Phản ứng quá độ

Lục Xuyên về nhà đúng giờ, Lục Trấn An sững sốt một lúc, chờ người vào nhà ra vẻ thờ ơ, “Còn biết đường về à”. 
 
“Tiểu Xuyên về rồi”, Dương Lộ thì rất vui, đi từ trong bếp đi ra, “Công việc vất vả nhỉ? Rửa tay trước đi, bữa tối sắp xong rồi”.

Dì Lương nhận lấy áo khoác của Lục Xuyên treo lên giá, Lục Xuyên liếc nhìn tủ giày ở cửa ra vào.

Thứ sáu, trường học không có buổi học tối, đã tan trường từ lâu.

Lục Trấn An đi lên lầu vào phòng làm việc nghe điện thoại, Dương Lộ đang chuẩn bị bữa tối, dì Lương giúp pha trà, bà lớn mới không hay nấu cơm.

Trên bàn cơm chỉ có ba bộ bát đũa.

“Tô Hạ đâu?”

“Tiểu Hạ vào ký túc xá trường ở rồi”, Dì Lương quay đầu nhìn vào phòng bếp, nói nhỏ, “Chắc là không quen”.

Lục Xuyên nheo mắt, xoay người đi ra nhà nhỏ ở sân sau.


Món cuối cùng đã xong, Dương Lộ bưng canh đặt lên bàn, trước đó bà đã hỏi về khẩu vị của Lục Xuyên, toàn nấu những món y thích.
 
“Đã xong, gọi bọn họ ăn cơm thôi”.

Dì Lương ngượng ngùng khó xử, nói: “Tiểu Xuyên vừa mới đi, nói sẽ… Ăn ở ngoài, chỉ quay về lấy đồ”.

 _____

Tiêu Tề và hai người bạn chờ Tô Hạ trong một quán mì gần trường.

Sau khi chuông tan học vang lên, học sinh lần lượt ra về, xe sang khắp nơi, chiếc này đắt hơn chiếc kia.

“Anh Tề, cậu suy nghĩ ra chỗ chơi chưa?”

Bọn họ không lo lắng đến việc học, suốt ngày chơi bời, kỳ thi đại học chẳng là gì với họ.

“Chưa nghĩ ra”, Tiêu Tề lấy một điếu thuốc ra châm lửa.

Bên kia đường, cậu ta nhìn thấy Tô Hạ ở trong đám người, khóe miệng nhếch lên, “Cậu ấy đi đâu tao đi đó”.

Tô Hạ ở trong ký túc xá, ra ngoài ăn cơm nên không mang theo gì nhiều, tìm chỗ dễ thấy gọi cho Tiêu Tề, vài giây sau bị cúp máy, ngẩng đầu lên thì thấy cậu ta đang vẫy tay với cô ở bên kia đường.

Cậu ta ngồi trên xe mô tô, mặc quần màu đen chữ T rằn ri, cắt đầu đinh, miệng ngậm điếu thuốc, trông có vẻ lạc điệu với những quan nhị đại và phú nhị đại, hư hỏng đến mức người ta hoang mang.

 Học sinh cấp 3 không còn quá xa lạ với cái tên Tiêu Tề, cậu ta cực kỳ nổi tiếng ở cấp 3, thường xuyên đánh nhau, đẹp trai như thế mà vẫn chưa có bạn gái.

Có nữ sinh mạnh dạn đến hỏi xin thông tin liên lạc của Tiêu Tề trước khi Tô Hạ và những người khác đến.

“Nữ sinh vừa rồi chính là hoa khôi của trường chúng ta, cô ấy hỏi WeChat sao cậu không cho?” Tô Hạ leo lên xe Tiêu Tề, “Em gái dễ thương ngực to đó không phải là gu của cậu à?”

Tiêu Tề ném mũ bảo hiểm cho cô, mắng: “Shit”.


Cậu ta nói: “Kém xa cậu”. Rắm cầu vồng* này Tô Hạ rất hưởng thụ.
 
*Ngôn ngữ mạng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng.

“Ăn gì?”

“Đồ nướng?”

“Chốt”.



Bảy tám quán đồ nướng mở cùng một khu phố ăn ​​vặt, mùa này trời không còn lạnh nữa, có nhiều khách ngồi ở bên ngoài, uống bia và khoác lác, khá là đông vui.

Nam sinh mười bảy mười tám tuổi đều uống tuốt, không sợ gì cả, giáo viên không quản lý được nữa huống chi là gia đình.

Tô Hạ chỉ uống có ba ly, cô nói điều gì đó nhưng xung quanh quá ồn ào nên Tiêu Tề kéo ghế đến gần để nghe.

Nhìn từ xa giống như họ đang hôn nhau.

Mười phút sau, Tô Hạ loạng choạng tìm được nhà vệ sinh, vừa rửa tay xong đi ra, đột nhiên cô bị người phía sau nắm chặt cổ tay, chỗ trật đau thấu tim.


Theo phản xạ, cô giơ tay lên tự vệ, cô bị bị đẩy mạnh vào góc tường trước khi cái tát của cô rơi xuống mặt đối phương.

 “Tô Hạ”.

Hai chữ này giống như bị người đàn ông nọ nghiền giữa hàm răng.

Có ánh sáng, cô ngẩng đầu lên va phải đôi mắt lạnh lùng của anh, vài giây sau, cô mỉm cười.

Cô không chống cự nữa, ngả người dựa vào tường, chỉ nhìn người nọ cười.

Lục Xuyên lập lại tên cô lần nữa: “Tô Hạ”.

Mặt anh không có biểu cảm gì, hơi thở lạnh lẽo, giọng điệu cũng vậy.
 
“Cô đùa tôi à?” 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui