Ngón tay vừa bấm chọn, từ đầu ngón tay Trần Dương liền có cảm giác tê tê như bị một dòng điện chạy qua.
Theo bản năng hắn liền muốn rụt tay về nhưng phát hiện không sao nhúc nhích được.
Trong lúc này, một luồng thông tin tràn vào đại não Trần Dương.
‘Tiên Thiên Kinh…
Tam thập phúc, cộng nhất cốc, đương kì vô, hữu xa chi dụng.
Duyên thực dĩ vi khí, đương kì vô, hữu khí chi dụng.
Tạc hộ dũ dĩ vi thất, đương kì vô, hữu thất chi dụng.
Cố hữu chi dĩ vi lợi, vô chi dĩ vi dụng.
…’ ( Nguyên gốc tác giả mượn từ Đạo Đức Kinh.)
Trần Dương cả người chìm đắm trong cảm giác lâng lâng khó tả, từng câu từng chữ hiện lên trong đầu đều mang lại cho Trần Dương những cảm giác vô cùng vi diệu.
Nửa giờ sau, Trần Dương chậm rãi rút tay ra, cảm nhận một chút liền không nhịn được tán thán:
- Quả nhiên xứng với mấy chữ Tiên Thiên Kinh. Chẳng những hàm nghĩa bao la sâu rộng, hơn nữa lời lẽ vừa thâm ảo vừa mang theo tính khai mở rất cao.
Trần Dương chép miệng, cũng không quan tâm hiện tại bản thân không còn điểm công đức nào tích luỹ, liền đi ra khỏi Thương Khố.
Đột nhiên, Trần Dương nghĩ tới vấn đề gì đó, tròng mắt đảo một cái liền hỏi khí linh:
- Khí linh, thời gian khi ta đi vào Phán Thần Hệ Thống theo ta cảm thấy vài lần thì đều không có gì khác biệt với bên ngoài. Vậy tại sao khi trước tiến hành thẩm phán Cao Thông thì thời gian bên ngoài chỉ có một cái chớp mắt như vậy?
- Đại nhân, vì để phòng ngừa trường hợp phát sinh những tình huống không cần thiết, mỗi khi Phán quan tiến hành thẩm tra án thì thời gian bên trong Phán Thần Hệ Thống đều có tỉ lệ nhanh hơn nghìn lần so với bên ngoài!
Âm thanh khí linh vang lên làm cho Trần Dương hiểu ra. Hắn ồ một tiếng:
- Thì ra là vậy. Còn một việc nữa, nếu ta ở trong này tiến hành tu luyện thì có ảnh hưởng gì không?
- Bẩm đại nhân, về mặt lý thuyết thì không có ảnh hưởng. Hình ảnh ngài tại đây chính là thần thức của ngài được hệ thống ngưng cố mà thành, nếu ngài tu luyện tại đây thì so với bản thể bên ngoài thực tế tu luyện đều không có gì khác nhau. Tuy nhiên, ta cũng xin thông báo với ngài một chuyện, đó là hiện này Phán Thần Hệ Thống chưa có linh khí. Cho nên nếu ngài tu luyện tại đây thì sẽ không có hiệu quả bằng bên ngoài.
Khí linh nhàn nhạt giải thích.
Trần Dương nghe vậy thì thắc mắc:
- Không có linh khí? Linh khí là thứ gì?
- Linh khí là một loại khí vô hình vô ảnh, chỉ có những người tu hành công pháp trong quá trình cảm ngộ mới có thể cảm nhận được. Theo ta thấy, thế giới mà đại nhân đang sống cũng có tồn tại loại linh khí này, mặc dù cực kỳ mỏng manh.
- Vậy sao… Vậy Phán Thần Hệ Thống không thể nào có linh khí được sao?
Trần Dương hỏi câu này chính là vì trong lòng hắn ẩn ẩn có cảm giác mọi chuyện cũng không phải hết cách.
Quả nhiên, khí linh sau khi nghe Trần Dương hỏi lời này liền trả lời:
- Dĩ nhiên có, hơn nữa còn có đến hai cách. Cách thứ nhất chính là ngài nâng cấp Phán Thần Hệ Thống lên cao hơn, thì theo phẩm chất ngày càng nâng cao, Phán Thần Hệ Thống cũng sẽ tự động sản sinh ra linh khí. Cách thứ hai, đó chính là ngài lợi dụng tài nguyên sẵn có để sản sinh linh khí, cải thiện chất lượng không gian nơi này.
Trần Dương nghe câu trả lời của khí linh liền cảm thấy lá gan có chút đau. Khí linh hoàn toàn không trả lời trực tiếp phương thức mà lại vòng vo một hồi, làm cho Trần Dương vẫn chưa nghĩ ra phương pháp thứ hai kia là cái gì.
- Tài nguyên sẵn có? Nói vậy thứ này chắc chắn đã có trong Phán Thần Hệ Thống rồi. Ở nơi này…Nông trang? Phải rồi, là cái nông trang kia. Nói vậy, sản sinh linh khí cũng như sản sinh không khí mà thôi, nếu ta gieo trồng linh thảo xuống, chẳng phải là làm gia tăng linh khí sao?
Càng nghĩ, Trần Dương càng trở nên phấn chấn tinh thần.
- Nơi này hoàn cảnh mặc dù kỳ lạ, nhưng không khí trong lành, không có khói bụi thì nếu ta gieo trồng linh thảo chắc chắn sẽ cho ra linh khí trong lành, tốt, quá tốt! Ha…ha…
Trần Dương không nhịn được hai mắt phát sáng, cười ha hả.
…
Thời gian cứ thế trôi qua.
Một tháng sau…
Sáng sớm, Trần Dương như thường lệ ghé qua tiệm mua một ổ bánh mì ăn sáng rồi mới về nhà.
Những ngày đầu đi làm, vì không thức đêm quen nên Trần Dương thường dành thời gian cả ngày để ngủ bù. Chỉ có trưa đói bụng hắn mới ra ngoài mua cơm ăn mà thôi.
Nhưng hiện giờ, Trần Dương không những không cần ngủ bù mà tinh thần cũng sảng khoái và minh mẫn lạ thường.
Sở dĩ có được điều này cũng chính là nhờ từ khi tiến hành hít thở thổ nạp theo pháp quyết của Tiên Thiên Kinh.
Trần Dương sau khi phát hiện diệu dụng này của Tiên Thiên Kinh thì thái độ chăm chỉ tu luyện càng tăng lên gấp bội.
Ngoại trừ thời gian dành cho mấy việc vệ sinh cá nhân cơ bản, đại đa số hắn đều ngồi thổ nạp hít thở.
Một tháng qua, Trương Thái có mấy lần gọi điện, thậm chí tới tận nơi định lôi kéo Trần Dương đi thay đổi không khí gì đó thì toàn bộ đều bị Trần Dương cự tuyệt thẳng thừng.
Trần Dương lấy lý do phải làm đêm, lại hẹn Trương Thái khi nào lãnh tháng lương đầu tiên sẽ tiến hành uý lạo gã một phen.
Cuối cùng, Trương Thái cũng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt lại có điểm khác thường đánh giá Trần Dương. Bởi vì nếu đổi lại là trước đây, chỉ cần Trương Thái lên tiếng thì Trần Dương sẽ gật đầu đồng ý.
Mặc dù tửu lượng không cao, cũng không phải ham hố chơi bời gì, chỉ là tính Trần Dương rất xem trọng tình nghĩa. Bạn bè huynh đệ thân thiết mở miệng thì hắn cảm thấy cũng khó lòng từ chối.
Trần Dương sau khi về đến nhà, việc đầu tiên là lấy điện thoại ra bấm một dãy số, sau đó chờ bên kia có hồi âm liền nói:
‘Mẹ, là con đây.’
Bên kia lại vang lên một giọng nữ ôn hoà nói gì đó làm cho Trần Dương nở nụ cười khổ, lại nói:
‘Con biết. Công tác của con hiện nay rất tốt. Ba mẹ vẫn khoẻ là con cảm thấy an tâm. Hôm nay con lãnh lương tháng đầu tiên, chiều nay con sẽ gửi về một ít, mẹ rút về mua chút ít đồ bổ bồi dưỡng nhé.’
Giọng nữ mơ hồ truyền đến âm thanh từ chối xen lẫn có chút xúc động, làm cho hai vành mắt của Trần Dương cũng đỏ lên, nghẹn ngào nói:
‘Mẹ, con mấy năm qua bất hiếu không lo được gì cho nhà chúng ta. Hôm nay con đã đi làm, chút tâm ý này của con, xin mẹ đừng từ chối.’
‘…’
‘Dạ, con đã biết. Con sẽ tranh thủ có thời gian về thăm mọi người…’
Cứ như vậy, Trần Dương nói chuyện với mẹ hắn thêm một hồi mới lưu luyến cúp máy.
Vừa rồi, mẹ hắn vậy mà không cho hắn gửi tiền về, còn đòi gửi thêm một ít tiền và rau quả lên cho hắn bồi bổ có sức công tác.
Tấm lòng cha mẹ luôn luôn là quảng đại như vậy, dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng đều suy nghĩ cho con cái đầu tiên.
Cũng vì vậy mà Trần Dương tràn ngập xúc động.
Ngồi xuống điều chỉnh tâm tình một chút, Trần Dương lại bấm một dãy số quen thuộc khác.
