Pháo hoa nồng nhiệt

Đến dưới tầng của tiểu khu Dung Viên, Hà Nguy Nhiên dõi mắt nhìn Chử Lan Xuyên đưa Vân Chiêu lên nhà.
 
Ban đầu Hà Nguy Nhiên thấy Chử Lan Xuyên lạnh nhạt với mấy trò lấy lòng của Thẩm Tương anh còn tưởng không phải gu của cậu ấy, không ngờ là người ta đã sớm có nơi chốn rồi, trong mắt không chứa nổi những người khác.
 
Cả quãng đường cô gái bị anh đút tôm cho ăn quên hẳn việc chính, lúc vào thang máy liếc trộm anh mấy lần mới không kìm được nói: “Tối nay em về thu dọn hành lý, hai ngày nữa đi Đại Lý với Tưởng Xảo.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chử Lan Xuyên sững người, trên mặt anh vẫn không có biểu hiện gì, đồng ý nói: “Ừ, đi chơi vui nhé.”
 
Anh không nói cho Vân Chiêu biết vừa lúc trên xe anh nhận được tin nhắn của Phùng Thường Thư.
 
Cấp trên đã quyết định thông qua yêu cầu xin đi Đại Lý của anh.
 
Trong vụ này nói không có mục đích riêng là giả, nếu mọi người đều ngăn cản anh điều tra chân tướng năm đó, không bằng anh cứ cố chấp làm theo ý mình mong tra ra được manh mối.
 
Nhưng dù gì cũng là nhiệm vụ cần giữ bí mật, Chử Lan Xuyên kín miệng, anh cũng không muốn cô gái nhỏ bị cuốn vào mấy tranh chấp không đâu này.
 
Anh tựa vào gương trong thang máy mấy giây, trong lồng ngực như thể sóng biển va vào đá ngầm, trải qua hàng ngàn đợt sóng mới bình tĩnh lại được.
 
Hà Nguy Nhiên đứng dưới lầu hút thuốc, anh thấy Chử Lan Xuyên bước xuống lại rút thêm một điếu trong bao thuốc ra đưa cho cậu ấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Lan Xuyên vẫy tay từ chối, anh nhạt miệng nói câu: “Không có tâm trạng.”
 
“Chuyện giải mật mã anh biết rồi, nhưng ngày nào mà Tạ Chiêu vẫn còn bất tỉnh thì công việc của cậu với lão Phùng khó đạt được kết quả.”
 
Hà Nguy Nhiên nhíu mày, khói thuốc lượn quanh hai người, tầm mắt nhìn không rõ, thậm chí còn thiêu đốt khiến đôi mắt của Chử Lan Xuyên gần như trong suốt.
 
Gió lạnh đêm hè không nóng mà hơi ẩm ướt, gió thổi tan khói thuốc, thổi bay sợi tóc trên trán Chử Lan Xuyên khiến bóng người của anh càng trở nên cô đơn hơn.
 
“Anh có biết Tạ Chiêu nằm vùng phải trả giá bao nhiêu không?”
 
Hà Nguy Nhiên duỗi tay ném đầu thuốc lá vào thùng rác gần đó, như thể đang giơ tay ném bóng rổ, lại còn là quả ba điểm.
 
Anh nói tiếp: “Anh ấy cũng chỉ lớn hơn anh vài tuổi, tốt nghiệp cùng trường với anh, nhiệm vụ này sau khi tổ chức sàng lọc tỉ mỉ xong mới chọn được anh ấy. Khi đó Tạ Chiêu vô cùng do dự, anh ấy sắp đính hôn, nếu không có bất trắc gì tiệc cưới sẽ tổ chức vào mùa hè năm nay, nhưng trong hơn nửa năm đi nằm vùng này không có tin tức gì về Tạ Chiêu, quê quán biến mất như bốc hơi khỏi thế giới này. Vợ sắp cưới của anh ấy khóc ròng rã cả ngày đi tìm người, cuối cùng không may trượt chân rơi xuống ao chết đuối.”
 

“Anh tin tưởng bố em năm đó cũng vậy, làm cảnh sát nằm vùng rồi ra đi nơi đất khách quê người, vĩnh viễn mất đi người nhà mà ông ấy yêu quý nhất.” Hà Nguy Nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng xong lại hỏi: “Nghiêm túc với cô bé chứ?”
 
Anh nhìn Chử Lan Xuyên, biết rõ sư đệ nhỏ hơn mình hai tuổi này trong nóng ngoài lạnh, một khi đã có tình cảm chỉ sợ không bao giờ thay đổi.
 
Chử Lan Xuyên bỗng bật cười, một tay đút túi quần tựa vào cửa xe giống anh.
 
