Khi Lục Xuyên từ vùng núi về Giang Thành đã là mười ngày sau, đám cưới của Lục Trấn An và Dương Lộ bị hủy bỏ, ông cụ Lục thì đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, Lục Trấn An trông như già đi mười tuổi.
Không ai trong Lục gia dám nhắc đến Tô Hạ ở trước mặt Lục Xuyên, cũng không ai dám nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì.
Cuối tháng 7, các trường đại học công bố danh sách học sinh trúng tuyển.
Tô Hạ đứng đầu tỉnh ban khoa học và được nhận vào trường y tốt nhất ở Kyoto.
Trong danh sách tổng điểm, tên cô chỉ xếp sau Lục Xuyên.
Khi nhắc đến cô, họ vừa khinh thường vừa ghen tị với cô.
Đã hai tháng Tần Hoài không gặp Lục Xuyên, điện thoại cũng không liên lạc được, nghe trợ lý của Lục Xuyên nói rằng anh đã đi Bắc Kinh, sau khi anh về cũng không liên lạc được nữa.
Một người bạn nói rằng đã gặp Lục Xuyên ở một câu lạc bộ, Lục Xuyên uống say đánh nhau với người ta, Tần Hoài không tin, gã rất hiểu Lục Xuyên, Lục Xuyên rất hiếm khi uống rượu, dù có uống thì anh vẫn giữ mình tỉnh táo hơn nửa, đánh nhau thì càng không thể, nhưng kiểm tra thì hóa ra là vậy thật.
Đánh người là chuyện lớn.
Tần Hoài là người kỳ cựu trong phương diện này, gã giải quyết rất nhanh.
“Anh Lục, cậu làm sao vậy, sao đánh nhau thế?”
Lục Xuyên thản nhiên nói, “Không vừa mắt”.
Tần Hoài, “…”
Gã thầm nghĩ, đây không phải là lời thoại của gã à?
Khi nhìn thấy bộ mặt sa sút và bạo lực như vậy của anh Lục, gã còn nghi ngờ rằng anh Lục hít thuốc phiện.
“Đừng lái xe”, Tần Hoài đuổi theo, “Anh Lục”.
Từ sớm gã đã nhìn ra giữa Lục Xuyên và cô nhóc kia có gì đó rồi, chỉ là nhìn thấu mà không nói thôi, dù sao cũng không phải em gái ruột, đâu có huyết thống gì.
“Tôi sẽ gọi điện thoại cho em gái cậu, Tô Hạ ấy, gọi cô ấy về một chuyến?”
Lục Xuyên đang đi phía trước đột nhiên xoay người lại, tay nắm lấy cổ áo Tần Hoài nổi gân xanh, “Mẹ nó đừng nhắc đến người này ở trước mặt tôi!”
Lực của Lục Xuyên mạnh đến mức Tần Hoài bị văng vào trong xe, suýt nữa cậu ta phát cáu đánh trả, sau khi mắng ‘Fuck’ cậu ta bình tĩnh lại.
“Rồi, rồi, được rồi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa, tôi sẽ lái xe cho anh Lục”.
Mẹ nó đây là thứ tình cảm chết tiệt...
Có cần đến mức.
Một đứa nhóc quay phim lại, anh Lục ở đẳng cấp nào, ai chơi đùa ai nhìn qua là biết.
Nhưng hiển nhiên chuyện không như gã nghĩ.
Tần Hoài lái xe đến khách sạn, ở đây quanh năm có giữ một phòng, vốn gã muốn theo vào trong nhưng lại bị Lục Xuyên đóng cửa nhốt bên ngoài.
Càng yên tĩnh, càng trống trải.
Lục Xuyên đi lại va vào bàn làm ngã chiếc bàn, chiếc hộp gấm nhỏ để trên bàn hai tháng nay rơi xuống đất lăn mấy vòng, sợi dây chuyền bên trong rơi ra, anh giẫm lên không buồn nhìn lấy, cả người toát lên sự giận dữ.
Tô Hạ đã thay đổi tất cả thông tin liên lạc, ra đi cực kỳ sạch sẽ, tất cả người Lục gia đều biết lý do nhưng lại giấu anh.
Ngày trường đại học công bố danh sách học sinh trúng tuyển Lục Xuyên đã đến Bắc Kinh, anh tìm thấy Tô Hạ nhờ các lãnh đạo trường.
Có người ở bên cạnh cô, là Tiêu Tề.
Lục Xuyên đã sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên vô dụng như vậy.
Anh cũng không rõ tình cảm của mình với Tô Hạ là như thế nào.
Mới mẻ, kích thích, hấp dẫn, không cam lòng... Thích?
“Tại sao gì mà tại sao? Chỉ là chơi đùa thôi, anh đừng cho là thật chứ”.
“Em có bạn trai rồi, sau này sẽ không quay về Giang Thành, anh đừng tới tìm em nữa, em thấy rất phiền”.
“Anh Lục, tạm biệt, chúc anh có tương lai sáng lạn”.
“...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...