Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

Thời gian nhoáng cái trôi qua, chớp mắt đã tới sinh nhật Lâm Hưởng.Hôm nay là thứ sáu vẫn phải đi làm, mới sáng ra Lâm Hưởng đã bị đủ thứ hoa tươi quà tặng chất đầy người.nhimkishu98.wordpress.com

Bàn làm việc của cậu căn bản không đủ sức chứa, mấy em gái thư kí còn nhiệt tình giúp đỡ khuân quà sang chỗ phó tổng, rốt cuộc cả một ngày trời văn phòng của cả hai đều nhồi đầy quà.

Sinh nhật “phu nhân phó tổng”, đám nhân viên Đằng Phong từ trên xuống dưới ai nấy đều tranh nhau vuốt mông ngựa, ai cũng không chịu thua kém nhào tới tặng quà, hại Lâm Hưởng cả ngày ôm quà sinh nhật đến trẹo cả tay.

Chung Nhất Thần cũng hướng ứng theo phong trào mà chạy tới, trong tay ôm theo túi nhỏ đặt lên bàn Lâm Hưởng : “ Tặng cậu nè.”

“ Hàng second – hand (*) à?” Lâm Hưởng nhìn nhãn hiệu, cầm cái túi lên tay tò mò nhìn.

Dựa vào nguồn thu nhập hiện tại của Chung Nhất Thần, mình hắn tiêu còn chả đủ vậy mà vẫn có tiền mua đồng hồ cho cậu sao? Mẹ ơi còn là phiên bản giới hạn của hãng nữa này, đem ra ngoài bán cũng đủ mua một cái biệt thự ba tầng ở ngoại thành đó.

“Cậu… cậu…” Chung Nhất Thần bĩu môi, hừ một tiếng. Ông đây là ai hả, mua quà tặng mà cần mua hàng second – hand chắc? Cậu đừng có khinh người quá đáng!

Hừ, ông đây lười không thèm nói chuyện với cậu, làm người ngay thẳng không cần phải giải thích!

Lâm Hưởng nhìn hắn bĩu môi bất mãn, nghĩ thầm dù sao người ta cũng tặng quà cho mình, cũng nên giơ cái mặt tươi cười một chút : “Cảm ơn nhiều nha.”

“Chẳng phải chỉ là cái đồng hồ rẻ bèo thôi sao, về sau cậu biết điều thì đối xử tốt với tôi vào, thích mười cái tôi cũng mua cho cậu.”Chung Nhất Thần hai tay khoanh trước ngực dương dương tự đắc.

=___=||| Đúng là không thể tử tế với tên này được.

Lâm Hưởng thử đeo lên tay, xoay trái xoay phải nhìn vài lần, xem chán xong lại tháo ra cất vào ngăn kéo khóa lại.

Cậu trước giờ chẳng bao giờ dùng mấy thứ đắt tiền, không phải không mua nổi mà vì môi trường ép buộc cách sống, lên tàu điện ngầm với xe bus chặt chội mà đeo đồng hồ chỉ tổ đem mình làm mồi cho trộm.

Cậu lấy di động từ trong túi quần ra, nhìn màn hình rồi ngồi cười ngây ngô một mình.

Di động này là do Chung Thành Lâm cố ý đặt chế tác riêng từ công ty điện thoại làm một đôi cho hai người, trên màn hình là ảnh hai người cùng mặc áo sơ mi trắng, quần đùi hoa ngửa đầu nhìn ống kính cười toe toét.nhimkishu98.wordpress.com

Đây là quà sinh nhật anh tặng cậu.

Có người sẽ nói Chung Thành Lâm nhiều tiền như vậy mà chỉ tặng món quà cỏn con này thôi sao, nhưng Lâm Hưởng cảm thấy món quà này so với tất cả đều ý nghĩa hơn.


Trước khi tan tầm, Lâm Hưởng gọi người của công ty chuyển phát nhanh tới giúp mang đống quà này về nhà, đóng thành năm cái thùng cỡ đại, chất lên xe vi vu đi mất.

Thu xếp xong cũng vừa lúc đến giờ tan làm, Chung Thành Lâm không lệch một giây rời khỏi phòng làm việc, thuận tay ôm Lâm Hưởng vào lòng.

“Ban nãy Nhạc Nhạc nhắn tin nói hôm nay sẽ tới đó.”

“Không sao, chúng mình ở gần mà.” Đi ngang qua phòng làm việc của Chung Nhất Thần, Chung Thành Lâm ghé đầu vào nói : “ Đừng giả vờ bận việc nữa, về thôi.”

Chung Nhất Thần quả thật vừa mở Word lên giả bộ đánh chữ ầm ầm, cả màn hình toàn một đống kí tự linh tinh. Bị nói trúng mà người nào đó mặt không đỏ, chân không run, rất bình tĩnh cầm điện thoại liên lạc nội bộ lên nói : “ Sáng sớm mai mang tài liệu về xí nghiệp Xí Hoa tới phòng tôi.” Sau đó đứng dậy cầm áo khoác : “ Anh bận thật mà.”

Lâm Hưởng, Chung Thành Lâm : “…” Đã từng gặp qua nhiều kẻ mặt dày, nhưng chưa một ai có thể dày tới cỡ này.

Vốn định tổ chức trên du thuyền nhưng vì Lâm Hưởng say tàu nên đổi lại kế hoạch.

Buổi tối cả hội cùng đi ăn tối linh đình, cắt bánh ngọt, sau đó tới khu vui chơi ngồi thuyền hải tặc. Một vài nơi không hợp đi vào buổi tối lại vì Lâm Hưởng thích mà phá lệ. Chơi trò chơi chán, cả đoàn người tới quán bar HIGH đến hai giờ sáng.

Điên cuồng cả đêm, ai nấy đều tận hứng. Lâm Hưởng với Triệu Nhạc uống say bí tỉ, ba người kia vì phải lái xe nên không uống. Ở cửa quán bar Triệu Nhạc, Trần Nguyên nói lời chia tay, Lâm Hưởng ôm một đống quà với kẹo ngọt được tặng ở khu vui chơi ngồi lên ghế sau nghịch.

Mở hộp kẹo cao su, thò tay lấy môt miếng nhét vào miệng Chung Thành Lâm, chính cậu cũng ăn một viên. Lắc lư nhìn ra ngoài cửa sổ ngâm nga hát, thân thể theo tiếng hát cũng xoay xoay như đang múa phụ họa.

Chung Thành Lâm qua kính chiếu hậu nhìn cậu vui vẻ, hồn nhiên như trẻ con, khóe miệng nhếch lên.

Tiểu Lâm của anh lâu lắm rồi không vui như vậy.

Xe chạy vào gara, Lâm Hưởng vươn tay vỗ vỗ bả vai Chung Thành Lâm.

Chung Thành Lâm quay đầu lại, trước mặt là ống kính điện thoại.

Lâm Hưởng  nhoài người lên , miệng ngậm kẹo que, má bên phải phồng lên một khối tròn tròn, miệng cười ngu giơ tay hình chữ V. Chung Thành Lâm cũng vươn tay giơ hình chữ V, miệng cười ngốc, “Tách” một cái, Lâm Hưởng nhìn ảnh chụp, cười ngặt nghẽo : “ Ha ha ha, anh cười như đồ đần ý.”

Chung Thành Lâm đẩy cửa xe ra, mở cửa sau, khom người thò vào trừng trị đứa ngốc ngứa da nhà mình.


Hai người ở trong xe lăn lộn thành một cuc, cọ xát một hồi không khí liền trở nên ám muội.

Tiếng cười Lâm Hưởng ngưng lại, khéo miệng vẫn còn nhếch lên, cười nhiều quá nên ánh mắt câu ướt sũng. Đôi mắt Lâm Hưởng vốn đã to, mắt mông lung khép hờ lại, con người trong trẻo như quả cầu thủy tinh cực kì xinh đẹp, hại Chung Thành Lâm bụng dưới nóng bừng, giống như có thằng nào cầm đuốc đốt quần vậy.

(=))) So với chả sánh =)))

Đứa ngốc này càng ngày càng giỏi quyến rũ người khác.nhimkishu98.wordpress.com

Chung Thành Lâm thấp giọng lầu bầu một câu, đem người khiêng lên vai đi ra, tay còn lại đóng sập cửa xe.

Lâm Hưởng bị vác lên vai anh “Oa oa” kêu to, vận dụng đủ chiêu thức từ quát mắng đến làm nũng đều không ăn thua.

Đúng lúc Chung Nhất Thần lái xe về tới nơi, đỗ xe bên cạnh hai người, hạ kính xuống nói : “ Me nó, say thành thế này rồi không thấy mất mặt sao?

Chắc anh không biết lúc anh say còn làm nhiều chuyện mất mặt hơn đâu nhỉ? Chung Thành Lâm oán thầm trong lòng.

Người nào đó bị vác lên vai nghe thế quyết phải so đo đến cùng.

Cho dù cậu có say cũng tuyệt đối không cho cái đồ đần này ngồi lên đầu.

Chung Thành Lâm khiêng Lâm Hưởng đi thẳng lên tầng ba, vừa vào phòng đèn cũng chẳng thèm bật, đem người thả xuống giường, sau đó nhào xuống đè cậu.

Anh kéo áo sơ mi Lâm Hưởng lên, cúi đầu hôn dọc từ rốn xuống sâu hơn. Lâm Hưởng xoa đầu người yêu, tay thò vào trong quần áo ra sức xoa lưng anh lại phát hiện có bàn tay nào đó luồn vào quần, nắn bóp mông cậu.

Nhiệt độ cơ thể nóng bừng, Lâm Hưởng kéo đầu anh lại gần, tìm đến đôi môi quen thuộc, cả hai hôn nhau kịch liệt như muốn nuốt lấy đối phương.

Người dưới thân quần áo xộc xệch, ánh mắt mê man, đôi môi sưng đỏ ướt át. Mới nhìn lướt qua thôi đã khiến hạ bộ anh căng phồng đau đớn.

“Thành Lâm, mau mau, tiến, tiến vào…”Lâm Hưởng ôm anh thở dốc, cái eo lắc lắc ma xát đũng quần người kia, đòi hỏi đối phương thỏa mãn “cơn đói” của cậu.


Mồ hôi chảy dọc cơ thể khiến quần áo dính sát lấy cơ thể.

Lâm Hưởng nằm nghiêng người, áo sơ mi chỉ còn một nửa trên người, quần sớm đã bị quăng xuống dưới sàn. Chung Thành Lâm khóa ngồi trên một chân cậu, chân còn lại vắt lên vai anh, thẳng tiến xuất kích.

Mắt suýt chút nữa mất đi tiêu cự, Lâm Hưởng bị  đâm một phát lút cán, há miệng thở, không chút nào che giấu rên rỉ, cậu muốn cho anh biết mình đang sung sướng cỡ nào.

Đêm nay cả hai làm thật lâu, Lâm Hưởng ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần.

Làm xong trời đã bắt đầu hửng sáng, Chung Thành Lâm ôm người vào phòng tắm tẩy rửa, mới vừa đặt xuống giường, người nào đó đã tư động chui vào ổ chăn ngủ như chết.

Dở khóc dở người xoa đầu Lâm Hưởng, Chung Thành Lâm bò lên giường, thò người qua hôn nhẹ lên trán cậu, nói khẽ : “ Ngủ ngon, Tiểu Lâm.” Nằm xuống bắt đầu ngủ.

Lâm Hưởng bị đánh thức .

Giữa lúc mê mê tỉnh tỉnh cảm giác có bàn tay ai đó chạm lên vai, dí sát vào tai cậu nói gì đó, Lâm Hưởng gạt cái tay kia ra, lầm bầm “Đừng nghịch mà”, xoay người muốn ngủ tiếp, lại đột nhiên cảm giác thân thể rơi vào hư không.

Cậu kinh hoàng mở mắt ra, giây tiếp theo đã thấy mình nằm trên mặt đất lạnh lẽo.

“Au—-“ Cậu xoa bả vai ngồi dậy, nhìn lên, hóa ra là ngủ quên ngã từ ghế đá xuống.

Ghế đá….

Bỗng nhiên Lâm Hưởng trơn to mắt, không thể tin nổi quay đầu nhìn xung quanh.

Cậu cũng không mất quá nhiều thời gian để tiếp nhận sự thật, bởi vì chuyện này sớm đã có cảnh báo.

Chẳng qua hiện tại, so với những cảnh báo trước kia thì nghiêm trọng hơn nhiều.

Biệt thự nhà họ Chung không thấy đâu nữa.

Vừa tỉnh dậy, cậu thấy mình nằm trong công viên ở ngoại ô thành phố, không nhìn quần áo còn tưởng là ăn mày đầu đường xó chợ.nhimkishu98.wordpress.com

Quần áo trên người vẫn giống ngày hôm qua, trong túi trừ di động ra chẳng còn lại gì.

Cậu run rẩy bấm tìm kiếm danh bạ điện thoại, cho dù là Chung Thành Lâm, Chung Nhất Thần hay Lâm Tự số điện thoại đều không cánh mà bay. Lâm Hưởng trực tiếp bấm gọi dãy số đã quá quen thuộc lại chỉ nghe được một giọng nữ vô cảm : “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.”


Cậu suy sụp buông tay, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.

“Chàng trai, không sao chứ?” Người đàn ông lang thang gần đó nhìn cậu như thế, lo lắng hỏi.

Lâm Hưởng lắc lắc đầu, chết lăng đứng lên, bước đi không mục đích.

Không biết bao lâu sau, cậu thấy mình bước lên xe bus đi vào trung tâm thành phố.

Về đến nhà, Lâm Hưởng ngơ ngác nhìn xuống điện thoại di động.

Trên màn hình vẫn là hình hai người cười ngu ngốc.

Quá nhiều chuyện vẫn chưa thay đổi, nhưng cũng có nhiều thứ đã đổi thay.

Người đàn ông cậu yêu thương nhất đã đi mất rồi.

Hai người quan trọng nhất cũng không còn nữa.

Giống như chưa từng tồn tại, trừ một mình cậu, còn lại họ đều biến mất trong trí nhớ người khác.

Cậu đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, mở mục lục ảnh trong di động ra tìm một lượt, ngay đầu tiên là ảnh hai người giơ tay chữ V chụp tối qua.

Cậu tìm một lượt trong mục lục.

Lâm Hưởng rất ít khi sử dụng chức năng chụp ảnh trong điện thoại, nhưng không ngờ Chung Thành Lâm lại dùng điện thoại cậu chụp nhiền đến thế.

Bên trong có cả ảnh Lâm Tự chụp lúc thằng bé vừa sang nước ngoài. Ngẫu nhiên còn có một đống ảnh tự sướng của Chung Nhất Thần, nhớ lần đó Chung Thành Lâm không chịu chụp chung, hắn rủ Lâm Hưởng còn bị cậu lườm cho cháy mặt, thế là uất ức lấy điện thoại Lâm Hưởng tự sướng gần trăm kiểu.

Ánh mắt chua xót, lệ nóng đọng lên màn hình.

Cậu ném di đông sang một bên, đứng lên đi vào phòng tắm.nhimkishu98.wordpress.com

Thời điểm đứng trước gương cởi đồ, nhìn bả vai lẫn cổ chi chít dấu hôn, cúi đầu, từ ngực cho đến bụng cũng không ngoại lệ.

Lâm Hưởng nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, âm thanh rên rỉ vang vọng trong không gian não nề buồn thương.

 (*) Hàng second hand : Hàng đã dùng qua tay người khác rồi được bán lại với giá rẻ hơn nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui