Vào lúc này, người bị Dung Ngọc hấp dẫn đâu chỉ có mỗi Sở Đàn, mà còn những người khác nữa.
Trên lầu hai.
Một nam nhân mặc huyền y [đồ đen], đeo chiếc mặt nạ màu vàng kim, cầm chén rượu trên tay chậm rãi nhấm nháp, ánh mắt thưởng thức vẫn luôn dính trên người Dung Ngọc.
“Cô không biết từ khi nào trong kinh lại có người như thế này đấy.
”
Nam tử ngồi đối diện cũng đã quan sát một lúc lâu, trầm ngâm một lát rồi đáp: “Vị công tử này ngồi xe lăn, trên tay vịn có khảm noãn ngọc, trên thủ lô điêu khắc hoa văn tinh xảo, có lẽ là tác phẩm của bậc thầy ở Trân Bảo Các.
Trên người y khoác áo choàng cáo lông đỏ giá trị thiên kim.
Trong kinh thành, người bị tật chân, sử dụng những món đồ xa hoa như thế thì chỉ có duy nhất một người.
Tam tử của Dung Thị Lang - Dung Ngọc.
”
Nam nhân mặc huyền y nhướng mày: “Không hổ là Điện tiền Đô Chỉ Huy sứ, ngồi tận lầu hai mà vẫn nhìn rõ hoa văn điêu khắc trên thủ lô kia.
”
*Điện tiền Chỉ Huy sứ hay Điện tiền Đô Chỉ Huy sứ là một chức phó quan thời kỳ phong kiến Việt Nam với vai trò là trưởng quan, người thống lĩnh quân điện tiền (aka cấm vệ) bảo vệ nhà vua.
Đô Chỉ Huy sứ cười nói: “Điện hạ quá khen, chỉ là tiểu muội trong nhà rất thích trang sức của Trân Bảo Các, thần từng đi mua giúp nàng vài lần nên mới có chút kiến thức mà thôi.
”
Nam nhân mặc huyền y nhấp nhẹ ngụm rượu, nheo mắt thở dài: “Ra là đệ đệ của Dung Nguyệt.
Nghe nói tam lang Dung gia hung ác, nham hiểm, tàn bạo, bị người đời truyền là Tu La sống.
Hôm nay may mắn gặp gỡ mới biết hóa ra lời đồn đãi khó mà tin.
”
Dung Ngọc vừa thắng được giải nhất, đang cầm một bình quỳnh hoa lộ bằng ngọc.
Y cầm bình rưởu lên thoáng ngửi, trong mùi rượu thơm nồng có hương hoa quỳnh nhàn nhạt, rút nắp bình ra, hương rượu thoang thoảng hòa tan trong không khí, những ai ngửi được đều phải thốt lên một tiếng thơm quá.
Dung Ngọc chảy cả nước miếng, vui vẻ vô cùng, gấp không chờ nổi đổ ra một chén nếm thử, nhấp một ngụm rượu thôi mà hai mắt sáng rỡ.
“Rượu ngon! ”
Nam nhân áo đen trên lầu hai thấy hơi buồn cười.
“Cô cũng muốn nếm thử vị của quỳnh hoa lộ.
”
Điện tiền Đô Chỉ Huy sứ nói: “Nghe nói năm ngoái Tri phủ Dương Châu tiến cống một bình quỳnh hoa lộ.
Nếu điện hạ muốn uống, chi bằng đi xin hoàng thượng ban cho một ly.
”
Nụ cười trên mặt nam tử áo đen không còn nữa, ngữ khí nhàn nhạt: “Thứ cô muốn có mà còn cần phải chắp tay xin người khác.
Thật là khiến người khác buồn bực.
”
Trong lời này dường như đang ám chỉ gì đó, Đô Chỉ Huy sứ lập tức nghiêm mặt nói: “Thần là thiên lôi của điện hạ, sai đâu đánh đó.
Chỉ chờ điện hạ phân phó.
”
Nam tử áo đen không đáp lời, cứ nhìn chằm chằm Dung Ngọc.
“Đáng tiếc, người kinh tài tuyệt diễm bực này lại một một tên què.
Nếu không, một khi nhập sĩ*, nhất định là nhân tài hữu dụng cho Đại Chu ta.
”
*Sĩ: tầng lớp tri thức được xã hội trọng vọng (thầy đồ, thầy thuốc, quan lại, học trò).
Nhập sĩ tức đỗ tú tài hoặc vào triều làm quan.
Có lẽ là do hắn ta nhìn lâu quá nên khiến Sở Đàn chú ý.
Sở Đàn ngước mắt liếc một cái, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua chiếc mặt nạ màu vàng kim, giống như đã thấy rõ gương mặt sau lớp mặt nạ.
Hắn nheo mắt, từ tốn dịch tới che khuất Dung Ngọc phía sau.
Nam nhân áo đen cong môi, buông chén.
“Thôi được rồi, cô cũng nên hồi cung, cung yến đã sắp bắt đầu, nếu đến trễ thì phụ hoàng sẽ muốn trách tội.
”
Nói cứ như thể rất sợ hoàng đế trách mắng, nhưng trong giọng nói và biểu cảm trên mặt hắn đâu có tí gì là cung kính và sợ hãi, không những thế mà còn tràn đầy khinh thường.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu đã rõ như ban ngày.
Chỉ trong chốc lát mà Dung Ngọc đã uống hết nửa bình quỳnh hoa lộ.
Nếu Mặc Thư không cản lại chắc y đã uống xong từ kiếp nào.
Dung Ngọc nhìn bầu rượu bị Mặc Thư cướp đi, thòm thèm liếm môi.
Quỳnh hoa lộ này thật sự vừa thơm vừa ngọt, khiến người ta khó cưỡng, cứ uống hết ngụm này đến ngụm khác, hận không thể nuốt luôn cái bình.
Sở Đàn thấy khóe mắt y thấm nước, đôi gò má ửng đỏ thì ngứa tay, nhịn dữ lắm mới không đụng vào.
Mặc Thư khuyên nhủ: “Công tử, chúng ta về phủ thôi.
”
Nhưng Dung Ngọc không muốn, bây giờ tâm trạng y tốt, phải làm chuyện gì đó vui vẻ chứ.
Y nghĩ một hồi, đột nhiên phất tay.
“Ta mang các ngươi đi tắm suối nước nóng.
”
Dung Ngọc có một thôn trang ở ngoại ô kinh thành, ở đó có một hồ suối nước nóng tự nhiên.
Lúc còn bé y thường xuyên được Dương Thị dẫn đi, bởi vì ngâm suối nước nóng sẽ tốt cho sức khỏe.
Vì thế đoàn người tiến thẳng đến suối nước nóng ở thôn trang.
Người trong trang biết được tin này, biết chủ nhân muốn ghé qua nên đã đứng chờ ở cửa từ sớm.
Suối nước nóng hay là thức ăn nóng hổi đều đã được chuẩn bị xong xuôi.
Suối nước nóng vốn phải lộ thiên, nhưng vì sức khỏe Dung Ngọc không tốt cho nên Dương thị cho tu sửa thành ao tắm nước nóng trong nhà, dẫn nước nóng cuồn cuộn từ ngoài suối vào trong.
Sau khi đẩy Dung Ngọc vào nhà, Mặc Thư tháo mặt nạ ra cho Dung Ngọc.
Lúc chuẩn bị cởi quần áo cho chủ tử thì tự dưng quay đầu trừng Sở Đàn: “Ngươi phắn ra ngoài đi.
”
Sở Đàn không chịu.
“Tại sao chứ? ”
“Ngươi muốn tắm chung một ao với công tử chắc? ”
“Sao không được? Công tử cần phải có người hầu hạ bên cạnh chứ.
”
“Có thì cũng là do ta hầu hạ.
” Mặc Thư hếch cằm.
“Việc này không tới phiên ngươi bao đồng.
”
Sở Đàn hơi nhíu mày.
Mặc Thư không thấy được vẻ mặt của hắn sau lớp mặt nạ, nhưng cậu cảm nhận được tầm mắt lạnh lùng và khí thế trầm thấp quanh thân hắn.
Mặc Thư tự nhiên hơi sợ, nhưng nghĩ lại, mình sợ hắn làm gì? Thằng chả là nô bộc, mình hầu hạ bên người công tử mười mấy năm, địa vị chắc chắn cao hơn!
Bên này, Dung Ngọc nóng đổ mồ hôi, vốn dĩ trong nhà liền đã nóng rồi, còn thêm hơi nóng của ao tắm nước nóng, mà trên người y còn khoác áo lông cáo.
Mùi rượu quanh quẩn trong mũi Dung Ngọc, y say khướt nhắm mắt, lẩm bẩm nói: “Nóng quá.”
Mặc Thư trợn mắt liếc Sở Đàn một cái sắc lẹm, xoay người cởi áo choàng cho Dung Ngọc.
Dung Ngọc lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, tay kéo cổ áo lung tung, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, trên da còn thấm mồ hôi, phản xạ lại ánh sáng.
Mặc Thư lập tức ngăn Dung Ngọc lại, mở miệng xua đuổi Sở Đàn.
Sở Đàn hiển nhiên là hết chịu nổi rồi, thật sự thấy nó phiền chết, chặt tay vào gáy Mặc Thư, đánh người ngất xỉu xong rồi ném ra ngoài.
Ai ngờ vừa trở về đã đụng phải Dung Ngọc đang mở mắt, Dung Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn.
“Ném Mặc Thư đi đâu rồi? ”
Đôi mắt phượng của Sở Đàn híp lại, lập loè không vui.
“Công tử chẳng gọi ta thân mật như vậy.”
Dung Ngọc cực kỳ thong thả chớp mắt, lông mi vừa cong vừa dài đổ bóng xuống, không quan tâm nói: “Vậy ta nên gọi ngươi là gì? Biến thái? Lưu manh? Chó điên? ”
Y cầm lấy bàn tay sờ mó trên ngực mình.
“Hửm? Thứ hạ tiện nhà ngươi.
”
Gương mặt Sở Đàn thản nhiên.
“Nô tài chỉ muốn giúp công tử cởi quần áo, cũng đâu thể mặc quần áo ngâm nước được.
”
Dung Ngọc buông lỏng tay.
“Ngươi còn chưa trả lời ta.
”
“Công tử muốn kêu nô tài là gì cũng được.
” Sở Đàn quỳ một gối trước mặt Dung Ngọc, tay đặt trên đai lưng, chậm rãi cởi bỏ.
Dung Ngọc nhìn xuống hắn từ trên cao.
“Ta đang hỏi Mặc Thư.
”
“Nó sẽ ngủ ở phòng bên cạnh cả đêm dài, công tử không cần lo lắng.
”
Dung Ngọc vuốt ve noãn ngọc trên tay vịn.
“Ngươi đang uy hiếp ta, rằng vô luận ra sao, dù đêm nay phát sinh chuyện gì, cũng sẽ không có ai đến cứu ta.
”
“Nô tài không dám.
” Sở Đàn rũ mắt, từng chút một cởi hết cả lớp áo trong cùng của Dung Ngọc, cơ thể hoàn hảo kông tì vết như bạch ngọc cũng hoàn toàn trần trụi trong không khí.
“Ngươi không dám? ” Đôi mắt hoa đào đang chìm trong men say của Dung Ngọc nhìn hắn, vươn đầu ngón tay trắng nõn khều cằm Sở Đàn.
“Lá gan ngươi rất lớn.
”
Ngọn lửa nóng cháy chạy loạn trong lồng ngực Sở Đàn.
Hắn cảm thấy cổ họng mình ngứa vừa đau, cố sức nuốt nước bọt.
Dung Ngọc cụp mắt nhìn hắn, lười nhác cong môi, nói như ám chỉ gì đó: “Nè đồ chó, ngươi thất nghi* kìa.
”
*Thất nghi: Sai nghi lễ, không phải phép.
Đũng quần Sở Đàn phồng lên một cục, không chút hổ thẹn.
“Nô tài không kìm lòng được.
”
Miệng toàn nói “sai rồi.
”, “không dám.
”, “kìm lòng không đặng.
” mà mặt lại dâm tà một cách thản nhiên.
Dung Ngọc nhiều lần muốn cạy mặt hắn ra, muốn nhìn thử xem rốt cuộc da mặt hắn có mấy lớp.
“Sao ngươi lúc nào cũng kìm lòng không đặng? ” Ngón tay cái của Dung Ngọc chạm vào kóe miệng Sở Đàn, mạnh tay nhét vào trong miệng với rất nhiều ác ý muốn làm nhục hắn.
Dè đâu Sở Đàn thè đầu lưỡi đỏ liếm lên tay Dung Ngọc, vừa liếm láp, cắn nhẹ một cách sắc tình, vừa ngửa đầu nhìn vào mắt Dung Ngọc.
“Công tử là chốn về của lòng ta.
”
Dung Ngọc cười lạnh: “Là tâm ngươi hướng đến, hay là dương v*t hướng đến? ”
Y rút ngón tay ra chà hết lên cổ Sở Đàn.
Sau đó lười biếng dựa vào ghế, hoàn toàn không để ý đến cơ thể đang lõa lồ của mình.
Có lẽ là do uống rượu nhiều, hành vi của y cũng lớn mật, tùy tiện hẳn lên.
“Cởi quần áo ra.
” Y ra lệnh cho Sở Đàn.
Sở Đàn không do dự khắc nào, ba, bốn động tác đã cởi sạch đồ trên người.
Dung Ngọc cong môi.
“Sao không tháo mặt nạ cuống? ”
Sở Đàn ngồi dậy, tới gần Dung Ngọc, cầm tay Dung Ngọc đặt lên mặt nạ.
“Muốn nhờ công tử tháo giúp cho.
”
Dung Ngọc tát nhẹ lên má phải Sở Đàn.
“Vậy cứ đeo tiếp đi, đồ chó ngu.
”
Y nhìn Sở Đàn từ trên xuống dưới, thưởng thức cơ bắp trơn nhẫy, xinh đẹp, cơ ngực săn chắc, cơ bụng múi nào ra múi nấy, bụng dưới căng nổi gân xanh, và dương v*t thô dài đang dựng đúng kia nữa.
Hơi cồn kích thích đại não, cũng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.
Lửa dục bốc cháy từ bụng dưới, chạy dọc theo kinh mạch, loan ra toàn thân.
Đó là dục vọng mà Dung Ngọc đã nhịn hơn hai tháng, nhưng dưới tác dụng của cồn, y không muốn nhịn nữa.
Sở Đàn cụp mắt, nhìn chăm chú vào dương v*t đang dần cương lên của Dung Ngọc.
“Công tử, người cứng rồi.
”
“Ừm.
” Dung Ngọc hít một hơi thật sâu, từ tốn nắm lấy dương v*t của bản thân.
“Công tử, chi bằng để ta giúp...!”
“Sở Đàn.
” Dung Ngọc chặn lời Sở Đàn, đuôi mắt ửng đỏ lạnh lùng nhìn hắn.
“Nếu hôm nay ngươi dám đụng đến ta, vậy thì sau này ngươi cũng đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.
Bàn tay đang ngo ngoe rục rịch của Sở Đàn cuộn lại, nuốt nước miếng, cụp mắt nói: “Nô tài không dám.
”
“Hừ, tốt nhất là ngươi không dám.
”
Dung Ngọc khép mắt, hơi trúc trắc tự tuốt dương v*t.
Tuy là lần đầu tiên làm loại chuyện thế này, nhưng bản năng đàn ông rất nhanh đã giúp y nắm được yếu lĩnh*, khoái cảm vọt tới che trời lấp đất, khiến cả người y run rẩy.
*Yếu lĩnh: Điểm cốt yếu trong động tác kĩ thuật
Đuôi mắt vốn đã ửng đỏ giờ đây ướt át đỏ thắm, khiến gương mặt trắng nõn nhiễm lên một màu diễm lệ.
Đôi gò má cũng ửng hồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, thở ra từng hơi dồn dập, khàn khàn.
Mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm, mỗi một thanh âm đều khiến hô hấp của Sở Đàn nặng nề hơn từng chút, dương v*t dưới háng kích động nảy lên.
Đáy mắt Sở Đàn như đã thấm màu máu, thu thần sắc quyến rũ của Dung Ngọc vào đáy mắt qua lớp mặt nạ.
Tiểu công tử nào biết được giờ phút này mình hấp dẫn chết người, khiến người ta muốn ôm y vào trong ngực làm điên cuồng.
Mà Dung Ngọc hoàn toàn không biết được sự vận hành tâm lý của Sở Đàn, mà dù có biết thì cũng sẽ cười nhạo hắn là cái thứ đầu gắn dưới chim.
Dung Ngọc một lòng đắm chìm trong khoái cảm lần đầu thủ dâm, luồn điện tê dại bắt đầu từ xương cụt len lỏi lên đại não, khiến trước mắt y hiện lên một luồng sáng trắng, sau đó rên một tiếng bắn ra.
Tinh dịch trắng đục bắn lên bụng, lên đùi, lên tay Dung Ngọc, rất nhớp nháp.
Dung Ngọc thở hỗn hển rồi dần dần bình thường lại.
Nhưng khoái cảm khi bắn tinh vẫn chưa rút đi, không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng, mà ngược lại lại có cảm giác trống rỗng truyền tra từ trong người.
Là khát cầu của một bộ phận sinh dục khác trên cơ thể.
Dung Ngọc mở mắt, nhìn xuống thân dưới của mình, Sở Đàn cũng nhìn theo.
Dưới dương v*t đã mềm oặt là một nụ hoa đang chảy mật trong suốt.
“Ừng ực.
” Sở Đàn nuốt nước miếng.
Dung Ngọc khinh miệt liếc hắn, bàn tay dính đầy tinh dịch bóp má Sở Đàn, châm chọc nói: “Sao ngươi nhìn cái nào cũng thèm hết thế? Rốt cuộc ngươi thích nam hay nữ? ”
“Ta thích người.
” Đôi tay Sở Đàn nâng bàn tay Dung Ngọc lên, mắt nhìn Dung Ngọc còn lưỡi thì liếm mút từng đốt ngón tay, liếm sạch tinh dịch dính trên đó, yết hầu hắn hơi giật giật, nuốt tất cả vào trong bụng.
Trong cặp mắt đen nhánh kia có một ngọn lửa đang cháy hừng hực, gần như thiêu đốt đôi mắt Dung Ngọc.
Dung Ngọc tránh né ánh mắt của hắn theo bản năng, chợt nhận ra bản thân giống như bị dọa sợ, trở tay tặng Sở Đàn một bạt tai.
Sở Đàn liếm khóe miệng, bên môi gợi lên nụ cười nhạt, một nụ cười rất gian trá.
Dung Ngọc nheo mắt.
“Không phải ngươi thích bị đánh đó chứ? ”
Sở Đàn hạ giọng: “Chỉ cần là người cho, ta rất vui lòng nhận hết.
”
“Hừ, hạ lưu.
” Dung Ngọc mắng.
Y hạ mắt, nhìn thấy dương v*t đang đứng thẳng của Sở Đàn, cán chày tím đỏ nổi gân xanh, thoạt nhìn dữ tợn hơn cái thứ nhạt màu của mình nhiều.
Trên đỉnh chày đã chảy dịch, lỗ tiểu không ngừng phun dịch nhớp, chảy xuống theo quy đầu, rơi trên mặt đất, kéo thành một sợi chỉ bạc thật dài, lâu lâu còn giật giật vài cái.
“Chậc.” Dung Ngọc nhíu mày.
“Xấu quá.
”
Sở Đàn liếc nhìn dương v*t nhạt màu của Dung Ngọc.
“Tất nhiên là không so được vẻ mỹ mạo của công tử.
”
Ở triều Đại Chu, vô luận là nam hay nữ đều có thể dùng chữ mỹ để khen ngợi dung mạo xuất chúng.
Bởi vậy Dung Ngọc cũng chẳng bắt lỗi được.
Ngoài miệng ghét bỏ hắn xấu, nhưng trên thực tế, càng nhìn cơ thể tỏa hormone nam tính của Sở Đàn thì nụ hoa phía dưới của Dung Ngọc càng ướt, càng ngứa.
Mật hoa chảy dọc theo kẽ hở, chảy xuống phần đệm lót của xe lăn.
“Công tử...!Không giải tỏa chút sao? ” Ánh mắt Sở Đàn tối tăm, tiếng nói khàn khàn.
Dung Ngọc lẳng lặng nhìn Sở Đàn, bỗng nhiên nở nụ cười, ra lệnh: “Đặt đùi phải ta lên vai ngươi đi.
”
【 tác giả muốn nói: 】
Ăn không được ăn không được.
Sở Đàn húp không được đâu, trước mắt chỉ có nhìn được chứ không húp được, làm ổng mừng hụt òy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...