Lần đầu gặp cô gái mới mười ba tuổi, cao tầm một mét năm, giống con nhím xù lông chỉ mềm mại lẩm bẩm với anh, gọi anh là anh trai.
 
Khi đó Chử Lan Xuyên đang khép lòng không bao giờ cho rằng mình lại động tâm với một đứa nhóc nhỏ hơn mình bảy tám tuổi.
 
Cô là em gái của anh, cô coi anh là người thân duy nhất.
 
Nhưng về sau tình cảm lại đi chệch quỹ đạo vốn có, trong khoảnh khắc nguy hiểm cận kề kia anh mới nhìn thẳng vào tình cảm nhiều năm qua, trong vô thức anh đã bó gọn chính mình, sớm đã hãm sâu.
 
Chử Lan Xuyên ít khi nói ra tình cảm của mình, nhưng câu “Nghiêm túc chứ” của Hà Nguy Nhiên gợi lên suy nghĩ trong lòng anh, như cỏ xuân đâm chồi đón nước mưa mùa hè sinh sôi mãnh liệt.
 
Anh thôi không tựa cửa xe nữa, vỗ bả vai của Hà Nguy Nhiên, giọng điệu cực kỳ trịnh trọng: “Em không chơi đùa.”
 
Hà Nguy Nhiên như người lạc vào trong mơ mới tỉnh, anh hơi cong khóe môi, nghĩ lại liền hiểu rõ, kiểu người như Chử Lan Xuyên xưa nay bắt đầu yêu thích ai sẽ không như kiểu nước chảy lá khoai hay tùy miệng nói ra câu yêu thích.
 
Người đàn ông đã ngâm mình trong trận mưa liên miên bi thảm của thành phố Giang khi nói lời tâm tình đều đã hàm chứa dũng khí ngàn lần chết không chối từ.
 
Vân Chiêu loẹt quẹt đi đôi dép vào trong nhà, cô bật đèn tường lên mới nhận ra ngón chân bị quai dép xăng-đan cọ xước một vết thật lớn, máu đang dần thấm ra.
 
Chắc do lúc tranh chấp với mấy người trong xe bị cọ vào.
 
Đã nhiều năm qua cá tính của cô ngày càng trở nên giống với Chử Lan Xuyên, tuy là con gái nhưng không bao giờ yếu đuối, cả người ngông nghênh, nói thẳng ra là gai nhọn sắc bén.
 
Vân Chiêu quen tay lấy miếng dán miệng vết thương trong ngăn kéo, đầu tiên dùng bông ngoáy tai khử trùng cầm máu sau đó mới dán miếng dán lên.
 
Trong lúc tìm đồ cô vô tình nhìn thấy kiện hàng chuyển phát nhanh trên bàn, nghĩ cẩn thận lại từ khi thi xong đại học đến giờ cô chưa từng lên mạng đặt mua đồ.
 
Vân Chiêu gửi tin nhắn cho bà Vu Tường, kết quả bà Vu Tường nói là sáng nay bên chuyển phát nhanh giao đơn hàng này đến trước cửa, tên người nhận là “Vân Chiêu” nên bà mới mang vào để trên bàn.
 
Bóc từng lớp bọc ra bên trong cùng là một cây bút máy toàn thân mạ vàng, ngòi bút làm bằng vàng 18K*, cầm lên trĩu nặng cả lòng bàn tay.
(*Vàng 18K là loại vàng mà hàm lượng vàng nguyên chất bên trong chiếm 75%, còn lại 25% đó là hợp kim khác. Sở dĩ có vàng 18k ra đời thay cho vàng 24k (vàng nguyên chất 99.99%) đó là vì ở dạng nguyên chất vàng cực kỳ mềm. Do đó nó sẽ dễ bị trầy xước và lõm xuống nếu có tác động từ bên ngoài dẫn đến việc sử dụng nó làm đồ trang sức sẽ khiến cho sản phẩm có giá trị lớn dễ bị hư hỏng.)

 
Người gửi kiện hàng giấu tên, cô bóc nốt lớp bọc dưới cùng, bên trong quả nhiên có một bức thư.
 
Cô chưa từng thấy Đàm Yếm viết chữ, nhưng kiểu chữ in sâu ba phần vào gỗ* lộ ra chút âm u rất dễ khiến người ta liên tưởng tới cặp mắt sâu không thấy đáy kia.
(*Nguyên văn: Nhập mộc tam phân: Hình dung nét bút khi viết chữ, nhất là thư pháp mạnh mẽ, có lực, hoặc có lý giải sâu sắc về lời văn hoặc sự vật nào đó.)
 
“TO my princess: (Gửi đến công chúa của anh)
 
Nhớ lại hồi đầu gặp nhau
 
Bên tai là Hôn lễ trong mơ.”
 
