Cô tỉnh dậy thì đã gần chín giờ sáng.
Tô Hạ đến muộn, ngay cả đường sống để giãy dụa cũng không có.
Tô Hạ đứng trước gương sấy tóc, càng nghĩ càng cảm thấy không khoa học, thậm chí cô còn không quấn ga trải giường đã ngủ say như chết đến cả tiếng chuông đồng hồ báo thức cũng không nghe thấy.
Nhân viên phục vụ khách sạn mang quần áo sạch trong xe lên phòng, Lục Xuyên nhận lấy, đóng cửa lại, đi thẳng vào nhà tắm.
“Anh động vào điện thoại của em à?”
“Nó kêu mãi nên tôi có ấn vào”.
“Đó là đồng hồ báo thức em đặt mà!”
“Thảo nào ồn thế”, Lục Xuyên mặt không đổi sắc, bật vòi hoa sen lên.
Tô Hạ nhắm mắt lại.
Biết rõ là cô không thể đến muộn mà anh còn tắt đồng hồ báo thức của cô, cố ý à?
Lục Xuyên đưa tay kéo người đến dưới vòi hoa sen, nâng cằm cô lên hôn.
Hai người dùng cùng một loại kem đánh răng, có hương bạc hà tươi mát và chút mùi hoa nhài ngọt ngào.
Trước khi tay anh mò vào áo choàng tắm, Tô Hạ phản ứng nhanh, đá anh một cú rồi chạy ra khỏi nhà tắm, nghe thấy tiếng rên kêu đau của người ở phía sau tâm trạng của cô mới tốt lên một chút.
Tô Hạ thay quần áo rất nhanh, Khương Dao nhắn tin WeChat hỏi cô về Tiêu Tề, ngoài miệng Khương Dao ăn nói chua ngoa nhưng lòng dạ thì như miếng đậu hủ mềm, miệng thì mắng Tiêu Tề là đồ khốn nhưng chẳng có lấy một ngày ngủ ngon.
Trịnh gia làm quan chức, chức vụ không nhỏ, chút tin tức cũng không nghe thấy.
Lục Xuyên lái xe, Tô Hạ không biết ngượng ngùng mà phàn nàn xe anh có mùi ám muội như thế nào, suốt đường đi cũng không nói gì.
Sau khi tan học, Tô Hạ nói, “Tiêu...”
“Chưa có tin, chờ”, Lục Xuyên không muốn nghe thấy tên Tiêu Tề từ miệng cô.
Tô Hạ nuốt lời về, nhìn mặt nghiêng của anh “Ừm” một tiếng, mở cửa xuống xe.
Lục Xuyên đưa tay qua đóng cửa xe đang mở lại, chiếc đồng hồ màu bạc lóe sáng dưới ánh mặt trời.
Tô Hạ mất kiên nhẫn, “Đừng nói là còn muốn em hôn tạm biệt đấy”.
“Nghĩ hay thật đấy”, Lục Xuyên lạnh lùng nói, “Muốn nói với em một chuyện, sắp đến giờ ăn trưa, thêm mấy phút này cũng không muộn, tôi thuê nhà ở chung cư gần đây, em muốn dọn qua hay định nhận thầu dọn vệ sinh phòng thí nghiệm nửa năm?”
Tô Hạ nghe thấy hơi sai sai.
Bắt đầu từ đêm qua đã đi trật hướng mất rồi.
“Em không có ý định đó, vừa mới bắt đầu đề tài mới nên bận lắm, không có nhiều thời gian chơi với anh”.
Lục Xuyên nhướng mày, “Lúc cầu xin tôi sao không kiên quyết như thế?”
“Cầu xin nhờ vả thì phải hạ mình”, Tô Hạ nhún vai. “Nếu muốn qua cầu rút ván thì tối qua em đã không lên xe anh, nhưng dù sao cũng phải có mức độ, anh không sợ 40 tuổi đã xuất tinh sớm à?”
“Nghĩ nhiều rồi, anh còn bận hơn em”.
Đoàn phim khai máy, mười ngày thì có chín ngày đạo diễn Lục sống ở đoàn phim.
“Vậy nên không cần đâu, em sống một mình còn có thể giấu được đàn ông”, Tô Hạ mở cửa bước xuống xe, “Đi đây”.
Đúng lúc gặp cô đàn em chuyển phát nhanh đến.
“Đàn chị, đàn chị, chị có ăn anh đào không? Bạn trai em mới gửi cho em, chắc là giống hộp năm ngoái, vừa ngọt vừa to...”
Bước chân Tô Hạ cứng đờ, trong đầu dần hiện lên hình ảnh 18+, sắc mặt cô tệ đi, “Không ăn đâu”.
“Hả? Chị sao thế...” Cô đàn em buồn bực lầm bầm, quay đầu lại nhìn về hướng chiếc xe.
Cửa sổ xe từ từ nâng lên, từ yết hầu lên đến quai hàm góc cạnh, cô đàn em vẫn kịp nhìn thấy nụ cười trên môi của người đàn ông.
“Trời ạ, vừa giàu vừa giá trị nhan sắc đỉnh cao còn dịu dàng nữa, chị Tô đúng là trâu bò mà!”
⎯⎯⎯
Tác giả nói với người lạ:
Dịu dàng….ha ha….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...