Sau khi Tô Hạ nhận được cuộc gọi từ người hướng dẫn của mình thì cô phát hiện xe đã đậu ở dưới tòa nhà thí nghiệm.
“Không ăn à?”
“Tôi phải về đoàn phim gấp”, Lục Xuyên thản nhiên nói, “Xuống đi”.
“Ừ”, Tô Hạ không nói hai lời, cầm điện thoại xuống xe.
Từ chỗ xe đỗ đến cửa vào tòa nhà thực nghiệm cách một khoảng khá xa, Lục Xuyên nhìn bóng lưng Tô Hạ càng lúc càng đi xa.
Đèn đường lờ mờ sáng, gió lạnh thổi qua.
Cô đi thẳng vào cửa và biến mất khỏi tầm mắt anh, suốt đường đi cô không hề quay đầu lại.
Điện thoại rung khiến Tô Hạ hoàn hồn lại, cô nhìn số điện thoại, có chút mất kiên nhẫn.
“Còn chuyện gì không?” Tô Hạ nhấc máy, đưa tay ấn xuống tầng trệt, “Em đang ở trong thang máy, tín hiệu không tốt, đợi một chút… Được rồi, anh nói đi”.
Phía bên kia điện thoại rất im ắng, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, “Ngày kia, cuối tuần ấy, buổi tối là thời gian của tôi”.
Tô Hạ hỏi, “Bao lâu?”
Lục Xuyên suy nghĩ một chút, “Không có thời gian cố định, tùy tâm trạng, tôi sẽ nhờ Tiểu Lưu gửi địa chỉ căn hộ cho cô, xong việc thì tới đó”.
“Biết rồi”, Tô Hạ cúp máy.
Phòng nghỉ ở bên cạnh phòng thí nghiệm, bàn của Tô Hạ vẫn còn bó hoa lúc ban ngày Tiểu Lưu đưa đến, không khí tràn ngập mùi thơm.
Tô Hạ nhìn chằm chằm bó hoa vài giây, trực tiếp cầm lên ném vào thùng rác bên ngoài.
Cô đàn em đang cầm bát anh đào đang định đi qua vội ngồi về lại chỗ mình, hôm nay hình như chị Tô không được vui.
Cô ta đau lòng cho bó hoa và người đã tặng chúng.
———
Khương Dao phải trở lại Giang Thành.
Mùa ế hàng, Khương Dao mua vé máy bay giảm giá, chỉ cần bay hơn một tiếng là đến, Tô Hạ ra sân bay tiễn cô ấy.
Khương Dao cắt tóc ngắn đến ngang vai khiến khuôn mặt trông nhỏ lại, lúc trước gầy quá, hai má hóp cả vào, “Sau này tôi không đến Bắc Kinh nữa, cậu chắc chắn không quay về Giang Thành, có lẽ đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, ôm một cái đi”.
Tô Hạ mỉm cười, đưa tay ôm Khương Dao, “Vừa rồi cậu nên gọi thêm vài món”.
Đây là năm thứ bảy cô ở Bắc Kinh.
“Tô Hạ”, Khương Dao nói, “Nếu có thời gian thì đến gặp bác sĩ tâm lý đi, dù có ích hay không, tốt hơn được một chút thì hay một chút, cuộc đời dài như vậy không thể cứ sống mãi thế này”.
Tô Hạ ngớ ra, cúi đầu đáp “Ừm”, “Đi đường cẩn thận”.
Lúc xếp hàng kiểm tra an ninh Khương Dao ngoái đầu lại, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Thời gian dạy thêm của Tô Hạ vào các ngày trong tuần là buổi chiều, sau hai tiếng giảng bài cho bọn trẻ thì đã là buổi tối nên cô không quay về trường mà đi bộ đến căn hộ Lục Xuyên thuê.
Tiểu Lưu đã cho cô biết mật khẩu, cô có thể trực tiếp vào nhà.
Tieu Tề phải kết hôn, Khương Dao thì rời khỏi Bắc Kinh.
Tô Hạ nhớ tới lời Khương Dao bảo cô đi khám bác sĩ trước khi cô ấy lên máy bay, mặt mày hờ hững, trong lòng không hề xao động , thậm chí cô còn cảm thấy mình không cần thiết phải đi, từ nhỏ cô đã không có bạn bè gì.
Trong căn hộ hơn 100 mét vuông, Tô Hạ ngủ gục trên ghế sofa lúc nào không hay.
Giấc mơ rất sống động, như thể nó sống lại lần nữa.
Cô bị xé vở bài tập, bỏ giun đất vào cặp, cô sợ đến mức bật khóc nhưng các bạn xung quanh lại cười.
Hôm nay công việc kết thúc sớm, kết thúc lúc bảy giờ. Sau khi Tiểu Lưu đưa Lục Xuyên về căn hộ thì lái xe đến siêu thị, mua mọi thứ trong danh sách.
Tiểu Lưu xách hai túi to, bước vào nhà thì nhìn thấy đạo diễn Lục mặt sắt mắng chửi người không thương tiếc trên phim trường đang ngồi xổm cạnh ghế sofa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của cô Tô, ánh mắt ngọt chảy nước.
Giống như... giống như một tên ngốc bị bỏ rơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...