Phản ứng quá độ

  Trước khi Tô Hạ thực hiện cuộc gọi này, cô chỉ có một suy nghĩ: trước tiên phải gặp Tiêu Tề trước.

    Nhưng bây giờ quyền lực là cao nhất, làm sao các cô nói chuyện được, chỉ có thể đi đường tắt.

    Sau một tuần, sở cảnh sát cho vào thăm.

    Suốt nửa tiếng, chỉ có Khương Dao nói chuyện, Tiêu Tề không nói gì cả, thậm chí còn không nhìn cô ấy, Khương Dao cực kỳ thất vọng, sau cho Tiêu Tề một cái tát thật mạnh, kết thúc bằng câu ‘Tiêu Tề cậu là đồ khốn’ rồi bật khóc chạy ra ngoài.

    Một cảnh sát đi tới, nói với Tô Hạ rằng vẫn còn năm phút, Tô Hạ gật đầu rồi đẩy cửa đi vào.

    Tiêu Tề ở trong đây mười ngày.

    Vẫn bộ quần áo của mười ngày trước, râu mọc dài, đeo còng, ánh mắt mệt mỏi và thảm hại.

    Tô Hạ hỏi thẳng cậu: “Cậu thật sự làm thế hay là bị gài?”

    Tiêu Tề sờ soạng mặt mình, giọng nói khàn khàn không rõ ràng, “Tôi uống nhiều”.


    Vậy thì là thật rồi.

    Hơn nữa, cô ấy còn là thiên kim tiểu thư của một dòng tộc hiển hách.

    “Khương Dao nói cậu đi cầu xin người Lục gia”, Tiêu Tề nhìn sang chỗ khác, mắt đỏ bừng, lạnh lùng cứng nhắc nói, “Tôi không cần cậu quan tâm đến việc riêng của tôi”.

    “Tôi chỉ sợ cậu bị oan”. Tô Hạ nhẹ giọng nói.

    Bây giờ xem ra, không phải vậy rồi.

    “Có cơ hội thì gọi điện cho dì đi, bà không liên lạc được với cậu nên tìm tôi này…”

    “Tô Hạ”, Tiêu Tề sốt ruột quá, “Tôi không phải là gì của cậu, tôi không đáng để cậu đi cầu xin Lục Xuyên!”

    Tô Hạ đã quen biết Tiêu Tề được mười năm, lúc này cậu ta kiên quyết gạt bỏ quan hệ với mình, tất nhiên cô hiểu.

    “Đừng có dát vàng lên mặt mình, rượu không phải là cái cớ, một câu ‘tôi say’ của cậu có thể hủy hoại cuộc đời của cô gái đó đấy, tôi không ở đây để biện hộ cho cậu,  tôi chỉ buồn cho Khương Dao, về việc đi nhờ Lục Xuyên giúp chỉ là vừa hay được dịp thôi”.


    Bên ngoài gõ cửa, nhắc nhở Tô Hạ đã hết giờ.

    Tô Hạ đặt cái túi to lên bàn, “Tôi đến chỗ cậu lấy mấy bộ quần áo cho cậu, nhận trước đã”.

    Cô không giúp được, cũng sẽ không giúp.

    Về phần Lục Xuyên...

    Anh hận cô như vậy, sao có thể để buông tay dễ dàng.

    Tô Hạ rời khỏi sở cảnh sát quay về phòng thí nghiệm như thường lệ.

    Mới vừa xử lý một lô chuột, còn nhiều chỉ số cần kiểm tra, mọi người trong nhóm nghiên cứu đều phải tăng ca, đến hơn mười hai giờ mới xong việc, cả tòa nhà thí nghiệm chỉ có phòng thí nghiệm của các cô là còn sáng đèn.

    “Đàn chị”, Cô đàn em kích động lắc lắc cánh tay Tô Hạ, chỉ vào người đứng cách đó không xa, “Người đó… hình như đang nhìn chị kìa!”

    Tô Hạ nhìn theo hướng chỉ của đàn em.

    Tòa nhà thí nghiệm rất hẻo lánh, buổi tối im ắng, nhóm các cô vừa nói vừa cười cực kỳ nổi bật, Lục Xuyên tựa vào đầu xe hút thuốc, Tô Hạ ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của anh.

    Cô đàn em vẫn ở bên cạnh líu ríu, “Đến giờ vẫn còn ở đó à, lúc ăn chiều em đã nhìn thấy rồi, giảng viên trường chúng ta làm gì dám đi xe sang mấy chục triệu tệ nên chắc chắn là không phải giảng viên, trông quen lắm, hình như là ngôi sao nhưng không nhớ nổi tên, đàn chị, có phải người đó theo đuổi chị không, lần này dữ dội đấy, còn đẹp trai hơn cả phú nhị đại đi Maybach năm ngoái...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui