Lâm Uyển Nương khổ tận cam lai làm lay động hàng xóm được mọi người ca tụng là một nữ nhi tốt, thê tử tốt, nàng *tức tốt, kế mẫu tốt, ca ngợi đến có thể lấy nàng làm bài giảng nữ đức.
(*tức = dâu)Nhưng những người đó hoàn toàn đã quên Lâm Uyển Nương mỹ danh ở phía trên là dính đầy máu cùng nước mắt của Khương Lai Đệ.Lâm Uyển Nương đối với bất luận kẻ nào cũng đều là người tốt, duy chỉ không phải là một người nương tốt.Vừa mới sinh ra, Khương Lai Đệ chính là công cụ để Lâm Uyển Nương triển lãm sự hiền lương của mình.
Lai Đệ, danh tự gọi là cái rắm chó xúi quẩy cũng đều là tên Lâm Uyển Nương đặt ra, để hướng tới nhà trượng phu cho thấy tâm chí của mình.Đại khái là làm ghê tởm đến ông trời cho nên Lâm Uyển Nương không sinh thêm được nữa.Khương Lai Đệ cả một đời ngắn ngủi bị Lâm Uyển Nương hy sinh hoàn toàn, nàng là đá kê chân giúp Lâm Uyển Nương đạt được mỹ danh cùng thành tựu.Trong nhà việc nặng việc dơ chuyện xấu đều không thể thiếu Khương Lai Đệ tới làm, ăn ngon uống tốt chuyện tốt trước nay nàng đều không có phần.Khương gia có ba cái hài tử, Khương Minh Châu cùng Khương Thiên Tứ đều là bảo, chỉ có Khương Lai Đệ là cỏ, mỗi người đều có thể dẫm lên một chân, dẫm đến tàn nhẫn nhất chính là Lâm Uyển Nương, nàng đã dẫm còn không nói lại muốn giả mù sa mưa rớt vài giọt nước mắt.Năm Khương Lai Đệ mười tuổi bị Khương Minh Châu đẩy rớt thuyền, Khương Minh Châu thu lực không kịp cũng rớt xuống theo.Lâm Uyển Nương trên bờ thấy được, nàng vòng qua Khương Lai Đệ cứu Khương Minh Châu lên bờ trước mới đi cứu Khương Lai Đệ.Chết đuối quá lâu Khương Lai Đệ sốt cao không giảm, đại phu tỏ vẻ bất lực kiến nghị nếu đi Tây Y viện dùng thuốc đặc hiệu, có lẽ có thể cứu trở về một cái mệnh cho Khương Lai Đệ.Nhưng thuốc đặc hiệu là đồ vật giá cả hoàng kim.Khương gia thời trẻ còn tính giàu có nhưng không chịu nổi con cháu không nên thân, hơn nữa thế đạo không tốt sinh ý khó làm, mà bảy năm trước con một Khương Kế Tổ mất tích, Khương lão thái bị bệnh thành một cái ấm sắc thuốc.Khương gia nhanh chóng suy tàn.
Bất quá nghèo túng, lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, một chút tiền thuốc men vẫn là có thể đem ra tới.Nhưng là Lâm Uyển Nương hiền huệ thiện lương như thế nào lại có thể nhẫn tâm mà làm cho bà bà uống ít đi mấy thang thuốc, chậm trễ giao nộp học phí cho bảo bối con thiếp thất.Nàng nhẫn tâm ôm Khương Lai Đệ đang hôn mê bất tỉnh dầm mưa to quỳ gối ở cửa bệnh viện cầu người, quỳ một ngày một đêm rốt cuộc cảm động một vị bác sĩ nguyện ý chữa trị miễn phí, Khương Lai Đệ mới từ quỷ môn quan đem được cái mệnh trở về.Cùng các loại sự tình ghê tởm, nhiều không kể xiết...Ngay cả việc lựa chọn bán Khương Lai Đệ để cứu một cái thích đánh bạc Khương Thiên Tứ, buồn cười chính là người tới đòi nợ nguyên bản nhìn trúng Khương Minh Châu.Rốt cuộc Khương Lai Đệ thân người phát dục không tốt còn như cây đậu giá nơi nào có thể so được với Khương Minh Châu đầy đặn cao gầy lại còn xinh đẹp.
