Từng chiếc xe Tank quân dụng nối nhau san sát, binh lính vũ trang kín mít, cứ 10 mét sẽ có 1 tiểu đội đi tuần tra.
Nghiêm trang, cẩn mật cùng nguy hiểm, chính là nơi này, tổng hành dinh của quân bộ Liên Bang Hệ Mặt Trời - cũng là nơi cư ngụ của Đệ nhất Nguyên Soái của Liên Bang - Vũ Chinh.
Quả thật, Dạ Tiểu Vũ khi đang rầu rĩ về việc phải làm sao để tiếp cận Vũ Chinh, thì một phong thư thăng chức đập vào mặt cô, sau đó cô trở thành một thiếu Tá, cũng trở thành thư kí cho Vũ Chinh... Thật buồn cười làm sao?
Dạ Tiểu Vũ được dẫn vào tầng trên cùng của tòa nhà, đứng trước một cánh cửa điện tử bí mật.
"Vào đi." Tiếng nói truyền ra, cánh của điện tử tự động mở.
Vũ Chinh nhìn cô gái đang bước vào, ấn tượng đầu tiên của hắn là, có phải gia gia nhớ lộn người hay không?
Nữ quân nhân này, ánh mắt nhút nhát, đôi môi rung rung tựa như một con thỏ nhỏ, hoàn toàn không có cái dáng vẻ cuồng sát, dũng cảm trong lời kể của Vũ Phong. Hơn nữa... cấp độ gen này... cũng quá quá thấp đi...
Vũ Chinh quỷ dị nhìn Dạ Tiểu Vũ, sau đó, hắn thở dài một tiếng. "Từ hôm nay cô sẽ là thư kí riêng cho tôi, chịu trách nhiệm sắp xếp các lịch trình, nhận tin báo cùng thu xếp các thứ xung quanh tôi. Cô đã rõ chưa?"
Dạ Tiểu Vũ mềm mại gật đầu một cái, sau đó thì bước tới chỗ bàn làm việc của mình. Hai cái bàn này, cách nhau 2 mét, và nhiệm vụ của Dạ Tiểu Vũ, chính là đem chúng kê sát nhau, rồi khiến cho Vũ Chinh ném cô lên trên đó triển khai các loại tư thế đáng thẹn.
A~ Mong chờ a~
...
Lâm Lam đi dạo loanh quanh trên phố, đôi mắt phượng xinh đẹp liếc nhìn chiếc xe bay đang đỗ xuống đất, một nam nhân mở cửa xe bay, cung kính cúi đầu xuống. "Đỗ thiếu!"
Đỗ Phủ bước xuống xe bay, đầu óc bởi vì say xe mà chưa kịp định hình lại, một tiếng súng vang lên, cùng một bóng người nhỏ bé ngã xuống dưới chân hắn.
"Có ám sát!"
"Bảo vệ Đỗ thiếu gia!"
"Đỗ thiếu, ngài có bị thương ở đâu không???"
"Đỗ thiếu!"
Đỗ Phủ trừng mắt ôm chặt lấy người dưới chân, có chút nóng nảy hét lên. "Tất cả cút ra! Gọi bác sỹ cao cấp nhất đến đây!"
Mẹ nó! Nếu tiểu tử này vì cứu hắn mà chết, vậy thì hắn sẽ khó chịu đến chết mất!
Lâm Lam lồng ngực có chút khó khăn thở dốc, ở một góc khuất không ai nhìn thấy, khóe môi của hắn câu lên.
Đây, mới chỉ là bắt đầu.
...
Phải nói, làm một thư kí riêng quả nhiên rất mệt, rất rất mệt!
Dạ Tiểu Vũ ngồi xuống chừng 1 phút... Một chồng tài liệu được ném xuống trước mắt cô.
Nam quân nhân đặt chồng tài liệu xuống, mắt kính gọng vàng lóe lóe lóe. "Phân loại chồng tài liệu này ra làm 3 bộ phận, đối ngoại, đối nội, cùng không phải cả hai, sắp xếp cấp độ từ F đến SSS."
Khi chồng tài liệu mới chỉ được xử lí chưa đến 1 nửa, một nam quân nhân khác xuất hiện trước mặt Dạ Tiểu Vũ, để lên bàn cô một danh sách dài dằng dặc a dài dằng dặc.
"Đây là danh sách các quan chức quân bộ cùng các quan viên chính phủ Liên Bang muốn gặp mặt Vũ nguyên soái, cô hãy sắp xếp lịch hẹn bọn họ cho Nguyên soái trong vòng 1 tuần. Nhớ lựa chọn thời gian nghỉ ngơi hợp lí cho Nguyên soái, cũng gạch tên những người không cần thiết, tốn thời gian."
Dạ Tiểu Vũ có chút trố mắt nhìn tập danh sách dài dằng dặc, miễn cưỡng gật gật đầu.
5 phút sau, một nữ binh hớt hải chạy đến.
"Ầm!" Chồng giấy lấp kín Dạ Tiểu Vũ, khiến cô bị nhấn chìm.
"Đây là 2006 bản chiến thuật do các phòng nghiên cứu tham mưu gửi về, cô nhớ sắp xếp chúng cẩn thận, đồng thời kiểm tra lỗi chính tả trước khi nộp lên Nguyên soái. Cảm ơn a~"
Dạ Tiểu Vũ:"..."
Đột nhiên cô có xúc động muốn một súng rút ra nện chết cô ả này, có được hay không nhỉ?
Vũ Chinh sau một ngày làm việc mệt mỏi, xoa xoa mắt nhìn chiếc bàn làm việc bên cạnh mình.
Tài liệu hơn 10000 loại được sắp xếp theo thứ tự từ F đến SSS.
Bảng lịch trình 1 tuần tiếp theo, hoàn mỹ không tỳ vết.
2006 bản chiến thuật được check bỏ lỗi chính tả kĩ càng không sót lại sạn đá.
Còn cô thư kí, không có?
Vũ Chinh tò mò nhìn xung quanh. Đột ngột, một hương vị thơm ngon tràn vào mũi hắn, khiến bụng hắn rên rỉ một tiếng thật to.
Dạ Tiểu Vũ xách ra một chiếc xe đẩy, đặt trước mặt Vũ Chinh. Một món mặn, một món canh, cùng một bát cơm trắng. Vũ Chinh khó hiểu liếc nhìn cô.
"Tôi nhớ ngài đã bảo rằng tôi là người thu xếp những thứ xung quanh ngài phải không? Một thư kí như tôi làm sao có thể để ông chủ của tôi làm việc suốt đêm với cái bụng đói cồn cào đây?" Dạ Tiểu Vũ tinh nghịch nháy mắt một cái.
Vũ Chinh đem một miếng cơm trắng nuốt vào bụng, cơn nóng ấm đi thẳng xuống dạ dày đột ngột truyền đến một hồi rung động trong tim hắn.
"Cảm ơn cô..." So với giọng nói hồi sáng, thật rõ ràng, giọng nói của Vũ Chinh lúc này thật trầm ấm cùng nhẹ nhàng.
"Không có gì. Đó là trách nhiệm của tôi mà." Dạ Tiểu Vũ đỏ mặt nói.
Câu dẫn đàn ông, chính là phải tùy người!
Những kẻ bình thường, thì phải dùng phương pháp bình thường, tỷ như: muốn chinh phục đàn ông trước hết phải chinh phục cái bụng của hắn!
Còn những kẻ bất thường? A ha ha...
Rõ ràng, Vũ Chinh THỜI ĐIỂM NÀY là một tên nam nhân thực bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...