Bên kia lập tức vang lên âm thanh có lực, đúng là giọng của Trương Thái.
Nghe giọng nói này, Trần Dương liền nở nụ cười:
‘Lão nhị, hôm nay ta vừa lãnh lương. Chiều nay đến quán Hải Yến, ta mời!’
Nói xong, Trần Dương lại nói chuyện cùng Trương Thái một chút mới cúp máy.
Lấy từ trong túi ra một phong thư chứa tiền lương, Trần Dương lẩm nhẩm suy tính:
- Nơi này có hai nghìn đồng. Chiều nay gửi cho mẹ một nghìn. Còn lại một nghìn hẳn là đã đủ. Ài, cũng là thân gia quá mỏng. Phán quan nghèo như ta, trong lịch sử chắc là người đầu tiên a!
Trần Dương tự giễu một câu, trong lòng lại càng tăng thêm kỳ vọng vào cái dự định ‘xanh hoá’ nông trang trong Phán Thần Hệ Thống.
Vấn đề trước mắt chính là cây giống. Thứ nữa chính là nếu sử dụng cây giống ở thế giới bên ngoài thì có cách nào đưa vào bên trong Phán Thần Hệ Thống được không, mà cho dù đưa được vào thì có thích hợp để bọn chúng sinh trưởng hay không nữa.
Những chuyện này đều cần Trần Dương tự mình kiểm tra và xác nhận lại.
Nếu quả thật không mang đồ bên ngoài vào được, vậy thì dùng điểm công đức đổi linh thảo cấp thấp nhất trong thương khố đem ra làm giống gieo trồng.
Tất nhiên, loại chuyện bất lợi này Trần Dương chưa vào đường cùng sẽ không đi làm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Dương liền tắm rửa thay đồ rồi ăn ngấu nghiến ổ bánh mỳ.
Chừng một tiếng sau, Trần Dương thân mặc một bộ đồ ở nhà, hai chân bắt chéo, hai mắt khẽ híp lại, thần trí lần nữa tiến vào trong Phán Thần Hệ Thống.
Trần Dương vừa xuất hiện trong Phán Thần Hệ Thống liền đi thẳng đến Nông trang.
Lúc Trần Dương mới thấy Nông trang lần đầu, nơi này toàn đá sỏi, mặt đất khô cằn không có chút sinh cơ.
Nhưng hiện giờ, nơi này đã có một anh nông dân hằng đêm tiến vào cải tạo.
Trần Dương nhìn một mảnh đất không nhỏ đã được nhặt đá sỏi xếp lại gọn gàng, đất cũng được cào cho bằng phẳng ra.
Mặc dù diện tích còn nhỏ nhưng hiệu quả không tồi chút nào.
- Không biết Khí linh kia làm cái gì mà gã Cao Thông có hằng đêm cày bừa được nơi này thành như vậy…
Tấm tắc hồi lâu, Trần Dương đối với việc kéo thêm phạm nhân đến lao động cải tạo nông trang càng thêm thèm thuồng.
Một người làm trong một tháng đã cho hiệu suất như vậy, nếu là mười người, một trăm người… Trần Dương cũng không dám nghĩ đến nữa.
Bởi vì cái viễn cảnh ấy quả thật quá là mê người!
Chép miệng một cái, Trần Dương liền rời khỏi nơi này, tập trung tu luyện Tiên Thiên Kinh.
Sở dĩ Trần Dương gấp gáp như vậy là bởi vì, ngày hôm nay Trần Dương rất có cảm giác đột phá.
Qua hơn một tháng tu tập, Trần Dương rốt cục cũng cảm nhận đến một tia linh khí như có như không đang dần dần hình thành trong kinh mạch.
Phải biết, thiên địa linh khí trên Trái Đất này quả thật nhạt đến không thể nhạt hơn, có thể coi như gần bằng không rồi. Nhưng dưới sự bá đạo của công pháp Tiên Thiên Kinh này, vậy mà trong một tháng Trần Dương lại có thể ngưng luyện được một tia linh khí.
Người khác không biết còn có thể khen Trần Dương thiên tài, nhưng Trần Dương thì lại hiểu rất rõ, đây hoàn toàn là nhờ công pháp Tiên Thiên Kinh quá mức huyền diệu. Hắn chỉ tìm hiểu một phần nhỏ áo nghĩa đã đạt hiệu quả không thể ngờ.
Tuy biết tu tiên đại đạo dài đằng đẵng, khó khăn chập chùng, càng về sau càng khó khăn gấp vạn lần so với trước. Nhưng đừng xem thường một tia linh khí này.
Một tia linh khí này chính là bước đầu tiên và cũng là màn chắn mỏng manh mà vô tình ngăn cách giữa con người và phàm nhân mà mấy vạn năm qua ai cũng mong muốn đột phá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...