Nhưng tuyệt thế nương kế Lâm Uyển Nương như thế nào sẽ nhẫn tâm để kế nữ rơi vào lang hổ.Nàng đau khổ cầu xin chủ nợ, khổ cầu không thành lại đau đớn muốn chết dâng ra nữ nhi thân sinh của chính mình.Tuy là như thế Lâm Uyển Nương cũng không buông tha Khương Lai Đệ, nàng tiếp tục ở trên người Khương Lai Đệ bóc lột thậm tệ khiến nàng phải luôn cung cấp nuôi dưỡng người Khương gia, để thành toàn mỹ danh của nàng.Cuối cùng Khương Lai Đệ tuyệt vọng nhảy xuống sông Tần Hoài tự tử.
Chết thời điểm, năm ấy chỉ mới mười tám tuổi.Tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ Khương Quy cả người đều cảm thấy ghê tởm, nàng đây là lần đầu gặp được một người có cách sống ngụy thánh mẫu như thế.Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt, chỉ chốc lát sau, Lâm Uyển Nương ôn nhu hiền huệ thanh âm thấp thấp truyền đến:"Đói bụng đi?" Một cái bánh bột bắp mặt trên đen thui từ khe hở nhét vào tới, "Mau cầm."Khương Quy cười nhạo, Lâm Uyển Nương không phải không yêu nữ nhi của mình, chỉ là nàng càng yêu những người khác ở Khương gia, càng yêu một cái mỹ danh hiền lương.Kia một chút tình thương biến thành tia ánh sáng duy nhất đối với Khương Lai Đệ, chẳng sợ cuộc đời của nàng trải đầy hắc ám đại bộ phận đều đến từ người nương này của nàng.Bi ai chính là, tia ánh sáng này không có trở thành Khương Lai Đệ cứu rỗi, ngược lại trở thành dây cương tròng lên trên cổ nàng.Khương Lai Đệ bị Lâm Uyển Nương thuần hóa biến thành nô, cố tình lại thuần hóa không đủ hoàn toàn vì thế phá lệ khiến cho Khương Lai Đệ thống khổ.Nàng hận Lâm Uyển Nương lại yêu Lâm Uyển Nương, nghĩ cự tuyệt Lâm Uyển Nương đòi lấy, lại không thể nào cự tuyệt được Lâm Uyển Nương khóc.
Cuối cùng, Khương Lai Đệ lựa chọn dùng tử vong để giải thoát.Khương Quy cười lạnh, cắt thịt trên người nữ nhi của mình đút cho kế nữ cùng với nhi tử của thiếp thất ăn, nàng Lâm Uyển Nương có phải hay không cảm thấy chính mình thật vĩ đại."Ngươi trước kia đều rất ngoan, hôm nay là làm sao vậy? Ta đều hỏi qua Thiên Tứ, cơm sáng Thiên Tứ còn chưa có ăn, không biết trứng gà kia là ta cho ngươi, nhất thời hiểu lầm.
Huống chi hắn chính là đùa giỡn cùng ngươi, không phải cố ý, ngươi như thế nào coi như thật cư nhiên động tay động chân, còn đem Thiên Tứ đánh thành như vậy.
Ngươi cũng đừng trách Nguyệt di đánh ngươi, nàng cũng là đau lòng Thiên Tứ.
Càng đừng oán nãi nãi của ngươi đem ngươi nhốt phòng chứa củi.
