Trách không được Khương Quốc Thanh tiêu phí nhiều tiền như vậy cũng không tìm thấy, này như thế nào có thể tìm!Khương Quy dùng sức sờ soạng mặt mình một phen, bỗng nhiên cô thấy mèo trắng xuất hiện, lập tức hỏi: "Sư huynh, mèo kia là?"A Lục nhìn thoáng qua: "Mèo có duyên.
Đáng tiếc hóa hình đan đã bị thất truyền, bằng không ngươi và ta còn có thêm một người nữa," A Lục nhìn chằm chằm, không xác định mà nói, "Chắc là sư đệ đi."Khương Quy: "Muội thấy nó rất thông minh, thập phần có nhân tính."A Lục kiêu ngạo nói: "Có thể đi vào tông môn của chúng ta đương nhiên sẽ không phải một con mèo bình thường, ta nghĩ là nó gặp gỡ cơ duyên nên khai trí, bất quá trình độ lại không cao.
Àiii, hiện tại linh khí thiếu thốn như vậy, động vật muốn khai trí là quá khó khăn."Nghe vậy, Khương Quy thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút thất vọng, nháy mắt tiếp theo lại hừng hực khí thế, nếu là một con mèo bình thường đương nhiên sẽ có thể nuôi dưỡng: "Meo meo."Mèo trắng liếc nhìn bọn họ một cái, xoay người rời đi.
Quanh thân tỏa ra dào dạt 'ta rất cao quý, ngươi không xứng' khí tràng nữ vương.Khương Quy: Ta không xứng!A Lục giống như nhìn ra được Khương Quy thất vọng, liền nói: "Trong cái ao phía sau nuôi không ít cá, hương vị không tồi, ngươi rảnh thì bắt mấy con cho nó ăn, cho nó ăn vài lần khẳng định nó sẽ không sợ ngươi nữa."Khương Quy nghe vậy vui mừng nói: "Cảm ơn sư huynh."A Lục cũng nghe đến vui vẻ, làm sư huynh cảm giác, một chữ, sảng! Hai chữ, thật sảng! Ba chữ, phi thường sảng!Vô Trần trì, đều không phải là một cái ao, nó là một tòa cung điện tráng lệ.
Bên trong cung điện có một hồ bơi chính trong nằm trong cung điện, sóng nước lóng lánh, sương mù mờ mịt, rất có tiên khí.Khương Quy bị hiện thực thảm khốc đả kích, toàn bộ Huyền môn chỉ còn lại có hai người, không, hiện tại là ba người, trái tim nhỏ của cô lại thêm kiên cường, người đích xác có chút ít, nhưng lai lịch thì vẫn còn.Khương Quy từ trong hồ tắm đi ra.
Ngâm mình trong hồ, mấy ngày mệt mỏi liền được gọt rữa, cô hiện tại cảm thấy toàn thân đều bừng bừng sức sống như là một vận động viên đấu bò.
Càng thần kỳ hơn chính là, vừa ra khỏi hồ nước, cả người đầu tóc đều ước dầm dề, nháy mắt khô ráo.Quần áo là sư huynh tóc xanh chuẩn bị, một bộ cổ trang màu hồng trắng, Khương Quy nghĩ trên núi là không có quần áo hiện đại, rảnh cô sẽ xuống núi đặt mua hai bộ, nhìn tóc của sư huynh, hẳn là có thể xuống núi.A Lục đang ở bên ngoài chờ, chợt nhìn thấy phấn phấn nộn nộn khả ái đáng yêu Khương Quy, hai mắt hắn như phóng điện: "Ta liền biết muội mặc vào bộ áo này sẽ rất đẹp.
Như thế nào có thể cột tóc đuôi ngựa, muội không biết lục lạc không dễ nghe, tượng hồng thạch khó coi sao?"A Lục duỗi tay vào trong túi, lấy ra một cái hộp gỗ to lớn rõ ràng là vượt quá phạm vi của chiếc túi, mở hộp gỗ ra, bên trong có bốn tầng đồ trang sức, mỗi kiện trang sức đều như linh quang sống động.Khương Quy chú ý không phải là những món trang sức nhìn không phải vật phàm, cũng không phải túi quần thần kỳ, mà giờ khắc này cô nhìn thấy được trên người A Lục toát ra trạng thái cô em họ trầm mê game thời trang.A Lục hai mắt lấp lánh ánh sáng, chờ mong nhìn Khương Quy, thanh âm ngọt như mật nói: "Tiểu sư muội, ngươi thích mang kiện nào, nếu không chúng ta đều thử từng kiện một đi?"Khương Quy: "......Cảm ơn không cần."Lấy mặt thường có thể nhìn thấy được tốc độ thất vọng đi xuống của A Lục.Không muốn lấy cơ thể sống làm búp bê Tây Dương, Khương Quy làm như không thấy: "Sư huynh, chúng ta đi gặp sư phụ đi."Sư phụ mặt non đang trồng rau trong vườn, a, không, là linh thực.
Khác với phía trước nghiêm túc, sư phụ mặt non hứng thú bừng bừng hướng Khương Quy giới thiệu bảo bối của mình: "Đây là mê cốc, chiết một cành nhỏ đeo ở trên người sẽ không bị lạc đường, tông môn địa vực rộng lớn, con lại mới tới khó tránh khỏi sẽ bị lạc đường, vi sư chiết cho con một cành."Khương Quy ngơ ngẩn nhìn cành cây có hoa văn màu đen trước mắt, khẽ hỏi: "Là《 Sơn Hải Kinh 》mê cốc?"Sư phụ mặt non: "Bằng không còn có cái nào mê cốc sao?"Khương Quy nhéo nhéo cái miệng, đối với chính mình mà nói, cô chính là một người có được hệ thống lại xuyên qua thế giới khác nhau, như thế nào có thể bị kẻ hèn 《 Sơn Hải Kinh 》làm cho khiếp sợ, thực tốt, Khương Quy lấy lại bình tĩnh, cô ổn định vững vàng tiếp nhận đó là mê cốc, còn không quên hướng sư phụ mặt non nói lời cảm ơn.Sư phụ lại hái một nắm thảo nhìn giống như rau hẹ đưa cho cho Khương Quy: "Đây là Chúc Dư, ăn vào một ngụm, một tháng sẽ không đói."《 Sơn Hải Kinh 》: Có thảo nào, nhìn như cọng hẹ nhưng có mùi của hoa, tên là Chúc Dư, ăn vào không đói.Khương Quy trấn định tiếp nhận, thử thăm dò ăn vào một ngụm, ngọt thanh nhiều nước, có một chút giống đồ ăn lạnh, hương vị không tồi, nuốt vào bụng, có chút đói khát liền không cánh mà bay."Còn này là Tuân Thảo chính là thảo dược mà nữ tu thích nhất, dùng để dưỡng nhan sắc, từ giờ trở đi ngươi có thể dùng nó mỗi ngày."Khương Quy: Sư phụ, yêu yêu."Sư phụ, nên làm lễ bái sư."A Lục đánh gãy sư phụ mặt non đang muốn đem từng loại thảo trong vườn giới thiệu hết, vườn hoa này không phải chỉ có tông môn bọn họ tích lũy từ hàng trăm thế hệ có được mà còn có cả của các tông phái suy tàn khác đem tới gửi gắm.Nói ngắn gọn là toàn bộ kỳ hoa dị thảo của Huyền môn đều ở tại đây, nếu muốn giới thiệu hết tất cả thảo dược ở đây thì tốn chín ngày chín đêm đều nói không xong.
Nghe sự phụ ở đây nói chín ngày chín đêm, A Lục đánh cái rùng mình, thật là đáng sợ."Đúng đúng, nhìn ta, đem sự tình quan trọng đều quên." Sư phụ mặt non vẫn chưa đã thèm, "Quay về lại chậm chậm cùng con nói."A Lục đồng tình nhìn Khương Quy, lại thấy Khương Quy hứng thú bừng bừng hai mắt lấp lánh.Khương Quy ngọt ngào nói: "Tốt, sư phụ."A Lục: Tiểu sư muội vẫn là còn quá nhỏ, không biết tông môn hiểm ác.~~~~~~~~~~Lễ bái sư tiến hành cực kỳ đơn giản.Khương Quy theo chân sư phụ cùng sư huynh đến một điện, bên trong có bức họa của các chưởng môn, bức họa lớn nhất là Tổ sư gia sáng lập ra tông môn.Khương Quy quỳ gối trên đệm hương bồ trước bức họa của Tổ sư gia, sư phụ mặt non lấy một giọt máu ở đầu trái tim nhỏ vào chiếc đèn đang thắp sáng, chiếc đèn này là bản mạng đèn, hồn không bị diệt đèn sẽ không bị tắt.Lúc nghe lấy máu ở đầu trái tim, Khương Quy kinh hãi, lại thấy sư phụ mặt non chỉ cầm một kiện có chút giống bút lông cách không điểm điểm ở vị trí ngực cô, có chút đau, giống như bị muỗi chích, trên đỉnh đầu pháp khí nhìn giống bút lông liền có thêm một giọt máu.Khương Quy cảm thấy từ khi đến tông môn, chính mình không phải là mộng bức thì chính là khiếp sợ.Nhìn ngọn lửa lay động của bản mạng đèn, Khương Quy tò mò, cây đèn này trói định hồn phách, là của cô hay là Khương Nhất Nặc? Nhìn thần sắc của sư phụ cùng sư huynh, hẳn là không có phát hiện ra bí mật cô một thân mà hai hồn.
Có phải hay không chứng tỏ, kỹ năng của hệ thống vẫn là cao hơn một bậc? Khương Quy như suy tư điều gì mà trầm ngâm chớp mắt.Tại thời điểm này, Khương Quy liền chính thức trở thành đại đệ tử đời thứ 108 của tông môn, bắt đầu hành trình tu luyện của chính mình."Tiểu sư muội, muội muốn ở trong điện nào, tùy tiện chọn." A Lục tài đại khí thô vung lên cánh tay nói, người bình thường tính phòng ở, về tông môn liền tính điện ở.
Ai bảo tông môn to như vậy chỉ còn lại có ba người, mạc danh kì diệu.Khương Quy chọn tòa cung điện gần nhất với điện của sư phụ mặt non cùng sư huynh tóc xanh kỳ quái, chọn được điện của mình, sư phụ mặt non đưa tới quà bái sư cùng quà dọn nhà, xoát xoát một cái từ trong tay áo móc ra ba cái rương lớn."Những pháp khí này rất thích hợp cho nữ hài sử dụng, con trước cầm, đợi con dẫn khí nhập thể liền có thể sử dụng.
Còn những rau quả này đối với thân thể của con rất hữu ích, nhớ dùng, thích ăn cái nào nói cho vi sư."Sư huynh tóc xanh kỳ quái cũng đưa tới lễ dọn nhà, cũng là xoát xoát ra ba cái rương lớn."Tiểu sư muội, muội xem này đó váy có xinh đẹp hay không, muốn loại nào cũng có.
Mấy đôi giày cũng thật xinh đẹp, muội mang vào khẳng định đẹp.
Còn có còn có, những món pháp sức này cũng đều cho muội."Nhìn sáu cái rương có thể đem cô cất vào bên trong, Khương Quy yên lặng một chút.Yên lặng xong, Khương Quy hỏi A Lục: "Sư huynh, muội có thể xuống núi không?" Cô muốn mua mấy bộ quần áo bình thường để mặc.A Lục: "Không thể a, tông môn đã đóng, nếu muốn ra phải chờ lần sau nó mở cửa a."Khương Quy: "Lần sau là khi nào mở cửa."A Lục: "Mười hai năm sau."Khương Quy: "???"Khương Quy nghi ngờ hiện quá rõ ràng trên mặt, A Lục giải thích nghi hoặc: "Vì ở ẩn, tông môn của chúng ta ở bên trong trận pháp, trận pháp đó mười hai năm mới mở cửa một lần."Hắn vui vẻ sờ lên mái tóc xanh lá của mình, "Tháng trước mới vừa mở cửa, ta liền xuống núi nhuộm tóc, thế nào? Soái không!"Khương Quy: ".....Soái!"A Lục vui vẻ ra mặt.Khương Quy hỏi lại: "Nếu đóng cửa lại rồi, muội như thế nào có thể tiến vào?""Người có duyên có thể đi vào mọi lúc, nhưng có thể vào chứ không thể ra." Nói đến điểm này, A Lục liền vặn mở ra một trận dung nham trong cơ thể phun ra bên ngoài, "Trận pháp rác rưởi, hủy thanh xuân của ta.
Hiện tại dưới núi liền so với trước kia náo nhiệt hơn rất nhiều, ăn ngon chơi vui, nhưng ta cách mười hai năm mới có thể xuống núi chơi một lần, muội nói có phải hay không trận pháp này là cái đồ rác rưởi."Khương Quy đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Sư huynh, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"A Lục bình bình đạm đạm nói: "126 tuổi."Bình bình tĩnh tĩnh Khương Quy hỏi tiếp : "Còn sư phụ?"A Lục 126 tuổi: "300 mấy, ta quên mất rồi."Khương Quy chớp chớp đôi mắt, rất tốt, cô liền có thể không còn cảm thấy tội lỗi khi trang nộn, bởi vì cô vốn dĩ còn nhỏ a."Ha ha ha, muội sao có thể bình tĩnh như vậy." A Lục phá lên cười to.
Nhéo nhéo đuôi ngựa của cô, "Ta nhìn muội liền biết là một mầm cây có thiên phú tu luyện a."Khương Quy thật ra là trời sinh có thiên phú tu luyện, thiên phú của cô rất tốt, tâm tính lại cứng cỏi.
Cô có thể 24 giờ trừ ăn cơm ngủ đều là nghiên cứu tu luyện.Ở điểm này, A Lục liền xa xa không bằng cô, nhận thấy rõ khả khả ái ái tiểu sư muội không có khả năng trở thành búp bê Tây Dương thỏa mãn sở thích của hắn, hiện thực tàn khốc, A Lục chỉ có thể tiếp tục hóa trang cho người giấy.Đứa nhỏ nghiêm túc học tập có đường ăn, trầm mê vào tu luyện không thể kềm chế Khương Quy vừa mới phát hiện ra một cái pháp thuật rất có ý tứ: "A Bố, pháp thuật này đặc biệt thú vị, có phải hay không?"Khương Quy vui sướng xoa xoa mèo trắng trong lòng ngực, sau khi cố gắng bắt 108 con cá cho mèo trắng ăn, cô rốt cuộc cũng có thể gần gũi với mèo trắng cao quý.
Khương Quy đơn phương quyết định kêu nó là A Bố, cô đã kiểm tra qua, là một cái tiểu tử đâu.Mèo trắng cao quý không chút để ý liếc nhìn một cái ngọc giản.Hồn mộng thuật, kết nối cho hồn phách của người khác tiến vào mộng cảnh.Khương Quy cảm thấy pháp thuật này quả thực là được tạo ra vì cô, cô muốn những người năm đó khuyên Khương Nhất Nặc sống tử tế đều phải trải qua nỗi đau khổ của Khương Nhất Nặc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...