Bên trong còn kẹp một bức ảnh, là cảnh hoa hồng nở rộ trong biệt thự Hoa Đình, nụ hoa đầy đặn, gần như chiếm cả diện tích cây trồng của khu vườn.
 
Trái tim cô nặng nề, tới gần ảnh chụp hơn dường như còn có cả mùi hoa hồng tỏa hương thơm ngào ngạt.

 
Hai năm nay hắn càng ngày càng trở nên sát phạt quyết đoán, chỉ có một chút dịu dàng đều dành cả cho cô.
 
Vân Chiêu im lặng chớp mắt, cô cất kỹ hộp quà và phong thư mới cầm điện thoại chủ động nhắn tin cho hắn: [Tại sao lại đưa mấy món quà này cho em?]
 
Đàm Yếm không quay về biệt thự Hoa Đình, hắn đang đứng từ trên cao nhìn xuống tòa nhà CBD* ở gần đó, khu Đông Lâm đang được khai phá, Đàm thị có toàn quyền tài trợ tòa cao ốc này, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi hắn đã hoàn toàn có thể dựa vào sức mình tạo dựng nên một đế chế thương mại lớn mạnh.
(*Central Business District)
 
Đặt tên* là Đế chế Thương mại Đàm Yếm.
(*Quán danh – crown name: Là một hình thức quảng cáo đặc biệt, dùng để chỉ các chiến lược marketing trong giai đoạn doanh nghiệp sử dụng để thúc đẩy độ nhận diện và sức ảnh hưởng của doanh nghiệp, sản phẩm và thương hiệu.)
 
Ánh mắt hắn lập lòe ánh đèn neon, hắn gọi thẳng điện thoại cho Vân Chiêu, giọng nói nhàn nhạt: “Không thích à?”
 
“Không phải…” Vân Chiêu hít sâu một hơi, đi ngược về phía phòng ngủ, kéo cánh cửa tủ quần áo ra chuẩn bị thu dọn quần áo.
 
Bình tĩnh nhìn lại thì chiếc bút máy này là kiểu dáng cô thích, ảnh chụp cũng là kiểu hình cô thích, chẳng qua cô không nhìn thấu Đàm Yếm.
 
Đàm Yếm nghe thấy tiếng động bên cô, sột soạt một hồi khiến hắn có thể tưởng tượng ra từng khung cảnh cô gái nhỏ đang ngồi nửa quỳ trên mặt đất thu dọn quần áo.

 
“Đàm Yếm, anh có phải người xấu không?”
 
Cô đã từng đứng trước mặt Chử Lan Xuyên bảo đảm hắn không phải người xấu.
 
Bây giờ Vân Chiêu hỏi ra câu này cô cảm thấy lòng mình hơi dao động.
 
Đàm Yếm dường như cũng không ngờ Vân Chiêu lại hỏi câu này, ánh sáng nơi đáy mắt hắn vụt tắt, ánh sáng trong văn phòng trên tầng cao nhất bỗng trở nên tối tăm, tim hắn bỗng thắt chặt lại, quả là nửa chữ cũng không nói ra nổi.
 
Những trải nghiệm không hề vui vẻ hồi nhỏ lại hiện ra, bóng đêm khiến hắn ngạt thở, lần mất điện đột ngột này một lần nữa kéo hắn vào vòng xoáy đau khổ hắn từng phải chịu.
 
Vân Chiêu nghe thấy tiếng thở hổn hển của hắn, tay cầm chiếc áo ngắn tay của cô run lên, mở miệng hỏi thử: “Anh Đàm…? Anh còn ổn không?”
 
Hắn lảo đảo bước ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc, đốt ngón tay vịn trên khung cửa đã trắng bệch.
 
“Không sao.” Để nói ra hai chữ này Đàm Yếm dường như phải tiêu tốn hết sức lực.
 
May mà bảo vệ tòa cao ốc tới kịp, đỡ Đàm Yếm ân cần nói: “Đàm tiên sinh, sức khỏe của ngài vẫn ổn chứ?”
 
Đàm Yếm xua tay: “Không sao, công tắc nguồn điện xảy ra vấn đề gì à?”
 
“Vâng, đang bảo trì sửa chữa, hay ngài về trước đi.”
 
Hắn gật đầu ngầm đồng ý, nhắn tài xế lái xe đến dưới công ty chờ.
 
Sau đó Đàm Yếm mới cầm điện thoại di động lên gằn từng chữ nói: “Chiêu Chiêu, tới tận bây giờ anh chưa từng nghĩ đến việc tổn thương em.”
 
Cô kinh ngạc nhìn cuộc điện thoại bị ngắt kết nối, mớ bòng bong trong đầu không thể cẩn thận gỡ ra được.
 
Đến tận khi lôi cái áo tắm ở đáy hòm ra Vân Chiêu mới nhìn thấy quyển nhật ký nằm im ở một xó.
 
