Lục Lãnh nắm lấy tóc Dạ Tiểu Vũ, mạnh mẽ ép cô lên tường.
"Uh........ Đau quá a....... " Dạ Tiểu Vũ thở dài một tiếng, ném qua một ánh mắt khiển trách.
Dường như ngay lập tức, đôi môi của cô bị bắt giữ, mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng cả hai, mang theo hương vị kích tình ngọt ngào mê hoặc.
"Ha.... Ha.... Ah......" Dạ Tiểu Vũ nắm lấy tóc của Lục Lãnh, đè sát hắn vào cơ thể mình ngấu nghiến hôn.
Nụ hôn điên cuồng dường như không có xu thế dừng lại mà lại càng thêm sắc bén. Bàn tay Lục Lãnh di chuyển khắp nơi trê cơ thể cô, vuốt ve từng góc nhỏ nhất, khiến cho thiên hạ bên trong ngực hắn mềm nhũn.
"Ha ha ha.......... " Dạ Tiểu Vũ bật người thoát khỏi nụ hôn, có chút hưng phấn cười to, mang theo điểm khàn khàn dụ dỗ người phạm tội. Cô ngả người lên cơ thể hắn, thì thào bên tai hắn...
"Thật hưng phấn huh? Loại đàn ông như anh cuối cùng cũng sẽ khuất phục dưới váy tôi thôi Lục nguyên soái ~"
Đúng vậy, nụ hôn ngọt ngào mang theo vị máu lúc nãy đã giúp cô tỉnh táo lại và nhận ra tên cầm thú thối tha này. Cho dù cơ thể lúc này đã chẳng hề có một tí lực lượng nào, thế nhưng nó không ngăn cẳn được việc cô trêu đùa tên đàn ông cầm thú này.
Mới vừa nãy hắn còn muốn dùng lũ bẩn thỉu đó hiếp giết cô đến chết huh?
Thật to gan nha~
Dạ Tiểu Vũ cắn một cú độc ác lên môi Lục Lãnh, ánh mắt lóe ra tia cười nhạo. "Đàn ông đều là cầm thú..."
"Đúng, tôi là cầm thú..." Lục Lãnh bật cười, thắt lưng động mạnh, tiểu Lãnh đi thẳng vào mật động ẩm ướt tiêu hồn, thỏa sức vùng vẫy.
"Ah!" Dạ Tiểu Vũ ngã người ra phía sau, đầu chấn mạnh lên bức tường cứng rắn, mùi máu tươi một lần nữa trào ra khiến cô choáng váng. Không cần phải bạo lực thế chứ?
"Ah ah ah... Ah............ Đau!"
Đồ biến thái!
Cô đấm lên tấm lưng cứng rắn phát ra tiếng "Đùng!" Thế nhưng tiểu Lãnh dường như lại như ăn thuốc kích thích, trướng thêm hai vòng, từng đường gân xanh nổi lên.
"Ah...... Ah!!!!!!!!!!! Cầm thú! Đồ cầm thú! Ah!!!!" Dạ Tiểu Vũ bị hắn đâm đến phát đau, cơ thể liên tục bị đánh lên tường, mệt mỏi đến muốn sụp mi mắt.
Lục Lãnh cũng chú ý đến trạng thái của cô, bật cười một tiếng âm tàn, nắm lấy mái tóc đen, kéo cô lại về phía mình, cắn lên cổ Dạ Tiểu Vũ, máu tươi chảy ra, đi theo một đường đỏ yêu diễm, trang điểm thêm những bông hoa máu trên cơ thể cô gái, ma mị, mê hoặc lòng người.
"Cứ thử chạy trốn, tôi sẽ làm cô đến khi cô thối rữa thành một đống thịt nát! Tin tôi đi, chắc chắn!"
"Anh.... ha...... Ah......... Đừng động! Đau quá!" Một lần vũ động này Dạ Tiểu Vũ hoàn toàn chẳng hề có chút cảm xúc gì đáng nói, có hay chăng, chỉ là đau đớn cùng mệt mỏi, thắt lưng nứt vỡ và cơ thể muốn gãy từng khúc.
Đau...
Mệt mỏi...
Muốn giết chết tên cầm thú này!
Giết hắn!
Bàn tay Dạ Tiểu Vũ tụ lại thành hình lưỡi dao, dồn hết tất cả sức lực vào nó. Mặc kệ hệ thống cảnh báo gạt bỏ, lúc này cô quyết định rồi, giết chết tên này, cả hai đồng quy vô tận, không tốt sao hả?
Nhân lúc hắn ta đang trong cơn mê loạn, giết hắn!
Bàn tay hạ xuống với tốc độ nhanh vô cùng, thế nhưng, chỉ còn một chút nữa... Dạ Tiểu Vũ bắt gặp ánh mắt của Lục Lãnh, chuyên chú, trầm mê, cùng một chút... ôn nhu hả?
Bàn tay nhẹ nhàng hạ xuống, dừng lại trên tấm lưng trần vững chãi.
Có lẽ, trận đấu này, người thắng thực sự mới chính là cô... Khóe môi Dạ Tiểu Vũ cong lên, chủ động ôm lấy Lục Lãnh vào lòng, cố gắng quên đi sự đau đớn dưới thân thể, tìm kiếm một chút dễ chịu yếu ớt khó thấy.
Lục Lãnh, bổn tiểu thư chịu đựng chút khổ này, sau này, sẽ tính lãi gấp 10 lần với nhà ngươi!
Không ngược ngươi thành cẩu, bổn tiểu thư không làm người!
Cho đến khi ta trở thành nữ chính, Phượng Ly Hy, Lục Lãnh...
Hừ hừ!
Hiển nhiên, Mã Lạc đã sớm bị Dạ Tiểu Vũ quên lãng, thật tội nghiệp.
Đột ngột, tiểu Lãnh sau một lúc điên cuồng "thu gặt", trướng lớn thêm một vòng, càng thêm mạnh mẽ tiến công vào cơ thể Dạ Tiểu Vũ.
"Ha....... ha!!!!!! Ah!!!!" Dạ Tiểu Vũ đau đớn dồn hết sức lực cào một vết lên lưng Lục Lãnh, máu tươi nhợt nhạt chảy ra.
"Hừ!" Phóng thích, Lục Lãnh không biết vì sao có chút mơ hồ, hồ đồ đặt lên một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô gái trong lòng. So với sự điên cuồng ở nụ hôn sâu kia, một nụ hôn nhẹ nhàng như chiếc lông vũ khẽ rơi này càng khiến cho trái tim của cả hai rung động, giống như nụ hôn kia không phải đặt lên đôi môi, mà đã chạm đến tận sâu trong tâm can, sâu tận những nơi âm u nhất.
Có lẽ, ngay khi Lục Lãnh quyết định đặt xuống nụ hôn này, kết cục tương lai đã có một sự thay đổi vô cùng lớn mà hắn lẫn Dạ Tiểu Vũ đều không nhận ra, kéo hai con người đến bên cạnh nhau trong vô hình.
Quá mệt mỏi, Dạ Tiểu Vũ ngất đi, gục đầu lên lưng Lục Lãnh.
...
Trở về.
Lục Lãnh vội vàng giội xuống một chậu nước lạnh, thế nhưng cái đầu của hắn lại không nguội lại được!
Chết tiệt! Hắn lại động dục với một nữ quân nhân suýt chút thì giết hắn!??
Mẹ kiếp!
...
"Leng keng..." Tiếng chuông báo đánh thức Dạ Tiểu Vũ, cô ngơ ngác tỉnh dậy, có chút mạc danh kì diệu nhìn ngó xung quanh. Sạch sẽ, đám xác chết xung quanh biến mất hết rồi! Không, là cô được chuyển đến một nơi khác.
"Cô... cô muốn ăn chút gì không?" Một vị giám ngục tiến đến, ánh mắt dịu dàng, phúc hậu và có chút yếu ớt. Anh ta có chút thương cảm nhìn cô gái, trên tay là khay thức ăn rất đầy đủ.
Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ lóe lên, có chút yếu ớt gật đầu.
Nam giám ngục dường như có chút vui sướng, không biết rằng hắn đã tự mình chui vào một cái vòng thòng lọng không có đường quay đầu.
Đôi môi Dạ Tiểu Vũ cong lên, bàn tay ác quỷ bắt đầu chuyển động.
...
"Bịch!" Một vị quân nhân ngã xuống.
Dạ Tiểu Vũ cong cong khóe môi, kéo chiếc mũ quân trang xuống che khuất khuôn mặt, vẫy vẫy tay chào tạm biệt nam giám ngục đang ngẩn ngơ.
Hắn... giúp cô ấy là đúng hay sai?
Nam quân nhân tội nghiệp, chính hắn không biết rằng hành động ngu xuẩn này đã mang đến những sóng gió tương lai đầy kinh hoàng cho cả vũ trụ.
...
Lục Lãnh đang trầm tư trong phòng chỉ huy, đột ngột Mah tiến đến gần thì thào bên tai hắn.
Sắc mặt Lục Lãnh biến đến đen thui, âm trầm tựa như cơn bão giông tố.
Màn hình lớn phòng chỉ huy: Cô gái vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt, đôi môi vẽ ra nụ cười ác liệt.
" Bái bái a
Lục nguyên soái, chúc ngài một ngày tốt lành
" Dạ Tiểu Vũ phóng ra một nụ hôn gió.
Bye bye Venus, bye bye Lục Lãnh cầm thú...
Hệ Mặt Trời, chuẩn bị run rẩy đi!
"Ha ha ha..." Màn hình tối đen, đen theo nó là khuôn mặt thối của Lục Lãnh. Mah không tiếng động lùi ra xa phía sau.
Lục Lãnh sau một khắc bình tĩnh lại tâm tình, đôi môi lại trở về với độ cong hồ ly.
Tại sao lại phải lấn cấn vì điều này?
Cô ta chạy? Vậy thì hắn sẽ mang theo lồng sắt đến, khóa chặt cô lại, đem về nhà làm ấm giường!
Hệ Mặt Trời sao?
Cũng đúng lúc, hắn đã sớm muốn cùng tên kia đọ sức một phen.
Diệt Hệ Mặt Trời, tiện thể đem con chim nhỏ dám bay loạn kia bẻ cánh mang về nhà!
================== END Q.1 ====================
Haizzzzz, mệt mỏi, lo xem The Voice nên viết chậm ˋ 3ˊ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...