Xin chào >v< Tớ đã về rồi đây, sau những tháng ngày ôn thi vất vả học ngày học đêm, càng ôn càng béo ==” rốt cuộc tớ cũng trở về phủ xanh đồi trọc cho ngôi nhà hoang tàn rồi đây TT^TT Từ giờ sẽ tức tốc hoàn thành hai bộ “Pháo hôi công mới là tuyệt sắc” và “Tình địch thầm mến tôi”. Bật mí với mọi người, trong thời gian ôn thi vất vả thi thoảng lại lên mạng cho đỡ thèm, tớ đã trót đem lòng…. yêu một bộ mới =)))) Bộ nay sẽ được ra mắt các bạn sau khi “pháo hôi…” kết thúc, và thể loại là ABO nhé >v< Tuy nói tập trung post nhưng tốc độ vẫn sẽ là một chương/ ngày thôi :’> Post nhiều quá sợ mọi người đọc nhiều chóng mặt . Tốt nhất là đọc cả hai bộ thế là ngày nào cũng có truyện để đọc hehee=))))))
Chung Thành Lâm quay lại cũng vừa lúc Lâm Hưởng đang đòi Lâm Tự cho về nhà.
“Đêm nay cả hai ở lại đây đi, đã thế này còn muốn chạy đi đâu?” Chung Thành Lâm ngồi xuống bên cạnh,thản nhiên ôm vai cậu. Khó khăn lắm mới có thể đến với nhau, anh còn muốn “thủ thỉ tâm sự” với người yêu thêm chút nữa, cái loại ý nghĩ trẻ ranh này rơi vào tuýp người nghiêm túc như Chung Thành Lâm khiến người khác có phần không tiêu hóa nổi.nhimkishu98.wordpress.com
Lâm Tự nhìn hai người dựa vào nhau, không nhịn được đỏ bừng cả mặt. Hóa ra điều Chung Nhất Thần nói lại thành sự thật, anh trai và anh Thành Lâm thành đôi. Cậu nhóc rất thích Chung Thành Lâm, tất nhiên là thích theo kiểu huynh đệ mà thôi. Cậu nhóc thấy anh rất được, biết chăm sóc người khác, biết đau lòng vì người khác, anh hai ở bên người như vậy chắc chắn sẽ hạnh phúc.
“Em có nhà của em, ở lại chỗ anh làm gì?” Lâm Hưởng không vui, nói.
“Nhà anh với nhà em không giống nhau sao?”
Giống là giống thế nào? Trong lòng Lâm Hưởng âm thầm phỉ nhổ, ngoài miệng không thèm nói chuyện. Ở nhà ít ra thích ăn gì còn được ăn đó, mẹ nó ở với anh cái này không được, cái kia cũng phải nhịn, ông đây không có bệnh cũng bị nghẹn thành bệnh luôn.
“Ở lại đi, ở lại đi.” Chung Nhất Thần vô cùng dũng cảm mở miệng “ Có điều phòng khách chưa quét dọn e không dùng được, chỉ còn hai phòng ngủ. Tiểu Tự, em…”
“Cút!” Lâm Hưởng lườm hắn tóe lửa, trong đầu tên này ngoài những mảng màu đen tối cũng chỉ còn những gam màu xám xịt.
“Mẹ! Sao cậu suốt ngày mắng chửi tôi thế hả?”nhimkishu98.wordpress.com
“Ai bảo anh già đầu còn thích bị ngược đãi.”
“Mẹ kiếp, cậu mới là đồ già đầu thích bị ngược đãi—– Trừ Tiểu Tự ra, cả nhà cậu đều là đồ già đầu thích bị ngược đãi.”Chung Nhất Thần xù lông “Tôi không đồng ý! Cậu còn dám đối xử như vậy với tôi, còn lâu tôi mới gả em trai đáng yêu cho cậu.”
“….” Lâm Hưởng thương hại nhìn hắn “ Trong cái nhà này, anh có quyền quyết định sao? Ai cần anh cho phép mới gả?”
“…”
“Vả lại, trong Lâm gia, tôi làm chủ.”
Lâm Hưởng liếc mắt nhìn em trai, Lâm Tự ngoan ngoãn gật đầu : “ Nhà em trước giờ đều do trưởng nam định đoạt mọi chuyện.”
Lâm Hưởng vừa lòng bắt chéo chân.
Chung Nhất Thần bị đả kích nặng nề, suýt tí nữa thổ huyết đầy đất.
Mặt hắn vặn vẹo nhăn nhó, lườm Lâm Hưởng vài giây, sau đó đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, ngồi xuống giường bóp chân cho cậu : “ Ha! Ha! Ha! Nãy giờ tôi tấu hài cậu có thấy buồn cười không? Hài lắm đúng không?”
Lâm Tự : …. Nhục quá đi mất…
Chung Thành Lâm : .. Đệch…
Lâm Hưởng khinh thường dùng khóe mắt liếc hắn, gật đầu cấp cho hắn bậc thang : “ Cũng tàm tạm.”
Rốt cuộc vẫn không ở lại Chung gia. Dù sao Tiểu Tự không mang sách theo để học bài cho hôm sau, vả lại đâu thể để Chung Thành Lâm nghỉ làm ở nhà chăm cậu, để vài ngày như thế công việc chồng chất lên lại phải tăng ca, bình thường anh cũng đã bận lắm rồi.
Lâm Hưởng ở nhà dưỡng sức hai ngày, một hơi đem tiểu thuyết sửa hơn năm vạn chữ. Vừa mới đăng không bao lâu, trên tường nhà cậu đã bị mọi người oanh tạc.nhimkishu98.wordpress.com
Ông trời ơi, Lôi mẹ bị điên rồi sao? Chẳng lẽ bị xe tải đâm vào đầu não quay hoạt động giống người thường rồi? Hay đây là dạo đầu cho một hồi máu chó sau đó? Một tháng lặn mất tăm không thấy đâu tự nhiên đùng cái trồi lên làm phát năm vạn chứ, chẳng lẽ định viết đến điên luôn sao? Chưa kể tình tiết còn cực kì bình thường, hoàn toàn không rớt giọt máu chó nào. Trời ơi, xin hãy cho một tia sét đánh chết người ngoài hình tinh giả mạo lôi mẹ này đi.
Lâm Hưởng vừa sửa lại bài vừa đọc bình luận .
Mẹ nó chứ ông đây viết máu chó mấy người cũng kêu. Viết không máu chó mấy người cũng mắng. Anti fan đúng là một đám tiểu yêu tinh chuyên đi tra tấn người mà.
Thật ra cậu bị mắng cũng thấy vui vui. Trước giờ Lâm Hưởng vẫn luôn tự nói với mình : Nếu họ không quan tâm mình thì cả ngày rảnh háng đi soi mói mắng chửi mình làm chi. Đây cũng là một cách để thể hiện tình yêu đó.=.= Cái này gọi là tập mãi cũng thành quen, nếu cứ đặt những lời mắng chửi của người ta vào lòng e đầu Lâm Hưởng sớm đã nổ tung rồi. Bần cùng bất đắc dĩ đành phải học cách biến mắng chửi thành động lực, càng bị mắng càng hăng say hất máu chó vào cuộc đời, vậy mới là lôi mẹ vĩ đại chứ! ╮(╯_╰)╭
Ngồi xem mãi cũng chán, Lâm Hưởng mở diễn đàn, tùy tiện bấm vào bài viết được ghim đầu liên quan đến mình.
Chủ đề : Mẹ ơi, Lôi mẹ là tui muốn đập đầu vô tường!
Bài viết : Mẹ nó kể từ khi bộ “ Yêu thương chàng trai tà mị quyến rũ” đổi tên thành “ Sống chung với boss”, thế giới của bà đây hoàn toàn đảo lộn hết rồi. Mẹ kiếp cái thứ tiểu thuyết gì vừa ngọt ngào, vừa ấm áp, vừa lãng mạn lại ngọt muốn chết này sao lại xuất hiện trong thế giới đã từng bị máu chó thống trị hả? Chung tổng công tà mị quyến rũ vạn người mê vừa có tiền, vừa có quyền, tính cách bá đạo ngang tàng, tra công chuẩn mực đâu? Cái thằng vừa trung khuyển vừa ngốc nghếch đáng yêu nguyện hy sinh hết thảy vì người yêu này là ai? Cái thằng M lòi chuyên đi tìm ngược này là ai? Còn chưa hết, vì sao thánh mẫu tiện thụ ngàn năm, đập không chết, rape không rên Lâm tiểu thụ lại bị thế lực bóng tối biến thành ngạo kiều nữ vương thụ hả? Khốn nạn nhất là cái tình tiết máu chó cao trào, thằng anh trai khốn nạn, xấu xa, trung tâm của mọi sự rắc rối cuối cùng phải nhận cái chết thảm khốc sao giờ lại được tẩy trắng hoàn toàn, sống cuộc sống hạnh phúc yên bình như thế hả? ĐM đến cả pháo hôi đẹp trai ôn nhu lạnh lùng anh tuấn cô đơn ngàn năm giờ cũng được hạnh phúc là sao? Không phải bà đây không tin vào tình yêu (#*&@#(*Y nhưng mà phaó hôi phải làm tròn nhiệm vụ chứ, chẳng phải nên vĩnh viễn không thể quên đi tình yêu khắc cốt ghi tâm, nguyện đứng sau lưng nhìn người mình yêu được hạnh phúc, cả đời này tôi sẽ không quấy rầy em, chỉ lặng lẽ làm hình bóng sau lưng dõi theo em, mỗi khi em gặp khó khăn, tôi nguyện mất hết tất cả để em được hạnh phúc, chỉ cần thấy nụ cười trên gương mặt em là tôi vui lòng. Hu hu hu phải như vậy chứ, sao anh lại yêu anh trai người anh từng yêu. Lôi mẹ, xin đừng ngược đãi chúng tôi bằng ngọt văn nữa, hãy dùng máu chó tẩy rửa thế giới này đi mà, không, hãy biến cả dải ngân hà này chìm trong máu chó!!!!
[Sunny] : Thớt đừng kích động, chắc Lôi mẹ bị hỏng hóc phần nào thôi. Y học giờ rất phát triển, sớm muộn lôi mẹ cũng bình phục.
[478jeiig] : Lôi mẹ mau trả lại tiểu công tà mị quyến rũ cho tui, không là tui bỏ hố, tui bỏ hố đó TT^TT
[Lão đây chỉ gội đầu với nước lã] : Hai thanh niên ở trên trông rất quen mắt, đây chẳng phải hai người to mồm nhất kêu gào lôi mẹ ngược đãi sao? Mau mau tranh thủ lúc này bỏ hố nhanh còn kịp đó.
[478jeiig] : Ngại ghê! Bị đằng ấy nhận ra rồi. Người ta còn lâu mới nói người ta yêu lôi mẹ muốn chết, chỉ muốn ôm chân lôi mẹ mãi mãi về sau (//v//)
[L] : Tui thấy hay mà.
[Kiếp trước là một con heo] : Cùng cảm nhận với thớt, tam quan của tui vỡ nát rồi.
[Táng tận thiên lương] : Đằng trên không nhận ra chủ thớt nói vậy chứ lòng không nghĩ vậy sao? Rõ ràng là vừa yêu vừa hận kìa. Đằng ấy là khờ bẩm sinh hay có đào tạo thế?
Càng nói càng hăng, Lâm Hưởng ngồi xem trò vui đến là khoái chí.
