Pháo Hôi Không Muốn Chết


Uông Thu Nguyệt cùng Nhiếp lão tam bị người dẫn đi trông coi nghiêm ngặt, thôn dân ai về nhà nấy.Người Khương gia trên đường đi về, Khương lão thái được Khương Minh Châu nâng, Lâm Uyển Nương ôm lấy Khương Thiên Tứ đang im re như ve sầu mùa đông, Khương Thiên Tứ nghiêng đầu dịu ngoan không đẩy ra mà để Lâm Uyển Nương một đường ôm về nhà.Đến nỗi Khương Quy, Lâm Uyển Nương nơi nào còn nhớ rõ mình còn một cái nữ nhi, toàn lực chú ý đều là Khương Thiên Tứ đang hoảng loạn như chó nhà có tang.Khương Quy trầm mặc đi theo sau cùng.Đêm nay, người khác có ngủ ngon hay không, Khương Quy không biết, dù sao nàng ngủ khá ngon, đang ngủ ngon giấc lại bị người cường ngạch đánh thức, tỉnh dậy Khương Quy tức giận không nhẹ, nàng nhìn chằm chằm lên nóc nhà.“Lai Đệ, Lai Đệ, tỉnh dậy.” Sợ đánh thức người khác, Lâm Uyển Nương giảm nhẹ âm lượng kêu.Khương Quy bực bội lấy chăn che lại đầu, vẫn cứ ngăn không được âm thanh Lâm Uyển Nương liên tục gọi hồn, nàng bực bội nhảy xuống giường, mở cửa: “Làm gì?”Lâm Uyển Nương bị ngữ khí bất thiện của nàng làm kinh ngạc, nhưng không nghĩ nhiều, không nghĩ ngợi nói: “Mau đứng lên hỗ trợ ta làm cơm sáng.” Ngày xưa đều là hai mẹ con các nàng làm cơm sáng, không cần nàng kêu, Lai Đệ cũng sẽ tới hỗ trợ.Khương Quy tức giận cười: “Trên mặt ta đều là vết thương ngươi không nhìn thấy, hôm qua ta bị Uông Thu Nguyệt cầm đòn gánh đánh vào toàn chỗ hiểm, bây giờ toàn thân đều đau.”Lâm Uyển Nương sửng sốt, ánh mắt nhìn thấy trên mặt Khương Quy vết thương sưng đỏ, trong lòng tê rần nói: “Nương nhất thời quên, ngươi mau trở về nằm….” Dừng lại một chút, “Ngươi đừng trách Nguyệt di của ngươi, nàng…” Dư lại lời nói đều bị ánh mắt lạnh băng của Khương Quy phóng tới, nàng nặng nề nuốt lại trong bụng.Lâm Uyển Nương ngạc nhiên mở to hai mắt, nàng trước nay đều không có nhìn thấy trên mặt Khương Quy xuất hiện loại ánh mắt này, chán ghét lại lạnh lùng.“Nếu là Khương Minh Châu hay Khương Thiên Tứ bị đánh, ngươi có hay không quên thương thế của bọn họ.

Ngươi tại sao không kêu Khương Minh Châu hay Khương Thiên Tứ tới hỗ trợ làm cơm, nhất định một hai phải kêu ta, ta hạ tiện hơn bọn hắn, cho nên xứng đáng làm việc nhà?”Lâm Uyển Nương kinh ngạc, giống như nhìn nàng không quen: “Lai Đệ?”Khương Quy cười lạnh một tiếng, đóng mạnh cửa, lười cùng nàng tranh cãi, càng không muốn nghe nàng liên ngôn liên ngữ.Lâm Uyển Nương ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, là nàng không tốt, quên mất Lai Đệ trên người còn thương, trách không được Lai Đệ tức giận.Nhìn nhìn cửa phòng, Lâm Uyên Nương nghĩ muốn nói chút gì đó, lại nhất thời không biết nên nói cái gì, cô đơn xoay người đi phòng bếp một mình làm cơm sáng.Khương gia ăn cơm sáng không có thống nhất thời gian, dĩ vãng đều sẽ là Lâm Uyển Nương cùng với Khương Lai Đệ dậy sớm nhất ăn cơm trước, đương nhiên đồ ăn không giống nhau, các nàng chỉ xứng ăn lương thực thô.


Lâm Uyển Nương ăn xong sẽ đi làm, Khương Lai Đệ ăn xong thì đi làm việc nhà.

Những người còn lại thì ngủ đến khi nào tỉnh dậy thì ăn, đôi khi lười ra khỏi phòng, sẽ bắt Khương Lai Đệ bưng cơm sáng vào, ăn xong thì bắt Khương Lai Đệ bưng chén ra dọn dẹp.Lâm Uyển Nương cố gắng nuốt hết một cái bánh bột bắp vào bụng, cầm bốn cái màn thầu màu trắng, hai cái trứng gà, cùng nửa dĩa cải khô xào thịt hôm qua còn dư lại đi xem Uông Thu Nguyệt, không thể để nàng đói bụng mà lên đường.Bị đánh thức, Khương Quy ngủ không được nữa, rời giường rửa mặt rồi vào phòng bếp.


Những món như cháo gạo kê, màn thầu trắng cùng trứng luộc Khương Lai Đệ từng muốn ăn mà không được, Khương Quy đều ăn.

Nói đến lại buồn cười, Khương gia giàu có, cho nên cũng không có cố ý cắt xén thức ăn của hai mẹ con Lâm Uyển Nương, là tự mình Lâm Uyển Nương nghĩ là nhà đang sa sút, chủ động muốn ăn cỏ ăn trấu, còn bắt Khương Lai Đệ tuổi nhỏ cũng đi theo ăn cùng nàng.


Có được một người mẹ như vậy, Khương Lai Đệ thật là vận xui tám kiếp.Ăn no, Khương Quy trở về phòng ngủ bù, lúc đang mơ mơ màng màng, bên ngoài xuất hiện một trận ồn ào kịch liệt, im lặng nghe, nguyên lai là Lâm Uyển Nương đi đưa đồ ăn xong trở về bị Khương lão thái vừa vặn bắt gặp.Trải qua một đêm lên men, Khương lão thái lửa giận ngập trời càng thiêu càng vượng, thấy Lâm Uyển Nương cư nhiên vẫn còn qua lại với Uông Thu Nguyệt, tức đến muốn hộc máu giơ lên quải trượng liền đánh.“Ngươi thấy nàng đáng thương, ngươi đồng tình với nàng, ngươi có phải cũng muốn học theo nàng vụng trộm cùng nam nhân.”“Dâm phụ, ta đánh chết ngươi con tiện nhân này!”“Kế Tổ không có ở đây, các ngươi từng người từng người đều muốn phản trời.”Khương lão thái đương nhiên là muốn phát tiết hết toàn bộ lửa giận đối với Uông Thu Nguyệt lên người Lâm Uyển Nương, thanh âm Lâm Uyển Nương thê lương thống khổ kêu lên không dứt.Khương Quy không có chút nào đồng tình, nàng chỉ thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều sung sướng.

Lúc này nhìn khắc nghiệt xảo quyệt Khương lão thái còn có chút đáng yêu.Cùng với loại người như Lâm Uyển Nương giao tiếp có thể động thủ được liền động thủ ngàn vạn đừng nhịn, bởi vì ngươi sẽ bị nàng làm cho nôn chết.Trong lúc này Khương Minh Châu làm người tốt sẽ luôn bo bo giữ mình.Kẻ bất lực như Khương Thiên Tứ càng không cần phải nói tới.Nếu là Khương Lai Đệ của lúc trước sẽ đi ra ngoài thay Lâm Uyển Nương xin tha, sau đó cùng Lâm Uyển Nương chia sẽ lửa giận của Khương lão thái, nhưng bây giờ đã đổi thành Khương Quy, nàng chính là âm thầm mà cổ vũ Khương lão thái đánh càng mạnh, càng nhiều càng tốt.Không có ai ra khuyên can Khương lão thái đánh đến sức cùng lực kiệt, thở hổn hển trở về phòng.Cả người đều đau như nứt ra Lâm Uyển Nương quỳ rạp trên mặt đất thống khổ rên rỉ, nước mắt rớt xuống rào rào.


Bà bà tuy đối với nàng luôn là không vui thường xuyên mắng nàng nhưng lại chưa từng đánh nàng, đây là lần đầu tiên nàng bị đánh.Lúc này Khương Minh Châu mới từ phòng mình bước ra, nàng không dám hứng chịu lửa giận của Khương lão thái, hoảng loạn lại lo lắng nâng Lâm Uyển Nương dậy nói: “Nương, người như thế nào, có khỏe không?” Không hỏi còn tốt, vừa hỏi xong, Lâm Uyển Nương ủy khuất thương tâm, nước mắt như mưa tuôn xuống: “Minh Châu, ta chỉ là muốn cho Nguyệt di của ngươi được ăn no trước khi lên đường, nàng dù sao cũng là mẹ ruột của Thiên Tứ a!”.“Ta biết mà nương, ngươi là xuất phát từ lòng hảo tâm, chỉ là chuyện lớn như vậy, nãi nãi vẫn còn tức giận.” Khương Minh Châu ngoài miệng an ủi cho có lệ, bên trong lại mắng Lâm Uyển Nương quá xuẩn.

Nếu gia đạo không có sa sút, nãi nãi đã già nua không còn dùng được, nàng đều sẽ không phí công phản ứng với đồ ngu này.Khương Minh Châu nâng Lâm Uyển Nương đang cực kỳ bi thương trở về phòng an ủi.Khương Quy tiếp tục ngủ.*Tới gần giữa trưa, toàn bộ thôn dân đều sôi trào lên, tụ lại ở ven bờ sông, đã rất nhiều năm trong thôn mới lại xuất hiện người bị trầm lồng heo.Khương lão thái cũng đi, nàng muốn tận mắt nhìn thấy tiện nhân kia chết, mới có thể triệt tiêu được lửa giận trong lòng bà.Uông Thu Nguyệt cái đồ bỉ ổi cái đồ đĩ, ăn của Khương gia bọn họ, uống của Khương gia bọn họ, mặc đồ cũng là của Khương gia bọn họ, vậy mà dám không giữ phụ đạo hồng hạnh xuất tường, nàng mà không chết hận trong lòng của bà sẽ khó tiêu.Khương lão thái không đi một mình, bà bắt Lâm Uyển Nương cũng phải đi, bà muốn cho Lâm Uyển Nương thấy được kết cục của người không giữ đức hạnh sẽ như thấy nào.Trước khi đi Khương lão thái dặn dò Khương Minh Châu ở nhà canh chừng Khương Thiên Tứ, không được cho hắn bước ra khỏi cửa lớn một bước.Ánh mắt vấn đục của bà dừng lại ở cửa phòng Khương Thiên Tứ, từ hôm qua đến giờ Khương Thiên Tứ nửa bước cũng không bước ra khỏi phòng, cơm đều là Lâm Uyển Nương đưa vào.Khương lão thái ánh mắt thập phần phức tạp, ước chừng nhìn khoảng một phút, bà mới cắn răng xoay người rời đi.Lâm Uyển Nương cả người đau nhức, thần sắc bi thống, nhắm mắt đuổi theo Khương lão thái.Từ đầu đến cuối không nhớ đến Khương Lai Đệ đang lẳng lặng ngồi một mình trong phòng, biểu tình nàng có chút ngẩn ngơ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận