Trong phòng thí nghiệm có hơn hai mươi người, như thường rất đông vui.
Khi quay trở lại sau năm mới, tất cả mọi người đều mang đặc sản theo để chia cho nhau.
Tô Hạ cũng chia cho mọi người, có điều là mua ở siêu thị.
“Chị Tô, người hướng dẫn tìm chị ạ, chị đến văn phòng của anh ấy đi”, đàn em nói với Tô Hạ.
“Ừ”, Tô Hạ đáp, “Đi ngay đây”.
Cô tháo găng tay, cởi áo blouse, rửa tay rồi cầm sổ tay đến văn phòng của người hướng dẫn.
“Thầy Trương”.
“Mời vào, ngồi đi”, Lão Trương tháo mắt kính xuống, “Tô Hạ, tôi nhớ quê em ở Giang Thành”.
Tô Hạ gật đầu, “Vâng”.
“Vậy thì tốt rồi, là như thế này, tôi có một đề tài mới muốn giao cho em, hợp tác với Giang Đại, Giang Đại cung cấp chuột biến đổi gen cho chúng ta, ở đó là quê của em, em quen thuộc nơi đó hơn các em ấy, họ chưa đến đó bao giờ nên tôi hy vọng em đi một chuyến, mang chuột về, chi phí đi lại ăn ở phòng thí nghiệm sẽ trả”.
Đề tài của Tô Hạ đã hoàn thành, đang nộp bài báo, cô và một đàn chị đồng tác giả nhưng không đạt yêu cầu tốt nghiệp.
Có điều quay về Giang Thành...
“Nếu như em có chuyện cứ nói, không được tôi sẽ đổi người”, Lão Trương do dự nhìn cô, cũng không ép buộc.
Tô Hạ hoàn hồn, “Không sao, em đi”.
Lão Trương nói cho cô biết chi tiết công việc và đưa cho cô thông tin liên lạc của giáo viên ở phía Giang Đại.
Tô Hạ quay về phòng thí nghiệm đặt vé.
Lão Trương cái gì cũng tốt, sinh viên đại học và sinh viên học thạc sĩ đều thích học lớp học của ông, có điều ông trọng nam khinh nữ, cực kỳ ghét con gái trang điểm hay ăn mặc màu mè. Giáo sư trường đại học cũng là đồ cổ hủ, Tô Hạ mới đến phòng thí nghiệm được ba tháng thì được một đàn anh tiến sĩ tỏ tình, có điều bị lão Trương bắt gặp, sau đó lão Trương bị cô hấp dẫn.
Đó là một đề tài khó, tốt nghiệp là quan trọng nhất.
Một nghiên cứu sinh mà không có bài báo giống như phi tần trong thâm cung không có con, cho dù Tô Hạ không muốn quay về Giang Thành thì vẫn phải quay về.
“Đàn chị, cuối tuần chị có rảnh không? Gần đây mới ra phim hay lắm, em mua hai vé này”.
“Ngày hôm qua Tiểu Quý còn nhắc về chuyện này, cậu đi xem với cô ấy đi, cuối tuần tôi sẽ ra ngoài”.
“...Vậy được rồi”, cậu ta còn chưa lấy vé xem phim ra nữa, khó nén thất vọng.
Đợi cậu ta đi rồi, một đàn em tiến đến cạnh Tô Hạ trộm cười, “Đàn chị, nam sinh cuối cùng trong phòng thí nghiệm của chúng ta cuối cùng cũng rơi vào tay giặc rồi”.
Trong phòng thí nghiệm các cô chẳng bao giờ tốn tiền mua đồ ăn vặt bởi vì nó không thiếu, luôn có người tặng, hình như đàn chị Tô có bạn trai, tuy không giàu có nhưng đối xử với đàn chị tốt lắm, kiếm được một nghìn có thể cho chị ấy chín trăm.
“Mặc dù anh ấy mới là nghiên cứu sinh năm nhất nhưng lớn hơn chị một tuổi, chị không quan tâm chút nào sau?” Tô Hạ nhỏ tuổi nhất phòng thí nghiệm, cô đi học sớm.
“Đừng có đùa giỡn trong phòng thí nghiệm”, Tô Hạ đặt xong vé xe đứng dậy mặc áo blouse, “Đến giờ rồi, đi thêm thuốc cho tế bào, mẫu dịch chị pha xong rồi, em lọc xong pha loãng theo tỉ lệ”.
“Vâng ~ đàn chị”.
———
Từ Bắc Kinh đến Giang Thành đi tàu cao tốc mất sáu tiếng, Tô Hạ đến nơi thì trời đã tối.
Sau khi rời khỏi nhà ga, thứ đập vào mắt Tô Hạ đầu tiên chính là quảng cáo của Mộ Từ trên màn hình điện tử khổng lồ ở quảng trường đối diện, sau khi phim《Trường tương tư》chiếu, cô ta cực kỳ nổi tiếng.
Trong ngành điện ảnh có một câu nói: Không có diễn viên nào Lục Xuyên nâng không nổi.
Điện thoại reo, là Tiêu Tề gọi.
“Còn bận à? Hôm nay tôi nghỉ, tôi mua một ít trái cây, nho, dưa hấu, dâu tây, v…v… cái gì cũng có, rất ngọt, mang đến dưới ký túc xá cậu nhé? Lần nào ông bác bảo vệ canh tôi như canh trộm, làm gì có tên cướp sắc nào đẹp trai như tôi...”
“Tiêu Tề”, Tô Hạ đổi điện thoại sang trái, kéo vali, “Tôi về Giang Thành rồi”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...