Ngươi như thế nào có thể đánh Thiên Tứ? Đó là đệ đệ của ngươi, ngươi là tỷ tỷ của hắn không nói phải nhường đệ đệ, như thế nào còn có thể..."Lâm Uyển Nương tận tình khuyên bảo tẩy não, ở trong lời nói của nàng, ai cũng chưa sai, sai chính là không cố nhẫn nhục chịu đựng nguyên chủ, nhưng trên thực tế đâu?Hôm nay là ngày sinh nhật của Khương Lai Đệ, cơm sáng khi Lâm Uyển Nương đưa tới cho nàng là một cái trứng gà, đây là từ khi ăn tết đến nay là cái trứng gà duy nhất, tuy rằng trong nhà gà vịt đều là nàng nuôi.Khương gia từ khi gia đạo sa sút đã không có người hầu, bất quá có Lâm Uyển Nương cùng Khương Lai Đệ này là hai cái đầu con bò ở đây, Khương gia những người khác vẫn như cũ, áo tới duỗi tay cơm tới thì há miệng.Cái trứng gà kia, Khương Lai Đệ không dám ăn, buổi chiều làm việc mệt mỏi mới lấy ra chuẩn bị ăn, vừa lúc bị Khương Thiên Tứ thấy, hắn hét lớn một tiếng:"Trong tay ngươi chính là cái gì?"Kinh hoảng xuống, Khương Lai Đệ tay run rẩy làm trứng gà rơi trên mặt đất, ục ục mà lăn tới chân Khương Thiên Tứ.Khương Lai Đệ chạy tới muốn nhặt lên.
Ăn uống không phải lo Khương Thiên Tứ nơi nào tới đau lòng một quả trứng gà, một chân dẫm bẹp:"Tốt a, ngươi cư nhiên dám ăn vụng trứng gà!"Khương Thiên Tứ đá đá bãi nát của quả trứng gà nhìn chằm chằm Khương Lai Đệ đang ngồi xổm trước mắt mình cười ác liệt: "Muốn ăn trứng gà a, vậy ngươi ăn đi nha, ngươi đem nó ăn đi ta liền không nói cho nãi nãi là ngươi ăn vụng trứng gà."Khương Lai Đệ bả vai run nhè nhẹ.Khương Thiên Tứ vẻ mặt như xem xiếc khỉ mà thúc giục: "Ngươi mau ăn a, không ăn ta liền nói cho nãi nãi." Tiếp theo nháy mắt trời đất quay cuồng, hắn ngã thật mạnh trên mặt đất.Nguyên lai là Khương Lai Đệ đột nhiên ôm lấy chân Khương Thiên Tứ đem hắn hất tung ở trên mặt đất, ngay sau đó Khương Lai Đệ khóa ngồi trên người hắn liền đánh liên tục, biểu tình dữ tợn lại vặn vẹo giống như người điên.So với Khương Thiên Tứ, Khương Lai Đệ lớn hơn một vòng nơi nào hắn thoát cho được, tê tâm liệt phế mà khóc lớn lại kêu to.Khóc lên liền tốt, ở phía trước tựa như người chết bây giờ tập thể xác chết đều sống dậy, lòng nóng như lửa đốt mà lao tới cứu bảo bối trứng phượng hoàng.Nương của Khương Thiên Tứ, Uông Thu Nguyệt đứng mũi chịu sào một phen nắm lấy tóc Khương Lai Đệ kéo tới, giơ tay chính là hai cái tát: "Nha đầu chết tiệt cư nhiên dám đánh Thiên Tứ, ai cho mày lá gan đó!"Nằm trên mặt đất Khương Thiên Tứ khóc kêu: "Nương, ta đau quá!"Uông Thu Nguyệt xem nhi tử trắng trẻo mập mạp nằm trên mặt đất có một đạo vết máu, đau lòng hỏng rồi, nhất thời giận càng thêm giận, hung hăng một chân đá ra còn chưa hết giận, túm lên đòn gánh nước bên cạnh liền đánh: "Tiện da, ta cho ngươi đánh Thiên Tứ, cho ngươi đánh! Cũng không nhìn xem ngươi là cái đồ vật hạ tiện gì, cư nhiên dám đánh Thiên Tứ nhà ta."Khương Lai Đệ mười bốn tuổi, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ cùng nặng nề việc nhà, gầy trơ xương nơi nào địch lại nổi Uông Thu Nguyệt cái người trưởng thành, chỉ có thể co thành một đoàn chịu đánh.Đòn gánh như mưa rơi xuống, trước mắt Khương Lai Đệ máu chảy đến mơ hồ, nằm trên mặt đất Khương Lai Đệ cảm thấy cứ như vậy bị đánh chết cũng khá tốt."Không sai biệt lắm được rồi, đừng có mà đánh chết." Khương lão thái lạnh nhạt nhìn Khương Lai Đệ nằm cuộn lại giống như đang nhìn một con chó đã chết, phảng phất cái đống nằm trên đất kia không phải tôn nữ của bà.Thấy đánh tốt rồi Uông Thu Nguyệt ném xuống đòn gánh, lau nước mắt nói: "Nương, ta đây cũng chỉ là tức giận.
Đại gia không biết sống chết, Thiên Tứ chính là mầm rễ duy nhất của Khương gia chúng ta, ngài xem xem," Uông Thu Nguyệt nâng mặt của Khương Thiên Tứ hướng cho Khương lão thái xem, "Thiên Tứ mặt đều bị đánh hủy, này nếu hủy đi tướng mạo, nhưng làm sao bây giờ, Lai Đệ thật là quá đáng."Khương Thiên Đệ bị dưỡng đến trắng trắng nộn nộn trên mặt thình lình nhiều một vết cào, thật là nhìn thấy ghê người, Khương lão thái tức khắc cả kinh, liên thanh nói: "Còn không chạy nhanh đi mời đại phu tới, vạn nhất lưu lại sẹo thì làm sao bây giờ."Lại oán hận quay đầu trừng mắt đang nằm trên mặt đất đau đến run rẩy Khương Lai Đệ, "Tống đến phòng chứa củi đi, hỏa khí lớn như vậy, liền bỏ đói nàng ba ngày cho hạ chút hỏa."Khương Lai Đệ liền như vậy bị kéo vào phòng chứa củi, ở đau đớn sợ hãi phẫn nộ lâm vào hôn mê, tỉnh lại liền thành Khương Quy.Lâm Uyển Nương chạng vạng mới trở về, vì để trong nhà có cuộc sống tốt hơn một chút, nàng liền xin đi làm dệt công ở một nhà xưởng dệt bông.Nàng ở trên đường gặp Khương Minh Châu trước đó vẫn đang chờ nàng.Khương Minh Châu năm nay vừa mới mười tám, sinh đến mắt ngọc mày ngài, da thịt non mịn, quần áo ngăn nắp, nhìn giống như là đại tiểu thư của một nhà phú hộ, cùng thôn xóm nhỏ này quá không hợp nhau.Nàng tuy rằng cũng là nữ hài, bất quá nàng là cái tôn bối đầu tiên được sinh ra, nương thân sinh lại là chất nữ của Khương lão thái, cho nên được Khương lão thái sủng ái, cuộc sống tự nhiên cũng liền trải qua không kém."Minh Châu, ngươi như thế nào lại ở chỗ này, nơi này gió lớn chạy nhanh trở về, tránh cho bị cảm lạnh." Lâm Uyển Nương tâm như từ mẫu.Nàng là xót Khương Minh Châu như thân sinh nữ nhi, chính xác hơn là còn so với thân sinh nữ nhi xót.
Khương Lai Đệ dầm mưa dầm gió đốn củi cắt thảo, Lâm Uyển Nương nhưng không có tâm xót, chỉ cảm thấy đương nhiên.Khương Minh Châu nhu nhu cười, đầy mặt lo lắng mà nhắc nhở: "Nương, Thiên Tứ hôm nay khi dễ Lai Đệ, Lai Đệ còn xuống tay bị Nguyệt dì đánh một hồi, còn bị nhốt vào phòng chứa củi, sau khi trở về ngươi để ý chút."Lâm Uyển Nương đại kinh thất sắc, quan tâm nhất chính là: "Thiên Tứ có hay không bị thương?"Khương Minh Châu nhỏ giọng nói: "Phá chút da, đảo cũng không nghiêm trọng."Lời tuy như thế, Lâm Uyển Nương vẫn là lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể chắp thêm cánh bay trờ về, đối Khương Minh Châu nói:"Ngươi chậm rãi đi, ta đi về trước nhìn một chút Thiên Tứ."Khương Minh Châu chân nhỏ, đi không nhanh, nàng chậm rì rì mà đi ở đằng sau, mắt nhìn bóng dáng Lâm Uyển Nương nôn nóng.Lâm Uyển Nương bị phụ thân nàng lão tú tài giáo huấn đến đầu óc hiền lương thục đức, đối với nàng mà nói nhà trượng phu a miêu a cẩu đều quan trọng hơn so với chính mình, duy độc nữ nhi thân sinh của chính mình cũng không quan trọng, là nên giống nhau cùng nàng làm trâu làm ngựa.Khương Minh Châu lại một lần nữa cảm thấy may mắn, Lâm Uyển Nương là kế mẫu mà không phải nương thân sinh của nàng, nếu Lâm Uyển Nương là nương thân sinh của nàng, chỉ sợ nàng chính là cái Khương Lai Đệ thứ hai.>>>>>>>>>>>>>Về đến nhà Lâm Uyển Nương chạy về phía Khương Thiên Tứ đang trụ ở nhà chính, thấy trên mặt Khương Thiên Tứ có thêm một đạo vết cào, nước mắt đương trường lăn xuống dưới, dường như thương là ở chính mình trong lòng.Uông Thu Nguyệt xoa eo quở trách: "Không phải ta nói tỷ tỷ này, ngươi là như thế nào giáo Lai Đệ, cũng dám đánh đệ đệ, Thiên Tứ chính là độc đinh mầm rễ của nhà chúng ta, nếu là có chuyện gì nàng bồi đến được sao, nàng chính là đã chết cũng không bồi nổi...." Môi anh đào nói dài nói dòng lãi nhải không ngừng.Lâm Uyển Nương bất chấp nàng, tiến lên liền muốn xem thương thế của Khương Thiên Tứ, bị Khương Thiên Tứ thật mạnh đẩy ra, hắn hung tợn trừng mắt đối Lâm Uyển Nương: "Đừng chạm vào ta, ngươi sinh cái bồi thường tiền hàng làm chuyện tốt, ta không muốn thấy ngươi, cút đi!"Lâm Uyển Nương tay đau đỏ một mảnh, nhưng là tâm lại càng đau, nhìn Khương Thiên Tứ đáy mắt tràn đầy khổ sở: "Thiên Tứ.""Thiên Tứ đói bụng tính tình không tốt, nương ngươi mau đi nấu cơm đi, làm Thiên Tứ thích nhất cải khô cùng thịt hấp." Mới bước vào cửa Khương Minh Châu nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ ý tứ hòa giải.Lâm Uyển Nương cảm kích nhìn Khương Minh Châu, vội vàng nói: "Ta đây liền đi làm."Uông Thu Nguyệt phóng tới một cái ánh mắt đầy xem thường, vị này đại tiểu thư trước kia nhưng còn ương ngạnh đâu, Lâm Uyển Nương cùng Khương Lai Đệ bị nàng làm cho ăn không ít đau khổ.Một sớm gia đạo sa sút lại bị bà bà tương lai nhìn thấy một màn nàng nhục mạ kế mẫu cùng ấu muội nhân cơ hội liền lui hôn, nàng mới bắt đầu trang thành người tốt.Lâm Uyển Nương chính là cái đồ ngốc, thật cho rằng Khương Minh Châu là cái thứ tốt, nào biết đâu Khương Minh Châu là cái đứa nhỏ hư nhất trong nhà, một bụng chứa đầy tâm nhãn, không nói được đâu ngày nào đó bị bán còn giúp Khương Minh Châu đếm tiền.》》》》》》》》Lâm Uyển Nương một mình nhóm lửa nấu cơm, lại hầu hạ lão lão tiểu tiểu tổ tông trong nhà ăn cơm chiều, ở trên bàn cơm lại bị Uông Thu Nguyệt chèn ép một hồi, cuối cùng rửa chén chà nồi xong hết thảy.Lâm Uyển Nương mới cầm một cái hắc bánh bột bắp đồ còn thừa cả nhà Khương gia không ai thèm ăn đi phòng chứa củi đương làm từ mẫu."Trước ngươi ủy khuất một đêm, ngày mai nãi nãi ngươi tiêu khí, ngươi liền hảo hảo đi xin lỗi." Lâm Uyển Nương ân cần dạy dỗ, "Lại đi xin lỗi Thiên Tứ, bọn họ tha thứ cho ngươi, ngươi liền có thể ra.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...