Lý Khánh cúp điện thoại đã gửi một đoạn ghi âm đến, Thẩm Trọng lại nhìn lướt qua Tô Thanh rồi click mở đoạn ghi âm kia.
Đầu tiên anh nghe một loạt tiếng chơi bài ầm ĩ, vài giây sau mới là tiếng một người cao giọng khoác lác với người khác.
"... Cũng đều là hai con mắt một cái mũi, anh ta có gì đặc biệt hơn người chứ? Trước đây có ngông cuồng nữa thì thế nào? Bây giờ không phải ngay cả tiêu tiểu cũng không tự khống chế được sao? Cho nên vợ anh ta cũng không muốn chạm vào anh ta! Tô Thanh vốn đã không yêu anh ta, gả cho anh ta chỉ vì tiền thôi, bây giờ chắc chắn là chờ anh ta chết, có tiền thì sao? Có tiền có thể mua được hai cái đùi sao? Có thể mua được tim của phụ nữ à?... Không sai, tôi đã đổi thuốc của anh ta, nhưng tôi là thấy việc nghĩa nên hăng hái làm thôi! Loại người như anh ta bị tai nạn xe chính là ông trời mở mắt, còn xứng uống thuốc khôi phục thần kinh gì đó sao? Từ ngày đầu tiên tôi đã đổi toàn bộ thành vitamin! Cho dù sau này có kỹ thuật gì mới đi nữa, thần kinh của anh ta cũng đã sớm bị hủy hoàn toàn, căn bản không có khả năng chuyển biến tốt, bỏ lỡ cơ hội chính là bỏ lỡ... Dù là anh ta đi tố cáo tôi, nhiều nhất tôi chỉ đi tù hai năm rồi ra, anh ta sẽ phải bại liệt cả đời... Ha ha ha..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người nói chuyện nghe có vẻ đã say khướt, trong căm hận khắc nghiệt còn có chút đắc ý dào dạt.
Trong đoạn ghi âm có hơi ầm ĩ, Thẩm Trọng nghe ba lần mới nghe rõ được từng chữ một.
Anh có chút hốt hoảng nhìn lướt qua Tô Thanh.
Cô vẫn nhìn máy tính bảng cười không ngừng, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Anh muốn gọi cô, môi giật giật lại không thể phát ra âm thanh nào.
Lý Khánh gọi điện lại, hỏi: "Thẩm tiên sinh, xử lý anh ta thế nào?"
Thẩm Trọng không hề do dự: "Đừng cho anh ta về nhà ăn tết."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Được."
Thẩm Trọng vẫn vô cùng bình tĩnh: "Anh đừng tự mình ra tay, đừng để lộ dấu vết, có cách nào không?"
"Có thể. Bốn giờ sòng bạc đóng cửa, đến mùng 8 mới mở cửa lại. Có một phòng chứa đồ lặt vặt có khóa, đưa anh ta vào, trong vòng mấy ngày sẽ không ai biết."
Thẩm Trọng trầm mặt trong chốc lát: "Đừng để anh ta chết, sống không bằng chết là được."
"Anh yên tâm, tôi có chừng mực."
"Động chút tay chân bên người nhà anh ta, đừng để họ lo lắng."
Lý Khánh đã đoán trước mà nói: "Trước tiên nhân lúc anh ta chưa chuẩn bị, lấy điện thoại của anh ta gửi lịch trình vé máy bay, nói ra nước ngoài chơi."
Thẩm Trọng còn có tâm trạng khách sáo với Lý Khánh: "Tết nhất, vất vả cho anh."
"Thẩm tiên sinh anh cũng đừng xem như người lạ, năm ngoái con gái tôi bị bệnh, nếu không anh anh giúp nhanh chóng thanh toán tiền phẫu thuật thì đã không cứu được, chút việc nhỏ này thì tính là gì."
Thẩm Trọng không nhiều lời thêm, cúp điện thoại rồi gửi cho Lý Khánh một khoản phí vất vả.
Điện thoại lại nhanh chóng vang lên, Thẩm Trọng thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ đã bắt đầu trò chuyện một cách máy móc, cứ nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, sắc trời đã dần tối đi.
Lúc Thẩm Trọng xuống lầu ăn cơm tất niên thì tắt nguồn điện thoại, nếu không ngay cả ăn bữa cơm cũng không yên.
Bữa cơm tất niên này ăn rất hài hòa, hôm nay Thẩm Mặc và Hứa Nặc đều vô cùng ngoan ngoãn lanh lợi, không hề nhắc đến chuyện lúng túng nào, ngược lại Hứa Nặc cực kỳ hãnh diện hỏi Thẩm Trọng rất nhiều chuyện về quy tắc ăn tết và cúng bái tổ tiên, còn hỏi nhiều chuyện lúc nhỏ của Thẩm Mặc, hoàn toàn để Thẩm Trọng thỏa cơn nghiện làm quản gia.
Rất ít khi Thẩm Trọng nói nhiều như vậy trong một buổi tối, cũng vẫn luôn mỉm cười, Tô Thanh cảm thấy hình như anh đã lâu không thả lỏng như vậy, không kìm lòng được mà chăm chú nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, như một kẻ mê muội chống cằm cười ngây ngô.
Sau khi cơm nước xong bốn người còn đánh mấy ván mạt chược, khoảng 11 giờ tối Thẩm Mặc và Hứa Nặc xuất phát, đầu tiên phải đi hội chùa, đốt một nén hương đầu vào đúng 0 giờ mùng một tết, sau đó thẳng đến sân bay đi chuyến bay đến châu Úc.
Thẩm Trọng và Tô Thanh tiễn bọn họ ra cửa, Thẩm Trọng dặn dò: "Nếu người quá nhiều thì đừng miễn cưỡng đoạt nén hương đầu, có lòng là được rồi, ba mẹ sẽ không trách, bọn họ vốn cũng không phải năm nào cũng cướp được nén hương đầu."
Có lẽ Thẩm Mặc ngại thổ lộ với Thẩm Trọng nên đột nhiên nói với Tô Thanh: "Em sẽ cướp được nén hương đầu, để Bồ Tát phù hộ anh khỏe lại."
Cậu nghiêm trang nói mấy lời mê tín này, vẻ mặt ngây thơ chân thành, chọc Tô Thanh không nhịn được cười rộ lên, gật đầu nói: "Anh ấy đã càng ngày càng khỏe lên, nói không chừng rất nhanh sẽ có thể đứng lên, em đừng tạo áp lực lớn như vậy cho mình, cho Bồ Tát nữa."
Thẩm Mặc lắc đầu, vẻ mặt việc nghĩa không chùn bước, Hứa Nặc cũng bất lực cười sờ sờ đầu cậu.
Thẩm Trọng không đưa ra ý kiến gì với phát biểu nhiệt tình của Thẩm Mặc, chỉ bình tĩnh nói: "Đi đường cẩn thận."
Thẩm Mặc chào hai người rồi lên xe, Thẩm Trọng lập tức quay đầu đi vào nhà.
Tô Thanh vẫn cảm thấy rất hào hứng, vừa đi vừa nói chuyện: "Tết nhất đúng là tâm trạng mọi người đều tốt, bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai người chúng ta, thật tốt quá."
Lần này Thẩm Trọng đã nhận được bài học, tuy rằng cho người giúp việc nghỉ ba ngày, nhưng buổi chiều trước khi má Vương và những người khác rời đi đã nhét đầy tủ lạnh, món ăn Trung Quốc và phương Tây đều có, mỗi bữa chỉ cần hâm lại là được.
Thẩm Trọng tự mình đi về phía thang máy, nói với Tô Thanh: "Anh lên lầu trước, em đi nổ một phần bắp rang đi, chúng ta có thể vừa xem ti vi đón giao thừa vừa ăn."
"Được nha." Tô Thanh vui mừng hớn hở đi làm.
Cô chuẩn bị xong bắp rang và trà, ngâm nga hát bưng mâm đi thang máy lên lầu, vừa ra khỏi thang máy đã sợ tới mức dừng chân.
Thẩm Trọng ngồi ở cửa cầu thang, xe lăn đã dừng ở sát mép cầu thang, nếu thêm mấy centimet nữa thì cả người và xe đều có thể lật xuống dưới.
"Anh..." Tô Thanh vô thức muốn đi tới.
"Đừng tới đây." Thẩm Trọng cúi đầu mặt không thay đổi nhìn dưới lầu nói: "Anh có chuyện muốn hỏi em, em bỏ đồ xuống đi."
Giọng nói của anh tựa như tảng băng mười ngàn năm, xương hàm siết chặt, một nửa khuôn mặt anh tuấn chìm trong bóng tối của ánh đèn, khó phân biệt là vui hay giận.
Lông tơ của Tô Thanh lập tức dựng lên, tim đã nảy lên tới cổ họng, cô cố gắng bình tĩnh chậm rãi khom lưng đặt mâm thức ăn xuống đất, khẽ nói: "Anh lui lại trước..."
"Em biết." Thẩm Trọng ngắt lời cô, vô cùng bình tĩnh hỏi: "Thuốc điều trị thần kinh mà anh vẫn uống đã bị Hà Phương đổi thành vitamin. Em biết, đúng không?"
Trái tim đang đập của Tô Thanh chợt biến mất, toàn bộ lục phủ ngũ tạng cũng không biết đã đi nơi nào.
Thẩm Trọng nhìn chân mình, giọng điệu chậm lại đôi chút: "Em vẫn luôn nói thích chân của anh, thích anh của hiện tại, chăm sóc anh cả đời cũng không sao, là vì em biết anh căn bản sẽ không khỏe lại được."
"Em..." Tô Thanh không nói được chữ nào, ngơ ngác đứng tại chỗ không dám động đậy, nước mắt bỗng chốc dâng lên.
"Em biết từ lúc nào?" Thẩm Trọng cách khá xa hỏi.
Tô Thanh không dám nói dối, nghẹn ngào nói: "Lần... Lần em từ đoàn phim về, lúc đem thuốc của anh đi kiểm tra..."
Thẩm Trọng chăm chú nhìn dưới lầu, gật đầu, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ nhàng: "Nửa năm rồi. Thanh Thanh, em giấu anh nửa năm rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...