên Xuân hỏi: "Có phải tiên sinh thích tuổi nhỏ không?"
Hứa Trân há hốc mồm.
Tuân Thiên Xuân nói tiếp: "Trên mặt ta có thương tích, không dễ nhìn, nhưng có thể dịch dung."
Hứa Trân cuối cùng đã hiểu rõ tiểu ăn mày đang nói cái gì, nàng cười to: "Ha ha ha—"
Tuân Thiên Xuân nỗ lực bình tĩnh nhìn Hứa Trân.
Hứa Trân nói: "Ngươi muốn dịch dung thành tướng mạo ta yêu thích sao?"
Tuân Thiên Xuân gật đầu.
Hứa Trân lại cười.
Tuân Thiên Xuân hỏi: "Tiên sinh, cười cái gì?"
Hứa Trân xoa một chút khóe mắt nói: "Ta thích như ngươi vậy, ngươi muốn dịch dung thế nào?"
Trong con ngươi Tuân Thiên Xuân như có tinh quang lướt qua, sững sờ nhìn Hứa Trân.
Hứa Trân nói: "Tuy ngươi không thích nói chuyện, lại muốn đem mệnh cho ta, nhưng dù là vết sẹo ở khóe mắt ngươi, hay là mắt xanh của ngươi, ta đều rất yêu thích."
Nàng nói, cảm thấy mình như đang dùng mệnh mà cọ hảo cảm.
Cũng mặc kệ kết quả thế nào, nàng thật sự rất yêu thích tiểu ăn mày, rõ ràng là phản phái, tại sao lại đáng yêu như vậy, Hứa Trân nghĩ không ra.
Nàng một tay chống đỡ trên tấm ván gỗ, một tay giơ lên kéo tay Tuân Thiên Xuân nói: "Ngươi biết không, ta là dùng mệnh tốt với ngươi.
Sau này dù ngươi đối với ta thế nào, chí ít hiện tại ta không hối hận."
Tuân Thiên Xuân nghe không hiểu, nhưng không nhịn được thay đổi sắc mặt, nàng cau mày, nắm chặt tay Hứa Trân nói: "Ta chắc chắn đối tốt với tiên sinh."
Hứa Trân lắc đầu, nghĩ thầm: Này cũng không do ngươi, cũng không do ta, không thể khống chế.
Ai có thể biết được tương lai, kịch tình đã qua lâu như vậy, Hứa Trân cũng chưa từng gặp qua vài thứ mình đã nhìn thấy trong sách.
Tuy nói nàng xuyên qua, nhưng hôm nay phát sinh tất cả đều quá xa lạ với nàng, hoàn toàn không có cách nào dự liệu, nàng chỉ có thể dựa vào một chút ký ức, nỗ lực trừu ti bác kiển(2), khẩu cầu một kết cục tốt.
⌈(2) Trừu ti bác kiển: Ý chỉ công việc phải làm từ từ, mở ra từng tầng từng lớp mới thấy được cái bản chất; giống như việc kéo tơ, kéo hết tơ sẽ thấy con tằm nằm bên trong cái kén.⌋
Nghĩ tới kết cục của tiểu ăn mày trong sách, Hứa Trân vẫn không nhịn được thở dài.
"Tới đây." Hứa Trân ngoắc ngoắc tay gọi Tuân Thiên Xuân, "Để ta ôm ngươi một cái."
Khóe miệng Tuân Thiên Xuân khẽ nhếch, đi về phía trước, đến bên cạnh Hứa Trân.
Hứa Trân dùng tay ôm lấy Tuân Thiên Xuân, đem nàng kéo vào lòng.
Thân hình Tuân Thiên Xuân chưa biến đổi, vẫn nhỏ nhắn xinh xinh, ngoan ngoãn tựa trong lòng Hứa Trân.
Nàng nghe bên tai tiếng tim đập có quy luật, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn Hứa Trân.
Hứa Trân nhắm mắt ngồi, vạt áo bào trắng phân tán, lộ ra xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp.
Tuân Thiên Xuân động môi, do dự một lát, mở miệng hỏi: "Tiên sinh, ngươi làm sao vậy?"
Hứa Trân nghe tiếng mở mắt ra, cười cười với nàng.
Tuân Thiên Xuân tiếp tục chờ đáp án.
Hứa Trân nói: "Không có gì, ta chỉ đang nghĩ, có a muội như ngươi, ta cũng không uổng công.
Tuân Thiên Xuân không lên tiếng, trong lòng nhịn không được từng trận dâng trào, trong mắt thoáng qua ánh sáng lăng lệ.
Sau một hồi, nàng cũng nhắm chặt mắt lại, đem tất cả che giấu, thầm nghĩ: Ta thấp kém như vậy, sao xứng làm a muội tiên sinh, ta nhất định phải, càng cố gắng hơn.
――――――
Hôm sau một vòng hồng nhật ( mặt trời đỏ) lên cao, xuyên thấu qua cửa sổ ô vuông chiếu vào bên trong gian phòng, trên đất lưu lại bóng dáng loang lổ.
Tuân Thiên Xuân gọi Hứa Trân rời giường, giúp nàng mặc quan phục, đưa cho nàng khăn lau mặt, rất tri kỷ dùng nước ấm tẩy khăn.
Hứa Trân lau xong sau đó càng thêm buồn ngủ.
Nàng một mặt buồn ngủ đi tới Lễ Bộ Ty đánh thẻ đi làm.
Thượng Thư cùng Thị Lang còn chưa đi công tác về, trong toàn bộ Lễ Bộ Ty, chức quan nàng lớn nhất.
Bên dưới có người lén lút nhìn nàng, nhưng đa số làm chuyện chính mình, trừ phi cần ấn dấu, nếu không sẽ không ai tới nói chuyện với nàng.
Không ai quản Hứa Trân, Hứa Trân liền nỗ lực chép sách, chép được hai phần cảm thấy chữ mình xấu, tìm bảng chữ mẫu bắt đầu luyện chữ.
Chữ thư pháp ở trên giấy run run lưu lại bút họa, đầu bút lông nơi có nước thấm mở, khiến nàng nghĩ tới chuyện lũ lụt.
Hứa Trân nghĩ tới đoạt điểm công đức này là đại hảo sự, vội vã rút ra tờ giấy, ở phía trên viết xuống phương pháp tự cứu.
Bao gồm, hướng về chỗ cao mà đi, tỷ như đại thụ hoặc nóc nhà, nếu không kịp di chuyển ra ngoài, có thể ở ngoài bậc cửa bố trí bao tải, phòng ngừa nước quá mạnh, còn có thể tự chế bè gỗ.
Nàng đối với nội dung mình viết rất hài lòng, chạy đi hỏi Đường Yên Tri: "Nếu muốn phân phát loại sách phổ cập tiểu tri thức, nên tìm ai a?"
Đường Yên Tri đang lười biếng xem sách, thấy Hứa Trân tới, đem nàng ấn ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Đồ vật bán lấy tiền phải tìm Thượng Thư."
"Thượng Thư không ở đây làm sao bây giờ? Ta không có quyền sao?" Hứa Trân hỏi.
Nàng không xác định thời gian nạn lụt, hơn nữa lúc này giữa hè sắp qua, mưa lớn hẳn không còn xa, nàng muốn sớm cho bách tính nhìn thấy những phương pháp này.
Đường Yên Tri nói: "Nếu như là loại bản vẽ dán trên tường, ngươi cũng có quyền dán lên." Nàng nói rồi tới gần rất tò mò hỏi: "Ngươi muốn dán cái gì?"
Hứa Trân cười ha ha: "Lũ lụt!"
Nàng mở giấy ra cho Đường Yên Tri nhìn một chút, Đường Yên tri đọc xong, cười nói: "Trường An bao nhiêu năm không có nạn lụt, tuy nói phòng hoạn chưa xảy ra, nhưng Trường An bốn phía kiến đê, nam có Tần Lĩnh ngăn cản, bắc có Vị Hà khai thông, làm sao có thể có nạn lụt."
Hứa Trân chân thành nói: "Sẽ có, ngươi nhìn cẩn thận, đến lúc đó nếu phát sinh, có thể tự cứu."
Đường Yên Tri ứng phó nói: "Được rồi ta vừa nhìn xong."
