23.
Hai ông bà Tần đi du lịch nước ngoài, không ai quản lý con ngựa hoang Tần thiếu bay nhảy, cứ mở sòng suốt, hẹn mấy anh em cùng nhau uống rượu đánh bài.
Lục Xuyên cũng ở trong sòng.
Một tháng trước Tần thiếu mới đưa tiền cho anh, hôm nay vẫn bị hành như cũ, không chỉ không cứu được thể diện mà đến tấm lót cũng bị đè xuống sàn chà qua sát lại.
“Anh Lục, anh nói xem anh có còn là người không! Mấy anh em chúng ta đánh bài còn ghi bài. Hai tiếng rồi mà tôi chưa có lấy một lần là sao? Hả? Hả?! Cậu thiếu tiền đến điên rồi! Lương tâm cậu không đau sao?”
Lục Xuyên gật đầu, “Đúng vậy, tôi thiếu tiền, thiếu đến điên rồi, chuyển khoản hay tiền mặt?”
“..”.
Bạn bè thân thiết đều biết Lục Xuyên không dùng tiền của Lục gia làm phim, ngay ngày khai máy anh đã bị chế giễu là cậu ấm muốn trải nghiệm đời, chỉ nên trở về thừa kế tài sản hàng tỷ của mình đi.
Có điều không đến mức nghèo, nghèo tiền, lòng háo thắng của anh Lục trong mấy ván bài cũng muốn lấy mạng người ta mà.
“Lần này tôi nợ trước”.
Bị đẩy một cái, tàn thuốc rơi lên đùi, Tần Hoài vỗ vào Hạ Chiêu, “Mẹ nó, Hạ Chiêu, cậu run cái gì, bị Parkinson* à!”
*Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận độn, nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường.
“Ngày mai thi đại học, tao hồi hộp”.
“...Ngày”.
Có gì đó sai sai!
Động tác mò bài của Lục Xuyên dừng lại nửa giây.
Kỳ thi tuyển sinh đại học…
“Chó độc thân như cậu thì biết con mẹ gì”, Hạ Chiêu phản bác lại, “Không đi nữa, tôi về với An La”.
Tần Hoài nói, “Tháng 10 là An La thành niên rồi nhỉ, chờ gia gia* đây lấy được tiền trong ví anh Lục sẽ tặng cậu một xe ba con sói”.
*Ông, ông nội.
“Mẹ kiếp, ông đây không có đứa cháu đầu óc đen tối như cậu!” Hạ Chiêu đá Tần Hoài một cái, cầm điện thoại lên, “Anh Lục, đi đây”.
“Ừ”.
Tần Hoài mở mấy chai rượu.
Lục Xuyên không uống nhiều, thuốc cũng hút ít.
“Anh Lục, có phải năm nay em gái anh cậu cũng thi đại học không?”
“Em gái? Có phải lần trước gặp ở ga ra không? Cô nhóc xinh lắm, chân dài cực đẹp*”, Gã nửa đùa nửa thật, “Anh Lục, tôi có thể theo đuổi không?”
*Từ gốc là 腿玩年, ý chỉ đôi chân đẹp, sau chuyển thành câu chế giễu.
Lục Xuyên không ngẩng đầu, thản nhiên nói: “Theo đuổi ai?”
“Em gái đó, mềm mại, cười rộ lên mẹ nó ngọt..”.
“Tôi làm gì có em gái?” Lục Xuyên ngắt lời gã.
Giọng Lục Xuyển không hề có cảm xúc, nhưng đột nhiên bầu không khí đông cứng lại, người nói đùa ý thức được mình lỡ lời, vẻ mặt xấu hổ.
“Uống rượu, uống rượu đi”, Tần Hoài thấy bầu không khí không ổn, đứng lên hòa giải.
Không khí trở nên tưng bừng trở lại.
Lục Xuyên cầm lấy chìa khóa xe, rời khỏi phòng bar.
Đầu tháng sáu, trời không quá nóng.
Anh không uống rượu, tự mình lái xe, sau khi xem giờ trên điện thoại thì ấn vào WeChat.
Tin nhắn cuối cùng trên giao diện trò chuyện với Tô Hạ được gửi từ một tháng trước, là đêm quay về Lục gia, cô hỏi anh khi nào về nhà.
Hừ.
Phiền thật.
———
Sau khi thi xong, Tô Hạ ngủ trong ký túc xá hai ngày liền, để tránh Tiêu Tề gọi điện trong khi cô đang ngủ, cô đã tắt điện thoại.
Tài xế Lục gia đến trường đón cô, Lục Trấn An về nhà sớm, ông còn mang quà về.
Một chiếc đồng hồ không hề rẻ.
Tô Hạ nhận lấy, “Cảm ơn chú”.
“Đều là người một nhà, cám ơn cái gì”, Lục Trấn An lấy một cái thẻ ngân hàng ra đưa cho cô, “Đi chơi với bạn bè cho thư giãn đầu óc, mua thêm vài bộ quần áo mới nữa”.
Tô Hạ vẫn mặc đồng phục học sinh trên người.
Dương Lộ nói: “Nó còn nhỏ, đừng cho nó nhiều tiền như vậy”.
Lục Trấn An mỉm cười nói, “Tiền tiêu vặt thôi, không nhiều lắm đâu”.
Tiệm đồ cưới gửi bộ váy cưới đã chỉnh sửa kích cỡ, sau khi ăn xong Dương Lộ lên lầu thử váy cưới.
Tô Hạ thay váy đi ra ngoài.
Dì Lương nói Lục Xuyên đang ở trong phòng làm việc.
Xe buýt chỉ có thể đi gần, bản đồ chỉ dẫn con đường nhỏ, có mấy quán bar nhỏ, không có nhiều người, đèn đường cũng không sáng.
Đến rẽ ngoặt, Tô Hạ dừng lại.
Một người đàn ông say rượu đang chặn đường một nữ sinh mặc đồng phục cấp 2, ánh mắt ghê tởm và xấu xí, không nói gì đã sờ mó.
Tô Hạ không đi tới, lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát.
Kết quả nữ sinh trông gầy gò đó khá là mạnh mẽ, nữ sinh nọ nhặt chai bia lên đập vào đầu người đàn ông kia.
Đập nát chai rồi đi, ngầu không chịu nổi.
Tô Hạ không lo chuyện bao đồng nữa, đi dạo một vòng.
Nửa tiếng sau, Tô Hạ dựa vào tường nhìn người đàn ông cuộn tròn trên mặt đất như một con chó sau khi bị chặt đứt ba ngón tay, cầu xin tha thứ, trong lòng cô không hề dao động, thậm chí còn vui sướng.
Sắc tự đầu thượng nhất bả đao*, lời này chẳng sai mà.
*Tiếng Quảng Đông, nghĩa là dục vọng và sắc dục sẽ làm giảm sự đề phòng của con người về nguy hiểm, khiến con người dễ dàng bị thương. Tương tự câu “Hồng nhan họa thủy”.
Năm nhân chứng lúc đó bị đưa xuống một tầng hầm, trong đó có Tô Hạ, cô bị bịt miệng và đưa lên xe ở lầu dưới studio của Lục Xuyên.
Sau khi chiếc túi đen trên đầu được cởi ra, mọi người đều ở đây, một người đàn ông gầy gò da đen cầm súng trên tay, phát cho mỗi người một xấp tiền, khi đi qua cô cũng hỏi giống như những người trước, hỏi cô cô nhìn thấy gì ở quán bar trên phố?
Tô Hạ nói, tôi không nhìn thấy gì cả.
Vốn có thể đi rồi nhưng người đàn ông đó có điện thoại nên để cô đợi.
Đợi khoảng mười phút, có một người đàn ông đi vào, người nọ có vết sẹo nông trên xương lông mày, người có nốt ruồi đen vừa rồi kính cẩn gọi y một tiếng đại ca.
“Thật sự tôi chỉ sờ soạng cô ấy một chút thôi, tha cho tôi đi! Xin tha cho tôi đi mà!”
Khi ngón tay đầu tiên bị chặt đứt, người đàn ông say rượu còn có thể xin tha, nhưng sau đó gã chỉ có thể gào thét khản giọng trong đau đớn, máu chảy rất nhiều, cuối cùng bị khiêng ra ngoài.
Đại ca chính là đại ca, sau khi chặt tay người ta thành mèo máy Rocky thì lau máu và bỏ đi không buồn nhìn lại, giống như nữ sinh nhặt bia đập vào đầu người đó.
Tô Hạ thất thần nhìn bóng lưng của người nọ.
Sờ một chút đã bị chặt tay, nếu thật sự làm gì, hẳn kết cục sẽ sống không bằng chết.
Y có nước da đen nhưng trên người phát sáng.
Con đường cô gái kia đi tối đen nhưng đó là con đường có ánh sáng.
…
“Có chuyện gì vậy?”
“Việc nhỏ ấy mà, xin lỗi anh Lục, bọn em không biết đó là em gái anh, không có làm gì đâu, chỉ hỏi vài câu thôi, anh đừng lo lắng”.
Nốt ruồi đen mỉm cười dẫn đường cho Lục Xuyên. “Đại ca đang đợi anh ở sân sau”.
Tô Hạ ngồi trên thành bể, hai chân đung đưa, khi gió thổi qua váy bồng bềnh, cô đang cười, đang mỉm cười với Thẩm Như.
Lục Xuyên dừng bước.
Tô Hạ và Mộ Từ rất giống nhau.
Không biết Thẩm Như nói cái gì mà Tô Hạ cười đến không thẳng lưng lên được, cô vấp chân ngã lên người Thẩm Như.
“Đệt?” Cửa bị mở bằng một lực mạnh, đập vào nốt ruồi đen.
Trước mặt một luồng gió lạnh, gã còn chưa nhìn rõ gì thì Lục Xuyên đã bước nhanh ra ngoài.
“Ầm” một tiếng, nước bắn tung tóe khắp nơi, và sự yên tĩnh của màn đêm bị phá vỡ.
Là Tô Hạ bị Thẩm Như ném xuống bể bơi.
Cô không biết bơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...