Về chuyện để Lâm Tự và Chung Nhất Thần gặp mặt, hai người phải bàn bạc khá lâu.Lâm Hưởng liệt kê lên giấy vài điều cần chú ý, nào là khi dùng bữa không được ngồi đối diện nhau,nào là khoảng cách giữa hai người cũng phải từ một ghế trở lên, nào là nếu Chung Nhất Thần lộ ra bất kì biểu hiện ham muốn, hành động dâm đãng nào lập tức áp dụng chính sách cách ly, nào là nếu dám mở mồm nói năng dung tục hay có bất kì động chạm cơ thể nào Lâm Hưởng có thể đánh người thoải mái mà không cần phải chịu bất kì trách nhiệm pháp luật nào.. Tóm lại, đây là bản hiệp ước không chút bình đẳng.nhimkishu98.wordpress.com
Lâm Hưởng bỏ lại một câu : “Có mấy việc đơn giản như vậy cũng không làm được thì đừng mơ được tán tỉnh thằng bé.”, Chung Thành Lâm nhìn tiêu đề tờ giấy “Quy định phải thực hiện nếu Chung Nhất Thần muốn gặp Lâm Tự” mà dở khóc dở cười nhưng vẫn cầm tờ giấy ấy đi tìm anh trai.
“Lâm Hưởng đồng ý cho anh tới ăn.”
“Hả?” Chung Nhất Thần có chút ngoài ý muốn, cái tên Lâm Hưởng bướng bỉnh ấy từ khi nào dễ thu phục quá vậy?
“Chỉ cần anh ký lên đây thôi.” Chung Thành Lâm thở dài, ném tờ giấy tới trước mặt hắn.
Chung Nhất Thần không để ý cầm giấy lên đọc lướt vài lần, mày dần dần nhíu lại, càng đọc xuống dưới sắc mặt càng khó coi, hắn đọc còn chưa hết đã mất kiên nhẫn vứt tờ giấy lên bàn, bùng phát lửa giận : “ Bảo anh ký lên đây á? Chú nói đùa anh đấy à?”
Chung Thành Lâm bình tĩnh : “ Anh không ký cũng được.”
Sắc mặt Chung Nhất Thần có phần dịu đi : “ Nói vậy còn nghe được.”
“Buổi trưa anh em mình ăn với nhau bữa cơm, buổi tối em đi ăn với họ cũng được.”
“…”
“Quyết vậy nhé?”
Nếu mắt người có thể chịu được nhiệt độ cao thì chắc chắn giờ này hai mắt Chung Nhất Thần đã bốc lửa rồi.
Hai anh em nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Chung Nhất Thần đành thỏa hiệp. Ít nhiều trong hắn vẫn còn chút lương tâm, chính mình không hiểu vì sao cứ nghĩ đến bộ dạng ngày đó toàn thân Lâm Tự là máu lại thấy hoảng sợ . Tuy rằng hắn thỏa hiệp nhưng lúc kí tên đều dùng lực mạnh nhất có thể, đủ thấy nội tâm buồn bực nhường nào. Hắn từ bé tới giờ chưa biết nhường nhịn ai bao giờ thế mà từ ngày Lâm Hưởng đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
“Cầm đi.” Hắn ký xong ném tờ giấy cho Chung Thành Lâm.nhimkishu98.wordpress.com
“Khụ.. Lâm Hưởng nói anh phải tự đưa cho cậu ấy.”
“…”
Chung Thành Lâm vỗ vỗ bả vai hắn : “Em về trước.”
Chung Nhất Thần lườm vào không khí, một bụng lửa giận mà không biết phải trút lên ai. Giờ mà tự chửi nhau với không khí liệu người ta có tưởng hắn bị điên không?
Giỏi lắm Lâm Hưởng.
Hắn tự xoắn xuýt trong phòng nửa ngày, nuốt giận phần nào liền cầm điện thoại lên gọi : “ Lâm Hưởng, đến phòng làm việc của tôi ngay.”
Giọng Lâm Hưởng lười biếng : “ Làm gì? Việc công hay việc tư?”
(Thằng nào là chủ, thằng nào là nhân viên =)))))
“… Việc tư!”
“À, cái tờ hiệp ước chứ gì? Chẳng phải bảo anh tự đưa tới cho tôi sao?”
“…”
“Không có việc gì tôi treo máy nha.”
Tiếng “đô đô đô” truyền ra từ điện thoại, Chung Nhất Thần đờ người mất hai giây, sau đó ném thẳng điện thoại xuống sàn nhà.
Lâm! Hưởng! Đồ chết tiệt!
Lâm Hưởng vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim, chị Vương ho khan một tiếng, cậu giương mắt lên mới thấy Chung Nhất Thần mặt đen sì sì đang tới đây. Lâm Hưởng cầm ống nghe kề vào tai giả bộ nói chuyện với khách hàng, sau đó quay sang cười nhưng trong không cười : “ Tổng giám đốc đến đấy ạ.”
Chung Nhất Thần nhìn màn hình máy tính của cậu, tưởng rằng đã nắm được nhược điểm của cậu, tinh thần lập tức tăng vọt, hưng phấn nói : “ Cậu đang làm gì trong giờ làm việc đây? Theo tôi ra ngoài.”
Lâm Hưởng nghĩ thầm ít nhiều gì cũng phải giữ mặt mũi cho hắn, để hắn phải ăn nói khép nép với một thằng nhân viên quèn trước mặt những người khác e là không hay lắm. Nghĩ thế, cậu theo hắn ra phòng pha trà.
Chung Nhất Thần vừa đóng cửa lại liền bắt đầu dạy đời : “ Công ty trả lương cho cậu để cậu xem phim à? Cậu có muốn đi làm nữa không hả?”
Lâm Hưởng nhìn hắn mắng để sung sướng, văng hết cả tiết gà tiết vịt cũng không nỡ phản bác.
Rõ ràng là tổng giám đốc mà sao càng nhìn càng thấy giống thằng lưu manh nhỉ?
“Tôi gửi đơn xin từ chức cho anh rồi đấy thôi, là anh không phê chuẩn đấy chứ.”
“…”
“Anh tìm tôi là vì chuyện này chứ gì? Còn việc gì khác không? Không là tôi đi đây.”
Chung Nhất Thần suýt nữa là phun ra máu. Trên cái cõi đời này có đứa nào dám dùng khẩu khí này nói chuyện với hắn không? Bình tâm mất một lúc, hắn quyết định không chấp nhặt nữa, bây giờ mà phản kích thì chẳng phải bao công hắn chịu nhục đều thành công dã tràng sao?
Hắn miễn cưỡng nén giận, đưa tờ giấy cho Lâm Hưởng : “ Cho cậu cái này.”
Lâm Hưởng nhận lấy tờ giấy, nhìn thấy chữ kí mới vừa lòng : “ Nhớ kĩ cái cuối cùng nha.”
Cái cuối cùng là cái nào? Chung Nhất Thần cau mày suy nghĩ vẫn không nhớ ra.
Lâm Hưởng nhìn hắn trầm tư như vậy liền tốt bụng đọc cho nghe : “ Điều thứ 24 : Nếu Chung Nhất Thần không tuân thủ những điều trên thì sẽ bị nguyền rủa cả đời này bị đau trứng, hoa cúc trĩ nặng mà vẫn phải để người khác cưỡi, cả đời không thể làm công. Ngày qua ngày sống chung với trĩ và máu.” Đọc xong, cậu phá lệ dành cho hắn một nụ cười vô tội.
Chung Nhất Thần có cảm giác như có hàng tỉ con ngựa vừa đạp qua đầu mình, trong nội tâm không nhịn được mà hét điên cuồng : “ Cái ĐM.”
Lâm Hưởng cầm tờ giấy trở về văn phòng, cẩn thận nhét nó vào trong cặp táp. Di động đặt trên bàn lóe sáng, Lâm Hưởng cầm lên mở khóa, là tin nhắn của Trần Nguyên, hẹn cậu tối nay đi bar uống vài ly.
Lâm Hưởng trả lời tin nhắn xong thì chẳng còn việc gì làm đành xem phim tiếp. Cậu thấy mình bây giờ đi làm cứ như vào viện dưỡng lão ấy.
Tan làm, Lâm Hưởng mua cơm chiều về ăn cùng hai thằng nhóc kia xong mới đi bar,lúc ra khỏi cửa còn phải báo cáo với Triệu Nhạc là tăng ca ở công ty, Triệu Nhạc nghe thế liền bực dọc nói tên kia đến bao giờ mới buông tha anh chứ?
Cậu cùng Trần Nguyên hẹn nhau ở chỗ cũ, phố bar chỉ có duy nhất một quán GAYBAR, Lâm Hưởng rất lâu rồi không tới đây, ban nhạc cũng thay đổi. Ca sĩ hát chính có chút giống con lai, so với cái cậu hồi trước thì đẹp trai hơn nhiều. Lúc Lâm Hưởng đi qua liền thổi sáo tán thưởng cậu ta, đối phương cũng vui vẻ tặng cậu nụ hôn gió.
Cậu đi tới quầy bar thì thấy Trần Nguyên đang mải mê tán tỉnh người pha chế rượu. Lâm Hưởng sớm đã quen, vỗ bả vai hắn. Hai người đã lâu không gặp, Trần Nguyên quay đầu lại thấy cậu liền sung sướng nhào tới, vai kề vai ngồi xuống sa lông.
“Vị kia nhà cậu đâu, sao không mang tới đây ra mắt anh em?” Dựa theo trình độ lụy tình của Trần Nguyên, Lâm Hưởng còn tưởng hôm nay sẽ được diện kiến bạn trai hắn chứ.
Trần Nguyên chán nản đưa cho cậu điếu thuốc, tựa đầu vào vai Lâm Hưởng, tay cầm bình rượu tu ừng ực làm rớt cả đống vào áo cậu : “ Đừng nói đến thằng đó nữa. Cái bọn lắm tiền toàn là bọn khốn, chưa được hai ngày đã ngoại tình.” nhimkishu98.wordpress.com
“…”
“Hưởng à, tôi khổ quá đi mất, đêm nay hãy dùng thân thể cậu an ủi tôi đi.”
Trần Nguyên vừa nói vừa đem tay sờ vào trong áo sơ mi Lâm Hưởng, bị cậu tàn nhẫn gạt sang một bên.
“Tìm chỗ nào mát mẻ ra làm tỉnh cái đầu đi.”
“Huhuhu.. Cậu không thương tôi…”
“Tôi bảo này, cậu cũng đừng mắt cao hơn đầu nữa, tiền cũng đâu thiếu đâu, tìm một người bình thường chẳng phải tốt hơn sao?”
“Tôi có gặp người nào bình thường đâu mà yêu.”
Lâm Hưởng nghĩ một hồi, cũng đúng. Cuộc sống của Trần Nguyên hầu hết đều tiếp xúc với người có tiền có thế, huống gì người bình thường mấy ai có lá gan bỏ ra nhiều tiền đi phòng tập xa xỉ, đi quán bar ăn chơi. Ngay trong quán bar này, mười người thì có tới chín người có công ty riêng, người còn lại là một tiểu thụ nào đó muốn trèo cao. Nhìn sang sàn nhảy, trong đám người đang điên loạn vì âm nhạc kia, càng nhìn càng thấy lời Trần Nguyên có lẽ đúng thật.
Lâm Hưởng còn tưởng vừa rồi mình hoa mắt, sao trên sàn nhảy lại có người giống Trương Chí đang nhảy múa điên cuồng cùng tiểu 0 gầy tong teo, cả hai HIGH muốn chết. Hai người như không xương, hông dính sát lấy nhau, dựa theo tiết tấu âm nhạc mà đong đưa. Lâm Hưởng ngơ ngác nhìn, trong tâm có phần thán phục hai người cọ sát như thế mà không sợ cương hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...