Thực ra thì đám anti fan này khiến cậu vừa yêu vừa hận. Cho dù cậu có viết máu chó hay sửa lại toàn bộ nội dung, trước sau vẫn một lòng đón đọc, chỉ cần nhìn vào lượt truy cập suốt hai ngày nay cũng đủ thấy anti fan vẫn thương yêu cậu biết bao, ngoài miệng thì cứ chửi rủa dọa dẫm bỏ hố , quay lưng lại đã đi mua VIP cho truyện, giúp cậu đứng vững trên bảng vàng xếp hạng tác giả ăn khách. Cái đám này đúng là đội quân không được tự nhiên mà.
Trước kia lúc cậu còn viết truyện cẩu huyết, bọn họ ngày ngày đuổi theo mắng chửi, nhưng lúc nào cũng là người bỏ tiền ra mua VIP cho truyện, sau đó lại quay ra chửi tiếp =.= Bây giờ đổi sang viết ngọt văn, vẫn đi theo mắng chửi, VIP mua xong mới yên tâm quay ra chửi tiếp. Đây chẳng phải biệt nữu thụ trong truyền thuyết sao?
Lâm Hưởng chọn ID mạo danh, đăng bình luận vào bài viết đó.
[RID] : Hắc hóa mới là tuyệt sắc ( RID này là ID mạo danh, khi bình luận sẽ hiện ra)
Lâm Hưởng đăng xong cũng tắt bài viết luôn, chọn bừa một bộ phim xem giết thời gian, cậu hoàn toàn không biết vì sự xuất hiện của mình khiến diễn đàn thiếu chút nữa nổ tung.
[ Chân tướng ] : Mẹ ơi!!! Các đồng chí có ai nhận ra RID kia chính là Lôi mẹ không?
[ROM] : Oa oa oa!!! Lôi mẹ!! Lôi mẹ thật kìa!! Lôi mẹ, người ta muốn thổ lộ, người ta là fan não tàn của lôi mẹ đó >v<
[ Cây đậu ] : Lầu trên ngu thiệt…
[ Thần thiếp chịu không nổi] : Sao mấy ấy biết đó là lôi mẹ?
[ Chân tướng ] : Lôi mẹ dùng ID mạo danh mà quên ẩn địa chỉ, đằng ấy bấm vô ID RID kia xem, nó chuyển thẳng về tường nhà lôi mẹ mà.
[ Thần thiếp chịu không nổi ] : Đúng thật này! Lần đầu tiên được gặp lôi mẹ, kích động quá đi! Cầu chụp ảnh chung!
[ Chó đen] : Mẹ nó sao hôm nay gặp phải vận may cứt chó gì mà gặp được lôi mẹ thế này ( Gào thét – ing) Tui lên thuyền hường phấn đây, một đời đi theo lôi mẹ.
[ Yêu nha nha nha ] : Hường phấn +1! Lôi mẹ chỉ nói một câu cũng thấy dễ thương muốn chết rồi! Tui chịu không nổi!!!nhimkishu98.wordpress.com
Mặt khác, người người nhà nhà truyền tai nhau lôi mẹ nổi danh thoắt ẩn thoắt hiện bữa nay lại ngốc nghếch để lộ hành tung, thi nhau vây đến xem, chẳng mấy chốc bài viết đã tăng lên vài trăm trang bình luận.
Mẹ nó dễ thương quá đi mất thôi, lại còn đặt cái ID mạo danh là ba chữ cái tiếng anh, tại sao lại dễ thương quá xá vậy hả? Trước giờ hở tí là lôi tên lên mắng chửi, có chương mới là thi nhau ca thán trách móc vậy thôi, thực ra trong thâm tâm người ta vẫn rất yêu lôi mẹ mà (//v//)
(Tiếng lòng của fan não tàn =)))
Tiếng “lành” đồn xa, cả đám người phấn khởi chạy sang tường nhà lôi mẹ chờ mong động tĩnh tiếp theo, hưng phấn đông đảo đến nỗi kéo luôn hạng mấy hố văn của lôi mẹ. Rốt cuộc chỉ vì một cái bình luận vô tình, giờ đây toàn bộ bảng vàng chình ình toàn tiểu thuyết của lôi mẹ.