Hứa Trân hết cách, không thể làm gì khác hơn là trước đóng quan ấn của mình, đợi lúc hạ ban, cùng Đường Yên Tri hỏi đường, một mình chạy tới bên tường thành ở trên mấy bản thông cáo, đem đồ vật mình viết dán lên.
Đáng tiếc mọi người rõ ràng đối với vật này không hứng thú, có không ít người đi qua lại, nhưng ngay cả hỏi nàng phía trên viết gì cũng không có.
Chờ cách ngày Hứa Trân tới xem, tờ giấy mình dán lên đã không còn thấy, phía trên một lần nữa bị dán lên một đồ tượng thông tập lệnh ( hình vẽ truy nã), xung quanh đều là liên quan tới giao thông cùng vấn đề chỗ ở lúc thi Hương.
Hứa Trân không tin tà, lần nữa dán lên vài tờ.
Ngày thứ ba đi tới kết quả vẫn giống vậy, có vài tờ bị xé trên mặt đất, còn có vài tờ bị xé một nửa, dán nội dung khác lên.
Hứa Trân bi thương đi tìm Đường Yên Tri.
Đường Yên Tri cười ha ha: "Nội dung thông cáo vốn nhanh thay đổi, có lẽ con dấu Thánh Thượng mới không ai dám động, nếu không thì dù con dấu của Thượng Thư, cũng sẽ liên tục bị xé đi."
Hứa Trân cầm tờ giấy hỏi: "Có chỗ khác có thể thông cáo cho bách tính hay không?"
Đường Yên Tri suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Nếu không ngươi đi tìm Thánh Thượng hạ đạo chiếu thư, chiếu cáo thiên hạ, như vậy so với dán thông cáo càng lợi hại hơn nhiều."
Hứa Trân kinh sợ: "Ngươi đùa giỡn đi."
Đường Yên Tri cũng kinh sợ: "Ta không có nói đùa a, không phải vậy ngươi muốn thế nào?"
Hứa Trân nói: "Không được, ta không dám."
Phải biết trước kia trong sách nữ chủ cùng đại quan cáo trạng, nhưng bị xem như kẻ điên suýt chút nữa bị ném ra khỏi Trường An.
Hứa Trân không dám mạo hiểm.
Đường Yên Tri suy nghĩ một chút nói: "Còn có biện pháp!"
Hứa Trân kích động hỏi: "Biện pháp gì?"
Đường Yên Tri nói: "Viết thành sách, đưa từng nhà, bây giờ giấy quý, nếu ngươi đồng ý đưa cho mọi người, mọi người nhất định đồng ý nhận!"
Hứa Trân há hốc mồm: "Đưa? Này cần bao nhiêu tiền a.
Không được, ta không có tiền."
Đường Yên Tri nói: "Vậy thì không có cách nào."
Hai người suy nghĩ hồi lâu xác thật suy nghĩ không ra phương pháp, Hứa Trân không thể làm gì khác hơn là tiếp tục về vị trí của mình chép sách.
Ngồi tại chỗ, Hứa Trân nghĩ đến chuyện làm sao để phổ cập tri thức, không cẩn thận nghĩ xa xăm có chút thất thần.
Đầu tiên nàng nghĩ tới mấy ngày trước cùng tiểu ăn mày tán gẫu, ngày đó biết tiểu ăn mày súc cốt, sao mà quên mất để tiểu ăn mày trở về trạng thái cũ một hồi, nhìn xem như thế nào?
Hứa Trân vốn không hứng thú, lúc này có chút hiếu kỳ.
Sau đó lại nghĩ tới tiểu ăn mày hỏi mình "thích dạng gì".
Lúc đó nàng phản ứng đầu tiên, còn tưởng tiểu ăn mày hỏi mình tiêu chuẩn chọn đối tượng.
Nàng làm lão sư nhiều năm, vừa mới bắt đầu nghiêm túc chuyên nghiệp, đến lúc sau làm việc ứng phó, rồi quãng thời gian trước, rốt cuộc tìm về chút xúc động làm lão sư, tựa hồ thế giới của mình vẫn vòng quanh chuyện giáo thư, chưa bao giờ cân nhắc qua vấn đề kết hôn.
Nhưng mấy ngày trước bị tiểu ăn mày hỏi như vậy, nàng mới ý thức tới, chính mình chỉ là quên nghĩ tới, cũng không phải không động tình.
Bởi vì phản ứng đầu tiên trong đầu nàng, chính là hy vọng tương lai cùng mình ở chung lâu dài, là một người trầm mặc nhu thuận như tiểu ăn mày vậy....!
Quyển sách trong tay rơi xuống đất, đánh gãy suy nghĩ của Hứa Trân.
Nàng đưa tay nhặt lên.
Phát hiện là bản đơn tiền triều sao chép lúc trước, nội dung là tạp ý, còn là tạp ký chuyên về mỹ thực.
Phía trên tạp ký miêu tả mỗi ngày làm sao làm cơm, thê tử người kia kén chọn, vì vậy hắn rất nỗ lực nghiên cứu làm thế nào làm ra món ăn ngon.
Phối hợp với việc vặt sinh hoạt thú vị của hai phu thê, vốn thực đơn khô khan lại trở nên thú vị hơn.
Hứa Trân nhìn nhìn, linh quang hiện ra!
Lại còn có thể như vậy phổ cập tri thức?!
Nàng vỗ bắp đùi: Diệu a! ( Thần kỳ a!)
Hiện giờ quốc khánh không có viết tiểu thuyết gì, vật lấy hiếm làm quý, nếu nàng viết tiểu thuyết đồng thời phối hợp tri thức tự cứu, chẳng phải liền có thể phổ cập tri thức ra ngoài!
Hứa Trân nghĩ thông suốt, lập tức bắt đầu viết đại cương cố sự, tham khảo bản đơn danh tiếng không tệ từ tiền triều lưu truyền tới nay, viết mấy cái đại cương cố sự ái tình.
Cố sự thứ nhất là một cố sự thầm mến làm cảm động lòng người.
Có vị nữ quan thầm mến đồng sự cùng ngành, mỗi ngày giúp đồng sự chuẩn bị bữa sáng tình yêu, vì đồng sự tu bổ y phục, nhưng đồng sự vẫn không hề bị lay động.
Đột nhiên có một ngày, thành Trường An hồng thủy bạo phát, nữ quan này ở trong lũ lụt nhanh trí, tự chế bè gỗ, chỉ huy điều động quan chức không nên hoảng hốt, mang theo đối tượng thầm mến của mình cùng những đồng nghiệp khác ngồi trên bè gỗ đào sinh ( chạy thoát thân), cuối cùng vị đồng sự kia bị cơ trí của nữ quan đánh động, cùng một chỗ với nữ quan.
Hứa Trân sợ cố sự không đủ hấp dẫn mắt người, lại viết một tráng hán nông thôn trọng sinh, kiếp trước tráng hán này chết trong lũ lụt, trước khi chết thê tử của hắn liều mạng đẩy hắn lên bờ khiến cho hắn rất cảm động.
Sau khi sống lại, tráng hán vì lão bà cùng hài tử, từ rất sớm liền bắt đầu trù bị đối kháng lũ lụt.
Đầu tiên hắn thông báo cho quê nhà có phát sinh thiên tai, để mọi người cẩn thận nhiều hơn, sau đó chính mình mua một đống đồ ăn cùng bao tải, ở trong bao tải bỏ đầy bùn đất, chờ lũ lụt tới, hắn dùng bao tải tự tạo thô sơ chắn đê, mang theo người nhà đi tới chỗ cao, thành công vượt qua hiểm cảnh lần này.
Hứa Trân viết tổng cộng bốn cái cố sự rưỡi, cái thứ năm viết một nửa, giấy không đủ, Hứa Trân liền thuận tiện làm tiểu thuyết nhiều kỳ, trực tiếp mang tới hiệu sách, móc ra một ít tiền còn lại của mình, để phường chủ hiệu sách chép hai mươi bản.
Làm xong những thứ này, Hứa Trân cảm thấy đủ, thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị về nhà.
Con đường nhỏ ven đường Trường An bán không ít đồ ăn, đoàn người náo nhiệt, hài đồng ở ven đường chạy đùa ầm ĩ.
Hứa Trân vừa đi vừa dạo, thưởng thức phong thổ Trường An.
Đang lúc này, xa xa một người nam tử trung niên mặc bào sam màu xanh bỗng hướng Hứa Trân vẫy tay, người kia từ rất xa chắp tay, chạy chậm về phía Hứa Trân, chạy hai bước liền muốn chống đầu gối thở dốc.
Chạy tới trước mặt Hứa Trân, người này chống đầu gối, ám hiệu nhỏ giọng hô: "Viên Ngoại Lang! Là ta!"
Hứa Trân sững sờ tại chỗ đánh giá hồi lâu, phát hiện người này quen mắt, dường như là vị tiên sinh Hồng Đô học quán kia.
"Ngươi là Hồng Đô học quán?" Hứa Trân hỏi.
Chủ sự học quán gật đầu: "Đúng đúng đúng, là ta, Viên Ngoại Lang vẫn còn nhớ ta sao!?"
Hứa Trân nói: "Đương nhiên nhớ được, ngươi tìm ta có việc gì?"
Chủ sự hướng Hứa Trân cười, cười một chút rồi nghĩ tới mấy ngày trước, chuyện vài tên hoàn khố kia nháo muốn học toán khoa.
Lúc trước hắn không xác định, sau đó chạy đi đối chứng, phát hiện người toán khoa lợi hại, xúc cúc lợi hại kia, quả thật là Viên Ngoại Lang tân nhậm!
Mấy tên hoàn khố kia trong nhà có quyền thế, còn là trưởng tử, mặc dù vô dụng, tương lai vẫn bất khả hạn lượng, Viên Ngoại Lang lại thu thập được những hoàn khố này, cách cục ( xu thế) nhất thời lại biến hóa thất thường.
Chủ sự không cách nào làm chủ, chờ quán trưởng trở về liền nói chuyện này, cuối cùng lôi vài tên tiên sinh cùng thảo luận, mọi người đều cảm thấy, vị tiên sinh này có năng lực thu thập người khác, hơn nữa còn có ban thưởng tại thân, vậy tất nhiên không thể đắc tội!
Bởi vậy hôm nay, vừa mới có thời gian, chủ sự liền chạy tới trước mặt Hứa Trân, nói: "Viên Ngoại Lang a, lúc trước không phải ngươi hỏi chúng ta có chiêu sinh hay không sao?"
Hứa Trân gật đầu, nàng xác thật có hỏi như vậy qua, nhưng Hồng Đô học quán lúc trước nói với nàng không chiêu, nàng liền đi hỏi lão bà chỗ thái học, thêm danh ngạch xếp hàng chờ người khác nghỉ học.
Nàng đang muốn nói như vậy cho chủ sự.
Chủ sự kia run run tay nói: "Chiêu! Chiêu!" Hắn thấp giọng nói, "Hiện tại chúng ta chiêu sinh! Viên Ngoại Lang nếu thuận tiện, ngày mai có thể mang theo đệ tử kia tới!"
Hứa Trân vui mừng: "Các ngươi có danh ngạch sao? Nhanh như vậy? Ngày mai có thể tới? Có phải khảo thí gì hay không?"
Chủ sự nào dám a: "Không cần, trực tiếp tới làm thủ tục là được."
Hứa Trân lại hỏi: "Còn tiền nhập học?"
Chủ sự báo cái giá tiền thấp nhất, so với học phí lúc trước của Thanh Long Sơn còn tiện nghi hơn.
Hứa Trân rất vui vẻ: "Vậy sáng sớm ngày mai ta sẽ dẫn nàng tới."
Chủ sự nói: "Được, bất cứ lúc nào ta cũng xin đợi!"
Hai người hẹn xong, Hứa Trân nói lời từ biệt với chủ sự, dọc theo đường sông trở về, ở ven bờ từng mảnh từng mảnh náo nhiệt kêu gào.
Nàng nhìn nước sông cuồn cuộn, nghĩ tới hôm nay mình đem nội dung khoa phổ tự cứu ra thành công hơn phân nửa, đồng thời tiểu ăn mày có thể tiếp tục đi học, thật sự là chuyện tốt liên tục a!
Hứa Trân kích động không thôi, không nhịn được mua nhiều hai khối thịt gà về nhà.
◍ ――― Hết chương 33 ――― ◍.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...