Đó là tất cả tâm tư thiếu nữ từ năm mười ba đến mười lăm tuổi của cô, đến lúc tưởng rằng Chử Lan Xuyên đã có người mình thích cô liền không động vào quyển nhật ký này nữa.
 
Cô gái nhón chân, lấy quyển nhật ký ở tầng trên của tủ quần áo xuống, chậm rãi mở ra.
 
Cô cẩn thận nâng niu từng ly từng tí như một món bảo bối lâu năm.
 
[Thứ tư, trời nắng, hôm nay anh trai đo chiều cao cho mình, mình cao thêm 2cm rồi, mặc dù chỉ có xíu thôi nhưng mình vui quá đi, sớm thôi mình sẽ không còn là nhóc nấm lùn trong miệng anh nữa.]
 
[Hôm nay trời đổ mưa to, anh trai đưa mình đi học, nửa bả vai của anh bị xối ướt hết vẫn còn cười nói với mình không sao đâu.]
 

[Mình chỉ buột miệng một câu muốn xem phim, thế mà anh trai đến trước cổng trường đợi mình thật, anh mua sẵn hai tấm vé nhưng hình như anh đang mệt mỏi lắm, chỉ xem một lúc liền ghé đầu trên vai mình ngủ thiếp đi.]
 
….
 
[Anh trai ngày càng bận, thường đi đây đi đó, lúc về cũng chỉ hỏi tình hình học tập của mình.]
 
[Bác gái hỏi anh có thích chị gái nào không, anh nói không có, làm sao mới khiến anh trai thích mình được?]
 
[Quả nhiên yêu thầm kiểu gì cũng phải chấm dứt, tạm biệt nhóc quỷ trẻ con từng không thể rời xa anh trai.]
 
Vân Chiêu còn nhớ rõ khi đó cô viết văn không tốt lắm, lời văn vẫn còn mộc mạc, trong quyển nhật ký này cũng vậy, câu văn của cô không có gì nổi trội nhưng cả tấm chân tình bộc lộ qua từng con chữ lại không thể nào ngó lơ.
 
Cô yêu thầm anh năm năm trời, từ khi còn là nhóc con đến thiếu nữ rồi đến khi trưởng thành, đã từng một thời trong giấc mơ cả đêm của cô chỉ liên quan đến anh.
 
Trong những ngày tháng tăm tối không có ánh sáng, vì có anh bước vào, cánh cửa kia mở ra cũng khiến những tia sáng bên ngoài rọi tới.
 
Giống như thần linh cứu rỗi, cô cũng được những tia sáng này chiếu rọi.
 
Nhưng lúc nào cô mới đợi được vị thần của cô chạy đến bên mình?
 

 
Vân Chiêu khép quyển nhật ký lại, trong lòng cô xao xuyến, nhìn ra ngoài màn đêm đen như trùm lên cả khoảng biển, phía đường chân trời lấp ló hiện lên những tia sáng xanh.
 
Ngày lên đường đi Đại Lý, thành phố Giang trời xanh nắng ấm, ánh nắng vừa phải.
 
Tưởng Xảo bảo anh trai cô nàng đến đón cô, dù gì Vân Chiêu cũng từng gặp anh trai của cô bạn nên cũng không từ chối, trên đường đến sân bay, Tưởng Xảo lao nhao hưng phấn cả quãng đường, chỗ ghế sau toàn là tiếng cười nói vui vẻ.
 
Lên máy bay, bầu trời ngoài cửa sổ xanh mát, cơn hào hứng của Tưởng Xảo dần hết, cô nàng đã gục đầu ngủ mất, xem ra tối hôm trước đã suy nghĩ khá nhiều về chuyến du lịch này.
 
Theo kế hoạch, hôm nay cả đoàn người có thể ở trong căn phòng nhìn ra biển, tắm nắng bên bờ Nhĩ Hải, còn có thể cho chim ăn dọc đường.
 
Lịch trình sau đó có chèo thuyền du ngoạn, ngắm cò trắng sợ sóng xô, nhìn về núi Thương mờ ảo xa xa cũng khiến người ta mong chờ.
 
Thế mà ông trời không chiều lòng người, vừa đến Nhĩ Hải gió Tây đã cuồn cuộn thổi, mưa xối xả hết trận này đến trận khác khiến núi Thương cũng chìm trong sương khói như thể đang ngâm mình trong đám mây.
 
Hai ngày đầu Tưởng Xảo làm trưởng đoàn tổ chức chơi đủ loại bài, có bạn nam còn nhận xét cô nàng không đi mở cái sòng bài quả là uổng phí.
 
Kết quả... Tất nhiên là bị Tưởng Xảo hành hung một trận.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui