Phản ứng quá độ

Tần Hoài và Hạ Chiêu kẻ tung người hứng, đổi cách trêu chọc Lục Xuyên, cái người nhìn vậy thôi mà khiến người ta bất ngờ ghê.

Thẩm Như cũng cảm thấy mới mẻ, quen biết Lục Xuyên nhiều năm như vậy, chưa từng thấy bên cạnh Lục Xuyên có phụ nữ, về bạn gái trước kia trong miệng bạn bè, anh ta chỉ hỏi tên chứ chưa găp bao giờ, mặc dù năm ngoái Lục Xuyên vừa mới hoàn thành bộ phim đầu tiên của mình nhưng trước đó cũng chụp không ít quảng cáo.

Giới giải trí không thiếu những nữ ngôi sao xinh đẹp nhưng đời tư của đạo diễn Lục lại vô cùng sạch sẽ.

“Bạn gái nhỏ?” Hiếm khi ông chủ Thẩm Như thấy thích thú thế này.

Có người lên xe bật đèn pha, Tô Hạ bị ánh đèn bao phủ, ánh đèn ở sau lưng khiến cả người cô sáng lên. Tóc quanh tai lộ rõ, khuôn mặt xinh xắn, dưới váy đồng phục là đôi chân dài hút hồn.

Nụ cười nhạt của Thẩm Như dừng lại nơi khóe môi, khoảnh khắc đó, anh ta nghĩ rằng mình nhìn thấy Mộ Từ.

Nhưng giây tiếp theo, anh ta đã phủ nhận ảo giác về khoảnh khắc đó.

Không, không phải, bảo bối của anh ta không ngoan thế này, nhưng mặt mũi có vài phần giống và có đôi chân mê người*.
 
*Câu gốc là 腿玩年 (Thối ngoạn niên) viết tắt của câu “Tôi có thể chơi đôi chân này một năm”, đó là một thuật ngữ trên internet. Ý nghĩa trực tiếp của câu này là lời khen cho đôi chân đẹp hoặc một dáng người đẹp, sau đó dần dần bị chuyển thành chế giễu trên Internet.


Cô gái này cũng không thật sự “Ngoan”, cô giấu dao trong bông chứ không phải một chiếc đèn tiết kiệm nhiên liệu*.
 
*Đèn tiết kiệm nhiên liệu: Chỉ người đơn giản dễ đối phó.

“Đến tận đây chặn người, anh Lục làm gì người ta vậy?”

Mọi người nhìn chằm chằm Tô Hạ, một số trêu chọc, một số cười mỉa mai, ánh mắt không sạch sẽ, dù sao Lục Xuyên cũng không bảo vệ, có kiểu phụ nữ nào mà bọn họ chưa từng gặp, nghe Tần Hoài nói đây chính là học sinh lần trước đến thăm Lục Xuyên, không có ấn tượng tốt lắm. Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.

Trước giờ đàn ông đều vô lương tâm, càng nói càng quá đáng, Tô Hạ chỉ mỉm cười, dáng vẻ đơn thuần vô hại, Lục Xuyên thì thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt sắc lạnh như dao quanh người toát lên sự thù địch như thể muốn lóc thịt cô ra từng miếng một.

“Ôi, anh Lục sắp nổi giận rồi, mau đi nhanh thôi”.

“Đi đi!”

Mấy người lần lượt lái xe rời đi, trong bãi đậu xe chỉ còn có tiếng còi xe của bọn họ.

Mấy phút sau, khôi phục lại sự im lặng.

Tô Hạ đeo cặp sách trên lưng, chỗ ngực áo khoác đồng phục phồng cao lên, vòng eo  thì nhỏ đến mức có thể ôm bằng một tay.

Thiếu nữ mười sáu tuổi như quả đào mật trên cây.

Một chiếc xe chạy ra ngoài, đèn xe quét qua người Tô Hạ, làn da cô trắng bệch, vết thương trên đầu gối lộ rõ, máu chảy ròng ròng, thế mà cô cũng không xử lý.

Hôm Lục Xuyên nhìn thấy Tô Hạ trong phòng khách của căn nhà nhỏ lần đầu tiên, anh có một giấc mơ, trong mơ cô gái trẻ tách hai chân ra quỳ trên giường, da thịt trần trụi nhuộm màu hồng nhạt, đầu gối cũng đỏ ửng.

Xe chạy xa, ánh đèn mờ đi, Lục Xuyên dời tầm mắt đi.

Tô Hạ mỉm cười đi về phía trước dưới ánh mắt lãnh đạm của Lục Xuyên.

Đôi môi hồng hơi hé mở, khẩu hình miệng như muốn gọi ‘Anh trai’.


“Cô tên gì?” Lục Xuyên cực kỳ ác cảm với kiểu xưng hô đó, câu đầu tiên mở miệng nói với cô là nói về nó.

Tô Hạ vô tội chớp chớp mắt, “Anh, anh lớn hơn em, em gọi anh là anh trai không đúng sao?” 
 
Lục Xuyên nhắm mắt lại, đè nén sự khô khốc khó hiểu.

“Tên!”

Tô Hạ sửng sốt, sau đó đột nhiên mỉm cười.

Đúng là làm tổn thương lòng tự trọng.

Ngay cả tên của cô còn không nhớ.

“Tô Hạ, em tên là Tô Hạ, Hạ trong mùa hè”.

Lúc bạn bè của anh vẫn ở đây kẻ tung người hứng, chỉ có mình anh im lặng, đôi môi mỏng mím lại thành đường thẳng, lúc đó cô rất muốn hôn anh. 

Tô Hạ đến gần Lục Xuyên, trên người anh có mùi gỗ lạnh lẽo, mùi hương rất dễ chịu.

“Khó nhớ đến vậy ư?”


Lại gần thêm một chút, gần thêm một chút.

Khoảng cách đến đôi môi cô khao khát chỉ còn cách một lóng tay thôi nhưng cô lại bị Lục Xuyên bắt lấy cổ tay và hất nó đi.

Tô Hạ xoa cổ tay, môi vẫn giữ nụ cười.

“Được rồi Tô Hạ”, Lục Xuyên mất kiên nhẫn, anh không lãng phí thời gian với người không liên quan đến mình, “Có thông minh thì lúc ở Lục gia đừng suy nghĩ lung tung, đó không phải nơi của cô, hiểu chứ?" Chuyển ngữ bởi team luvevaland.Bắc Phủ. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng hãy dành chút thời gian qua trang chủ Luvevaland.co đọc để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn vào page Sắc - Cấm Thành.

Lúc lâu sau, Tô Hạ quay đầu, ý cười nhạt đi.

“Anh trai không muốn nhận em à?” 
 
Có chút… thất vọng.

“Nhưng cái nhà đó không có anh, đối với em chẳng có ý nghĩa gì”.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui