Vân Chiêu lật đật chạy tới, định hỏi anh chụp ra sao rồi nhưng đến lúc lại gần bỗng thấy Chử Lan Xuyên ấn nút khóa màn hình.
Trên người cô gái tỏa ra hương thơm như hoa quế mùa thu, con ngươi cũng tựa như cơn mưa mùa thu ở thành phố Giang, luôn luôn không để cho người khác kịp chuẩn bị đã xông vào trái tim.
Cô lẩm bẩm hỏi: “Sao không cho em nhìn?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Lan Xuyên nắm chặt chiếc điện thoại lạnh buốt trong tay, anh thản nhiên nói: “Điện thoại hết pin rồi.”
Vân Chiêu không nghi ngờ gì, cô cầm điện thoại lên xem quả nhiên vậy, hình như điện thoại hết pin tự sập nguồn rồi.
Đoạn đường tiếp theo cô yên tâm để điện thoại mình ở chỗ Chử Lan Xuyên, kiệm lời thưởng thức cảnh sắc tươi tốt xanh ngắt hai bên đường.
Mưa phùn rơi trên phiến lá xanh, rơi tí ta tí tách trên mái nhà cong của thành cổ, một trận mưa đột nhiên xuất hiện như có thể xóa bỏ quá khứ không mấy thoải mái vui vẻ kia.
Hai người ngồi trong cáp treo, ngắm nhìn vệt nước chảy uốn lượn trên kính cửa sổ.
Nhờ chuyến đi này mà cuối cùng lòng cô cũng bình tĩnh lại, cái kim đâm trong lòng không biến mất mà biến thành mềm mại.
Xuống dưới chân núi Thương, mặt đường lầy lội, nhưng trên không trung lại không thấy một hạt mưa bụi nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Vân Chiêu mới chợt nhận ra trận mưa kia có thể chỉ là mưa bóng mây trên núi, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Mưa trên trời đã tạnh nhưng trong lòng cô lại lất phất mưa bay, như một cái hố đen không thể nào lấp đầy.
Ngay giây sau, anh đưa lòng bàn tay đến gần, đốt ngón tay thon dài không tốn chút sức lực nào bao bọc lấy cô.
Vốn cái hố đen kia lại bị lấp đầy trong nháy mắt.
“Đơ ra đó làm gì?” Khóe môi anh cong lên, đuôi mắt đầy vẻ dịu dàng.
Cô nắm chặt bàn tay của Chử Lan Xuyên, hưởng thụ tình yêu cuồng nhiệt đột nhiên tới này, tình cảm này không chỉ là yêu mà còn có cả sự tin tưởng vĩnh viễn không ngừng ăn sâu vào trong xương tủy.
Hai người đi rất chậm, mãi đến khi trời tối, thành cổ sau lưng đã lên đèn, ánh sáng lưa thưa rơi trên bả vai anh.
Từ nhỏ đến lớn nếu phải chọn một môn cô không giỏi thì chắc chắn đó là thể dục.
Nếu cô nhớ không nhầm thì tiết thể dục là tiết học khiến cô đau đầu nhất, ngay cả thi cấp 3 cần kiểm tra chạy 800m, trước khi chạy cô phải uống một lon Red Bull (Bò húc), dùng hết sức chạy cũng không hoàn thành trong vòng bốn phút được.
Nên khi thi cấp 3 thành tích của cô cộng lại cũng chỉ đứng thứ 5 toàn tỉnh.
Có lẽ do đi bộ tiêu hao quá nhiều sức lực, lúc về chưa đi được mấy bước Vân Chiêu đã cảm thấy bắp chân sưng đau ê ẩm, chạy mỗi lúc một chậm như một chú rùa con, dần dà bước chân đã không theo kịp anh.
Dường như người tỉ mỉ chu đáo như Chử Lan Xuyên đã nhận ra điều gì, anh chủ động bước chậm lại, hai người dừng lại trước chỗ bán tranh đường* bên lề đường.
(*Tranh đường là một loại hình nghệ thuật dân gian truyền thống của Trung Quốc. Nghệ nhân sử dụng dung dịch đường nóng chảy để tạo ra một bức tranh hai chiều. Vì nguyên liệu chính là đường nên tranh đường trở thành món kẹo mà trẻ em Trung Quốc yêu thích.)
Từ lâu đã không còn thấy người bán tranh đường ở thành phố nữa, chủ quán vốn dùng ngón nghề này để kiếm sống, vừa thấy khách liền nhiệt tình hỏi muốn rót kẹo thành hình gì.
“Ông chủ có tay nghề lão luyện, ông xem cái gì phù hợp thì rót thành hình đó.” Giọng điệu của Chử Lan Xuyên tùy ý thoải mái, con ngươi còn sáng rõ hơn cả ánh đèn cách đó không xa.
Lúc Vân Chiêu theo Chử Lan Xuyên cô đã lĩnh ngộ được một chân lý, anh rất được mọi người yêu thích, khí chất người sống chớ lại gần thường ngày hơi giống màu sắc tự vệ, một khi thật sự hòa mình vào thì ngay cả khói lửa cũng trở nên sống động.
Ông chủ cũng cười ha ha không ngừng: “Cậu nhóc này nhìn mặt mũi nghiêm chỉnh, rất xứng đôi với cô vợ trẻ của cậu, trai tài gái sắc, một đôi uyên ương, thôi không lấy tiền đâu.”
Cho nên lúc trước cô từng nghĩ ngay cả tia sáng cũng thiên vị anh quả không sai, dù sao bạn trai ra ngoài đường được hoan nghênh quá cô cũng phải trông chừng từng giờ từng phút.
Lời này không phải là giả, lúc Chử Lan Xuyên vừa vào trường Cảnh sát, anh giống như là “kẻ địch” của tất cả đám con trai, đẹp trai chân dài lại đứng đầu các hạng mục, kể cả số quà tặng hay thư tình mà các cô gái gửi đến ký túc xá cũng nhiều vô kể khiến người khác phải tròn mắt ngạc nhiên.
Nhưng từ trước đến nay anh không bao giờ làm mình làm mẩy mà thật lòng đối tốt với bạn bè, dần dần mọi người cũng tự biết không đánh nổi Boss nên đành vui vẻ kính nể vị “Chử thần” này.
Tranh đường bắt đầu rót xuống, nét vẽ nào cũng cực kỳ cẩn thận, cuối cùng hiện lên hình ảnh một đôi uyên ương.
Chử Lan Xuyên đưa bức tranh đường cho cô, nhân lúc ông chủ chào đón vị khách tiếp theo anh lặng lẽ đặt tiền vào trong hộp sắt.
Sự lương thiện và lễ phép của anh thể hiện ra ở từng chi tiết nhỏ một.
Không đợi Vân Chiêu kịp phản ứng lại Chử Lan Xuyên đã ngăn trước mặt cô như một bức tường vững chãi, bờ vai anh ngả thấp xuống, đường cong trên cánh tay mạnh mẽ có lực.
Người đàn ông khuỵu gối xuống, mi tâm giãn ra quay lại nhìn cô: “Lên đi, để anh trai cõng em.”
Vân Chiêu chợt kinh ngạc, cô nhớ hồi Đại hội thể dục thể thao năm cấp hai anh cũng thế này, như thể nhiều năm qua chưa bao giờ thay đổi.
Thế nhưng lại có thứ gì đó không giống trước.
Khi ấy cô còn nhỏ, cô gái mới mười ba tuổi, chiều cao còn thấp hơn đám bạn cùng trang lứa, nhìn qua vừa nhỏ nhắn xinh xắn lại vừa yếu đuối.
Không chỉ là vẻ bề ngoài mà trong lòng cũng vậy.
Tình cảnh mất đi sự che chở của gia đình, phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác gặp phải đầy rẫy những nguy hiểm.
Đã thế sức lực của bản thân còn quá nhỏ nên căn bản cô không rảnh bận tâm nhiều hơn.
Lúc Vân Chiêu mười ba tuổi luôn trông mong đến ngày trưởng thành, vì chỉ khi trưởng thành mới có quyền lựa chọn, mới không còn là cô em nhỏ mà anh phải lo lắng, mới có thể làm một người lớn ở bên anh chia ngọt sẻ bùi.
Cứ như vậy đã năm năm trôi qua, khe hở giữa đó lại dài như cả ngàn năm ánh sáng.
Rất muốn nói với anh rằng lúc đợi anh chạy đến bên mình, cô thực sự nghiêm túc học cách trưởng thành.
“Anh trai Lan Xuyên ơi…” Giọng cô cong lên, hai cánh tay thon dài trắng như tuyết dưới ánh đèn lướt qua.
“Hử?” Chử Lan Xuyên cõng cô lên, bước đi cực kỳ vững vàng, như thể không bị lảo đảo chút nào.
Tiếng nói rung động xuyên qua lồng ngực, cô phủ ở sau lưng anh cũng có thể cảm nhận được sự tê dại mơ màng.
“Anh có ăn không?” Cô cầm bức tranh đường đung đưa trước mắt anh mấy lần, bức tranh đường kia còn bị cô gái cắn mấy miếng.
Cô vẫn nhớ rõ, hồi lên trung học mấy bạn gái đều thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là cái kẹo sữa thỏ trắng.
Nhưng hỏi Chử Lan Xuyên xem anh có ăn một miếng hay không, câu trả lời của anh vẫn như hồi trước.
Vân Chiêu tựa trên bả vai rộng rãi của anh, hơi thở phả ra, cố chấp hỏi anh: “Em có nặng hay không?”
Chử Lan Xuyên cõng cô đi qua phiên chợ bán đèn lồng, trong bầu không khí ồn ào này giọng anh vẫn rất rõ ràng: “Không nặng, anh trai vẫn có chút sức lực đó.”
Cô sợ anh mệt mỏi, cắn miếng tranh đường nói không rõ lời: “Chắc chắn nặng hơn hồi mười ba tuổi nhiều…”
“Bây giờ không phải đã trưởng thành rồi sao?” Tiếng cười của anh không rõ ràng lắm nhưng lại lọt vào tai cô không sót chút nào.
Vân Chiêu im lặng nửa ngày trời, sắc mặt có vẻ hơi rầu rĩ: “Thế nhưng em vẫn muốn trưởng thành nhanh hơn.”
Mười tám tuổi là độ tuổi thật tươi đẹp.
Nhưng rất bất lực.
Cô còn phải học Đại học, mùa hè này thoáng cái đã phải đến Khánh Đại báo danh nhập học, một năm chỉ có thể về thành phố Giang mấy lần, số lần gặp anh hình như lại còn ít ỏi hơn, cô không có năng lực tự chủ về kinh tế, vẫn còn cần bà Vu Tường cho tiền chi tiêu sinh hoạt.
Chử Lan Xuyên không hiểu rõ tâm tư của cô gái nhưng anh vẫn rất thẳng thắn, cho là dĩ nhiên nói: “Ở bên anh trai em không cần trưởng thành nhanh như vậy, cứ làm cô bạn nhỏ cũng được.”
Anh muốn cô vui vẻ bình yên, không cần buồn phiền vì chuyện đời, làm một cô bạn nhỏ không lo không nghĩ cũng tốt.
Cô gái nhỏ cọ chóp mũi vào lưng anh, ngón tay búp măng cũng không thành thật dò xét phía trước, du ngoạn trên hầu kết nhấp nhô của người đàn ông.
Giống một sợi lông vũ khẽ quét qua.
Anh cũng không tránh nổi, chỉ bị ngứa bật cười, không kìm được hắng giọng: “Làm gì đấy? Trên đường lại bắt đầu hả?”
Ai ngờ cô gái nhỏ vẫn còn nhiều chiêu trò nữa, có cái còn quá đáng hơn.
Vành tai hơi ướt át, cô giống như đang xử lý vết thương, cẩn thận từng li từng tí chạm vào.
Suy cho cùng cũng đang độ sức khỏe dồi dào, căn bản không thể đè nén trận lửa này.
Chử Lan Xuyên hơi ngừng bước chân, anh dừng lại ở khúc rẽ, trước mắt đèn đóm sáng trưng, trong con ngõ tĩnh mịch của thành cổ vang lên tiếng nước chảy như đang diễn tấu âm nhạc.
Anh làm như không có việc gì nói: “Lúc về xử lý em sau, cô bạn nhỏ ạ.”
Vân Chiêu vô cùng nghiêm túc nói: “Em nói thật, Chử Lan Xuyên, em muốn trưởng thành nhanh hơn, không thể… Không thể để anh cứ nuôi em như thế.”
Không biết từ kia lại chạm đến dây thần kinh cười của anh, Chử Lan Xuyên vui vẻ nói: “Anh trai không phải không nuôi nổi em.”
Vân Chiêu bắt đầu chủ động kể tội mình: “Em khó nuôi lắm… Đã yếu ớt còn kén ăn, em không muốn anh cực khổ đến vậy.”
“Thế đợi đến khi anh trai già rồi em nuôi anh.” Lời nói của anh nghiễm nhiên thẳng thắn, khá giống kiểu cậy lớn tuổi mà bắt nạt người khác.
Cô cũng không cần biết có phải là hố không đã nhảy thẳng xuống, bám lấy cánh tay anh nói: “Thế cũng được, một lời đã định.”
Sau khi thong thả về tới phòng khách sạn cô mới được Chử Lan Xuyên thả xuống, trên bắp đùi vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên bàn tay anh.
Nhét thẻ phòng vào, ánh sáng tràn ngập trong căn phòng, điều hòa liên tục phả ra từng cơn gió mát, thổi bay cái khô nóng ngắn ngủi.
Vân Chiêu vẫn còn băn khoăn chuyện anh bảo nuôi mình, cô nhìn thái dương của người đàn ông toàn mồ hôi bèn giục anh đi tắm trước.
Chử Lan Xuyên không hề cố kỵ vén quần áo lên trước mặt cô, hai tay bắt chéo lại, dáng người lộ ra không sót chút nào.
Vân Chiêu nuốt nước miếng, cô liều mạng lấy tay quạt gió lên mặt mình, tự nhắc nhở bản thân bây giờ không thể để bị nam sắc dụ dỗ.
Anh ném quần áo thay ra vào trong cái giỏ, bóng lưng thon dài rộng lớn.
Nghĩ như vậy nửa ngày trời, điện thoại di động của cô vẫn còn đang trong trạng thái hết pin tắt máy, Vân Chiêu lập tức ưỡn người bật* đến chỗ ổ điện sạc điện thoại.
(*Nguyên văn: Lý ngư đả đình: cá chép giãy nảy)
Vừa khởi động máy liền tràn đến một chuỗi tin nhắn do Đàm Yếm nhắn cho cô.
Trong cây bút ghi âm kia cũng có giọng của Đàm Yếm, theo cách nghĩ của Vân Chiêu thì cô đã tự động quy Đàm Yếm về cùng một giuộc với Vân Già.
Mà Đàm Yếm hình như vẫn chưa nắm rõ được tình hình này, cô kéo đến tin nhắn gần đây nhất được gửi lúc hơn mười giờ tối.
[Ngủ ngon nhé Chiêu Chiêu.]
Vân Chiêu biết rõ, giữa hai người đã không thể quay lại như xưa.
Cô không còn giống năm mười ba tuổi, không còn theo phía sau hắn ngọt ngào gọi anh Đàm Yếm ơi, cô không còn cảm thấy mình không có nơi nương tựa, cũng nhận rõ tình yêu và thứ mình cần giữ vững là gì.
Vân Chiêu kiểm tra lại mấy tin nhắn gửi trước đó, tất cả đều gửi đến lúc cô cùng Chử Lan Xuyên đang trên đường leo núi.
Trong đầu cô lập tức nảy lên một suy đoán không hay, lúc cô đưa di động cho Chử Lan Xuyên cầm để chụp ảnh, có phải anh đã thấy, hoặc là anh đã thấy được bao nhiêu nội dung?
Đợi Chử Lan Xuyên tắm rửa xong bước ra anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trên ghế, mặt ủ mày chau, bên miệng còn dính đường do vừa ăn tranh đường còn sót lại.
Anh lau khô tóc, trên người còn thoảng mùi sữa tắm dễ ngửi.
Anh rút tờ giấy ăn đưa cho cô lau khóe miệng xong mới mở miệng hỏi nhẹ nhàng: “Ai thiếu em năm triệu hay sao, có cần anh đòi nợ hộ em hay không?”
Đấy, bây giờ mà vẫn còn hứng thú trêu chọc cô.
Vân Chiêu cảm thấy cô nhất định phải thẳng thắn trong chuyện này với Chử Lan Xuyên, nếu không trong lòng hai người quả thực không biết là cảm giác gì nữa.
Đàn ông là sinh vật có lòng tự trọng rất mạnh, kiểu người kiêu ngạo như Chử Lan Xuyên lại càng khỏi phải nói.
Từ sau lần đầu tiên gặp Đàm Yếm, kể cả những lần sau hai người ở bệnh viện, rồi trên tầng thượng ở làng du lịch hồ Thiên Nga giương cung bạt kiếm* đều có liên quan đến cô, càng khỏi phải nói đến những lúc cô không biết.
(*Giương cung bạt kiếm: Miêu tả tình huống căng thẳng, sắp xông vào đánh nhau đến nơi.)
“Không có gì, em chỉ muốn nói với anh về chuyện của Đàm Yếm.”
Sự chủ động thẳng thắn của cô gái khiến anh không kịp chuẩn bị.
Người đàn ông vừa tắm rửa xong trên người vẫn còn đầy bọt nước, tóc đen mắt sáng, đôi con ngươi thâm thúy, giọt nước còn chưa khô rơi xuống xương quai xanh cực kỳ mê người.
“Em nói đi…” Anh cầm ngược lại điện thoại di động của cô, dùng sức lực mạnh mẽ ôm lấy cô gái.
Có thể do không tiện nói ra nên Chử Lan Xuyên vẫn luôn định tự mình giải quyết chuyện này cũng không khiến Vân Chiêu bị liên lụy, thế nhưng bây giờ có lẽ cô đã nghĩ thông suốt, cùng anh nhìn thẳng vào chuyện này.
Đầu óc cô trống rỗng, không biết bắt đầu nói từ đâu, chần chừ một lúc mới nói: “Trước khi xảy ra sự việc ngoài ý muốn kia, Đàm Yếm là anh trai hàng xóm của em.”
Dường như anh không hài lòng với tên gọi anh trai hàng xóm này cho lắm, anh nhéo thịt mềm trên bụng cô, lòng bàn tay ấm nóng.
Vân Chiêu co rụt cả người lại, cô hiểu cái bình dấm chua kia lại đổ rồi, ngay cả bốn chữ anh trai hàng xóm này cũng khiến anh không thoải mái.
Cô ngoan ngoãn sửa lời: “Thì là ở nhà bên cạnh, nói là nhà bên cạnh còn quá đấy, dù sao cả khu đó đều là nhà ở kiểu cũ, duy chỉ có ngôi biệt thự anh ấy ở là khá vắng vẻ.”
“Ban đầu là do tò mò, nghe nhiều truyền thuyết ma quỷ em còn tưởng là có cô hồn dã quỷ nào thật, về sau mới phát hiện ra anh ấy rất đáng thương.” Vân Chiêu rũ mắt nói: “Nhưng trước giờ em không biết sau này anh ấy lại nói thích em.”
Biểu hiện của Đàm Yếm không có gì quá giới hạn, dường như hắn không cần người khác quan tâm quá mức, đã quen với cuộc sống một mình, chưa bao giờ thể hiện tình cảm ra ngoài.
Khi đó còn nhỏ tuổi, cho tới bây giờ vẫn không đoán ra được tâm tư của hắn, chỉ cho rằng mình là thú vui xóa nhòa đi nỗi cô độc của hắn.
Hành động vô tình trồng liễu* lại bị hắn coi thành cứu rỗi, cô thờ ơ không dứt khoát mà trong lòng lại cảm thấy ngũ vị tạp trần.
(*Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở / Vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.)
Chử Lan Xuyên vẫn luôn biết có không ít người theo đuổi cô gái nhỏ, nhưng Đàm Yếm lại có ý nghĩa khác với những người đó.
Hắn giống như một sợi bóng tối cuối cùng trước ánh bình minh, có thể nhẫn nhịn ẩn giấu tâm tư của mình trong bóng đêm lâu đến vậy.
“Cô bạn nhỏ này, em không cần phụ trách ai cả.” Chử Lan Xuyên đối mặt với cô, mở miệng nói sâu xa: “Trên thế giới này có nhiều thứ không cần báo đáp, thiệt thòi là sự tồn tại không có ý nghĩa nhất.”
Anh nói nhẹ nhàng mà không thiếu phần nghiêm túc: “Chiêu Chiêu nhà ta được mọi người nghênh đón, vào Đại học rồi sẽ ghét bỏ anh trai già này.”
“Không đâu…” Vân Chiêu sợ anh để ý thật, tranh thủ thời gian mở miệng giải thích: “Anh không già chút nào cả, không hề già một xíu nào.”
Cô gái nhỏ lại mơ mơ màng màng thổ lộ với anh: “Huống chi cho dù anh có già em cũng chỉ thích mình anh.”
Cả người thiếu nữ lóng ngóng chân tay, vẫn luôn hồn nhiên dễ thương không quan tâm đến được mất.
Chỉ có Vân Chiêu tự mình biết, lời kia của cô thành khẩn biết bao, trong lòng cô sự tồn tại của Chử Lan Xuyên vốn là “chàng là đẹp nhất, thế gian không có người thứ hai”.
Anh kiên nhẫn dỗ vài câu, cô gái nhỏ mới thôi cảnh giác giải thích về Đàm Yếm, sắp xếp quần áo vào phòng tắm.
Mãi đến khi có tiếng nước chảy Chử Lan Xuyên mới ngồi xuống ghế, gửi ám hiệu ngày mai hành động cho nhân viên cảnh sát.
Anh rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra, hút vài hơi nhàn nhạt xong cảm thấy vô vị lại bóp tắt điếu thuốc.
Vân Chiêu trùm khăn tắm bước ra, gương mặt cô đỏ bừng, sau khi nhìn xung quanh xong lại thắt chặt khăn tắm hơn.
Cô khẽ khàng bò lên trên chăn mềm, nghiêng người sang hỏi anh: “Mấy giờ rồi?”
Chử Lan Xuyên vỗ vị trí bên cạnh mình: “Gần mười hai giờ rồi, nhanh đi ngủ.”
Cô ừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Sau khi thầm đếm ngược trong lòng, cô gái nhỏ mới nghiêng người ra trước mặt anh nói rõ ràng từng chữ: “Sinh nhật vui vẻ, Chử Lan Xuyên.”
Đối với cô là Chử Lan Xuyên tốt nhất trên thế giới.
Cả người anh cứng đờ, có vẻ như không ngờ tới ngày hôm nay còn có việc này, trở tay ôm lấy cô, muốn nói lại thôi.
Nhưng Vân Chiêu như bị ma xui quỷ khiến không quan tâm gì dán lên, in dấu vết xuống bên khóe môi anh.
Lặp đi lặp lại như vậy, anh đếm được tổng cộng mười hai lần.
Vân Chiêu đã từng hỏi bà Vu Tường chuyện liên quan đến quá khứ của Chử Lan Xuyên, biết được từ sau năm mười bốn tuổi bố anh qua đời, mẹ anh tự sát, anh đã không còn đón sinh nhật nữa.
Đối với anh ngày sinh nhật hàng năm là sự tồn tại vô vàn đau thương.
Mẹ đã không còn, đón sinh nhật cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Năm nay anh đã hai mươi sáu tuổi, cách lần cuối cùng anh đón sinh nhật đã mười hai năm trôi qua.
Cho nên cô gái nhỏ mới hôn anh mười hai lần.
Đôi mắt cô ướt át, ôm trái tim thành khẩn hòa tan quá khứ lạnh lẽo, cô nghẹn ngào nói: “Về sau mỗi dịp sinh nhật anh em sẽ đón cùng anh.”
Sinh nhật có cô mới đủ xóa nhòa những khúc mắc trong lòng, sự kìm nén không muốn nhắc tới kia có thể cứ thế xóa đi.
Vân Chiêu ngồi quỳ, ngón tay đẩy mép khăn tắm ra, lộ ra màu sắc của dây đai bên trong.
Bên trong cô mặc bộ đồ ít vải đến đáng thương mà lần trước chọn khi đi mua sắm cùng Tưởng Xảo.
Cô cầm tay của anh sờ đến bả vai nhấp nhô, e lệ nói: “Đây là… quà mừng sinh nhật anh…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...