Đừng hỏi vì sao lại có chuyện khó tin như vậy. Thế gian này vốn dĩ chỉ tồn tại hai dạng người,người thích bị ngược và người chưa nhận ra mình thích bị ngược. Trước giờ độ đẩy VIP của anti fan nhà lôi mẹ đã thuộc hàng top trên diễn đàn, nói gì sau vụ này còn thêm một đám bát quái hóng hớt đẩy VIP cùng, không chiếm lĩnh bảng vàng mới là lạ đó.
Sự kiện lần này rất nhiều năm về sau vẫn được người ta nhắc tới, dù sao trong giới tiểu thuyết này một hố văn được ghi danh bảng vàng đã là vinh dự lắm rồi, nói gì đây toàn bộ bảng vàng đều thuộc về một người.
Vậy mới nói, thật ra anti fan cũng rất là dễ thương đó ( Gào thét – ing)!
Ở lì trong nhà hai ngày, Lâm Hưởng thấy đầu không còn đau nữa, quyết định đi làm.
Chung Thành Lâm hy vọng có thể thân mật với cậu hơn, Lâm Hưởng vốn cũng chẳng phải kiểu người lạnh nhạt khi yêu, chẳng qua trước kia ở bên Trương Chí không thể hiểu được nhau mới thành ra cơ sự như vậy. Chung Thành Lâm thì khác, trước khi xác lập quan hệ yêu đương, hai người đã quá quen thuộc rồi lại thêm bây giờ tình cảm trỗi dậy, mong muốn được gặp người ấy càng thêm mãnh liệt.
Sáng sớm chuẩn bị rời nhà, Lâm Tự dúi vào tay cậu ba hộp cơm trưa, tuy chẳng nói chẳng dặn gì nhưng Lâm Hưởng cũng rất tự giác cho Chung Nhất Thần “ ké” một hộp.
Tên ngốc kia ôm hộp cơm vào lòng tựa như nâng niu bảo bối, thậm chí còn có xu hướng cảm động sắp khóc đến nơi.
Hu hu hu! Quả nhiên vợ ông là tốt nhất, trên đời này chỉ có mình vợ bé nhỏ đau lòng vì ông. Có vợ như thế này hoa thơm cỏ lạ trên đường cũng chỉ còn là mây bay. Đời này ông chẳng cần gì nữa!
Quay lại văn phòng, đúng lúc chị Lưu đang pha cà phê, Lâm Hưởng xin một cốc, thuận tiện hỏi có văn kiện gì cần đưa cho Chung Thành Lâm không sau đó ôm đồ đủng đỉnh đi vào văn phòng phó tổng giám đốc.
Mọi người trong phòng đực mặt nhìn nhau : Mấy hôm trước còn chiến tranh lạnh cơ mà, sao giờ tự nhiên bình thường rồi?
Lâm Hưởng gõ cửa đi vào, Chung Thành Lâm ngẩng đầu nhìn cậu không khỏi bất ngờ, vội vàng đứng dậy cầm hộ tách cà phê nóng.
“Sao không ở nhà nghỉ thêm mấy hôm nữa cho khỏe hẳn, đi làm cũng không nói cho anh biết.” Chung Thành Lâm kéo cậu ngồi xuống sô pha, cằm đặt lên trán người yêu cọ cọ kiểm tra nhiệt độ, đã hạ sốt, nhưng nhiệt độ vẫn hơi cao.
“Ở nhà mãi chán lắm, vả lại, anh không nhớ em à?”
Lúc nói ra những lời này, hai tai Lâm Hưởng đỏ ửng.
Cậu vốn là kiểu người không biết nói lời sến súa của mấy cặp yêu nhau, nhưng tình cảm một khi đã bộc phát, cũng hy vọng có thể thể hiện phần nào cho đối phương hiểu. Cứ nói mãi sẽ thành quen thôi, ban đầu có gượng gạo chút cũng không sao, vả lại Lâm Hưởng sợ một ngày, có muốn nói ra những lời ngọt ngào cũng không kịp nữa.
Chung Thành Lâm cũng kinh ngạc, anh quá hiểu con người của Lâm Hưởng, cho nên những lời này của cậu khiến anh cao hứng không thôi.
Ít nhất anh biết chắc, trong lòng Lâm Hưởng, mình chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.
Giữa trưa, cơm hộp bớt nóng, Lâm Hưởng mang hai hộp cơm vào phòng Chung Thành Lâm ăn. Đều là món ăn thanh đạm nhưng chí ít vẫn có thịt, so với mấy món rau luộc thịt vụn ở căng tin thì tốt hơn nhiều.
Nhìn cậu tỉ mẩn lựa đống cà rốt trong hộp của mình bỏ sang hộp của anh, tiện tay gắp luôn đống thịt thơm ngon mang về phía mình. Chung Thành Lâm không nói gì, Lâm Hưởng càng thêm kiêu ngạo, ôm luôn hộp cơm của anh kéo về phía cậu, chăm chú phân chia món ăn —– Rau dưa cho anh, thịt là của mình,trứng cuộn chia đôi, phần mình to hơn.
(Tự nhiên edit đoạn này lại nghĩ tới Sam sam đến đây ăn nào =)))) một trong những lí do Phong Đằng đổ Sam Sam là vì cái sự chăm chút chị ấy dành cho anh, cần mẫn gắp hết rau thơm rồi đỗ rồi mấy món ảnh không thích ra =)))) Quay ra nhìn Lâm Hưởng nhà mình, đức hạnh vl =))))))
“Em không thể ăn nhiều rau dưa hơn một chút à?” Chung Thành Lâm thở dài.
“Dĩ nhiên là có thể, nhưng em muốn nhường hết đồ tốt cho anh.” Lâm Hưởng nói chuyện nghe cực kì hợp tình hợp lý “Anh nhìn mà xem, hộp cơm của anh trông đẹp mắt thế còn gì, đỏ hồng vàng xanh, đủ mọi màu sắc, của em đơn điệu hơn bao nhiêu.”
“Em đã thích như vậy thì chúng mình đổi đi.” Chung Thành Lâm nói xong vươn tay định lấy hộp cơm của cậu.
Lâm Hưởng vội vàng giữ lấy : “ Không sao đâu mà, em chấp nhận hy sinh vì anh.”
“Em ốm còn chưa khỏi hẳn, anh phải nhường em chứ.”
“Em dù gì cũng là một thằng đàn ông cường tráng, để anh nhường còn ra cái thể thống gì nữa.”
“Nhưng anh cứ thích nhường em đó.” Chung Thành Lâm cướp mất hộp cơm.
“…. Mẹ nó, không cần mà!”
“Đừng khách khí” Thành công cướp được hộp cơm toàn thịt trong tay Lâm Hưởng, Chung Thành Lâm đưa hộp cơm như cơm chay cho cậu : “ Mau ăn đi, dám không ăn trừ lương.”
“…”
“Không thèm ăn à?”
“…” ĐM nói vậy cũng nói, anh ăn hộp cơm toàn thịt như thế sao không thấy không thèm ăn? nhimkishu98.wordpress.com
Chung Thành Lâm nhìn người yêu lườm mình như lườm kẻ thủ cướp vợ, cười cười chia đồ ăn đều ra hai hộp : “ Rau dưa phải ăn, bị cảm cần bổ sung nhiều vitamin. Không được tùy hứng như vậy nhớ chưa, em ngoan ngoãn dưỡng bệnh, khỏe rồi muốn ăn gì cũng được, thế được chưa?”
Nói ngay từ đầu có hơn không, làm hại cậu tưởng bữa này phải ăn chay thật. Lâm Hưởng nhìn Chung Thành Lâm chia đều đồ ăn sang hai hộp, cắn môi do dự, mãi một lúc sau mới nói : “ Này! Anh chia thiếu cho em một miếng gà. Đừng tưởng em không nhìn thấy.”
Chung Thành Lâm gắp trả cậu miếng gà, trong lòng nghĩ thầm, Lâm Hưởng đúng là đồ dở hơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...