Trong quá trình chạy, Trần Dương liên tục bổ sung linh lực.
Mắt thấy đan dược đã cạn, mà linh thạch thì càng không còn, Trần Dương cười khổ.
Trên người hắn hiện giờ cũng chỉ còn có Chiến Thương là có thể đánh ra một kích.
Một kích này có thể đánh Thôn Sinh Quỷ bị thương thì sao? Sẽ có một đội quân Thôn Sinh Quỷ Binh phía sau tràn lên, kết cục của Trần Dương cũng chỉ có một con đường chết.
Đang chạy, đột nhiên Trần Dương cảm thấy gì đó, mạnh mẽ ngẩng đầu về một hướng, có chút không tin vào cảm giác của mình nói:
- Gió??
Quả thật là gió!
Trần Dương trong lòng đại hỉ, bất chấp tất cả chạy về hướng đó.
Mà trong khoảnh khắc Trần Dương dừng lại này, từ phía sau lưng hắn cũng có một cái móng vuốt sắc nhọn như thần binh lợi khí chụp xuống!
- Hự!
Thân ảnh Ma thi vốn được Trần Dương thả ra từ lâu ẩn thân một bên lập tức chắn ngay lưng hắn, nhưng chỉ trong tích tắc liền bị chẻ ra làm mấy mảnh, tứ chi phân liệt vô cùng thê thảm.
Cũng nhờ Ma thi đỡ đi một phần kình lực, Thân hình Trần Dương dưới cái chụp này lập tức như diều đứt dây bay ra xa, miệng cuồng phun máu tươi, ánh mắt ảm đạm.
- Khinh người quá đáng!
Trần Dương giận dữ, cũng không kịp có thời gian tiếc nuối Ma thi mà hét lớn một tiếng trên tay xuất ra Chiến Thương, nhìn cũng không nhìn mạnh mẽ đâm ra một thương, quát:
- Sát!
Dày đặc sát khí theo tiếng quát này cuồn cuộn lao ra, ngay cả Chiến Thương cũng như cảm nhận được phẫn nộ của Trần Dương mà ‘Ong Ong’ lên một tiếng gầm thét đâm ra.
Thương ảnh vừa ra, ánh mắt Trần Dương càng thêm ảm đạm, lợi dụng phản lực lui lại.
Tuy nhiên, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm thương ảnh vừa đánh ra.
Chỉ thấy thương ảnh bay ra tựa như một mũi tên chớp động giữa bầu trời đen tối dày đặc, vô cùng đẹp đẽ.
Giữa màn đêm, thương ảnh như một ánh sao chớp loé cuồn cuộn bay tới.
Thôn Sinh Quỷ Sư nhìn thấy cảnh này, cái miệng mở ra, cũng không có răng nanh mà là hàng nghìn cái răng trắng hếu cùng mọc chung trong vòm miệng lởm chởm hết sức ghê người.
Nó há miệng phun ra một quả cầu đen sì, dũng mãnh ngăn chặn thương ảnh đang đâm tới.
‘Rắc…’
Đáng tiếc, quả cầu đen này chỉ chống đỡ được một khoảnh khắc liền bị thương ảnh xuyên qua, tầng tầng đâm thấu qua thân hình của Thôn Sinh Quỷ Sư.
Nó há mồm rên lên phẫn nộ và đau đớn.
Nhưng Trần Dương cũng chỉ chờ có vậy, liền chỉ tay về phía nó:
- Thẩm án!
Nói xong, Trần Dương đạp chân lùi về phía sau, bất chấp hậu quả chạy về hướng có gió.
Ánh mắt hắn vì mất máu quá nhiều mà bắt đầu mơ hồ.
Ngay khi Trần Dương ánh mắt tắt hẳn thì liền như thấy một cái hố đen như một vách động kéo dài, liền không chút do dự nhảy vào, trước mắt hắn tối sầm.
…
Không biết qua bao lâu, Trần Dương từ bên trong mơ hồ dần thanh tỉnh lại.
Nơi này không ngờ lại là một căn phòng đá được lát gạch bên trong.
Bên trên cây cột có một ngọn đèn leo lét đang cháy dở.
Nhìn ngọn đèn này, Trần Dương liền liên tưởng đến cái gì đó, miệng khẽ hô:
- Vĩnh Cửu Đăng!
Nghe nói trong lịch sử, những vị hoàng thân quốc thích hoặc có thân phận đại vị viễn siêu thường nhân, được vạn người chú mục thì khi mất đi lăng mộ sẽ được trang hoàng bởi những ngọn đèn cháy sáng bền bỉ giống như những gì đã có trong chốn hoàng cung khi trước.
Liên kết với đám binh sĩ khi trước, Trần Dương liền có suy đoán đây có thể là lăng mộ của bậc đế vương.
Nhưng còn vì sao lại có sự xuất hiện của đám Thôn Sinh Quỷ thì Trần Dương không tài nào hiểu nổi, hơn nữa có cho kẹo hắn cũng không quay trở lại chỗ kia để tìm hiểu nguyên do.
Trần Dương thần thức khẽ tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống liền thấy triệu hồi Thôn Sinh Quỷ Sư tới, sau đó tìm hiểu trong đầu nó một chút.
Nhưng rốt cục, cái mà Trần Dương thấy chỉ là những khoảng không đen tối mơ hồ, ký ức của nó chẳng những đơn điệu mà lại còn hỗn loạn.
- Xem ra là nó cũng mới tiến giai do cắn nuốt đồng loại mới có hiện tượng này!
Trần Dương thầm than một tiếng, tiện tay xử lý nó, giam vào tầng sâu nhất của Phán Ngục!
Nói đùa sao, thứ này không trấn áp, để đó có ngày ôm hận a!
Điểm công đức của Trần Dương lần nữa tăng lên con số tám mươi nghìn.
Hiện giờ, Trần Dương cảm thấy quan vị tăng lên tạm thời chưa mang tới cho hắn quá nhiều tác dụng, cho nên hắn sau khi nhìn thấy số điểm này liền muốn đổi thêm một số đan dược chữa thương để bù lại số đã xài hết, đồng thời, Trần Dương còn đổi một số loại phù lục có tác dụng trừ ma diệt quỷ như Thiên Lôi Phù, khi sử dụng tạo thành Thiên Lôi oanh tạc chung quanh, bảo vệ chung quanh mấy trăm mét không có ma quỷ nào dám tiếp cận, rồi Thanh Khí Phù giúp xua đuổi tà khí quấn thân.
Ở nơi hầm mộ thế này, Trần Dương không hề keo kiệt đối với những thứ có tác dụng bảo mệnh.
Lúc này, Trần Dương sau khi ngồi nghỉ một hồi thì cũng cảm thấy cơ thể lấy lại sức, bèn đứng lên xem xét.
Ngọn Bất Tử Đăng đang cháy leo lét kia, Trần Dương từng đọc qua trong một ít điển tịch mới biết được, cho nên hôm nay vừa nhìn thấy liền nhận ra.
Sau khi nhìn gần, Trần Dương liền nhìn thấy ngọn đèn có kết cấu hai tầng, khoang chứa bên trong đổ đầy dầu thắp màu vàng đậm, bấc đèn được ngâm trong một dung dịch tựa như dấm, tầng ngoài chứa nước lạnh, có vẻ có tác dụng làm mát dầu bên trong không bị nóng quá.
Trần Dương dù gì cũng từng là một cử nhân tốt nghiệp đại học, cho nên nhìn qua liền một năm một mười đưa ra phán đoán.
Lúc này, ngọn đèn tuy leo loét nhưng lại toả ra thứ ánh sáng êm dịu chiếu sáng cả căn phòng, làm cho nó có vẻ âm u kỳ bí lạ thường.
Trần Dương muốn tiến đến gần để xem ngọn đèn, định vươn tay ra chạm vào nó đột nhiên ánh mắt hắn lướt qua một bức tranh.
Bức tranh này vẽ cảnh thiên nhiên phong cảnh, bên trong có sông có núi, còn có một cây cầu bắc ngang một vực sâu.
Bức tranh được vẽ trực tiếp trên bức tường, các chi tiết trong tranh cũng vô cùng sống động.
Trần Dương chép miệng định khen ‘Tranh đẹp’ thì bỗng dưng hai mắt trợn tròn, lùi lại ba bước há hốc miệng không nói nên lời.
Cánh tay hắn run rẩy chỉ vào bức tranh như nhìn thấy điều gì kinh khủng nhất thế gian.
- Ta…ta thế nào lại ở trong bức tranh?
Lúc này, trong bức tranh có một cây cầu, trên cầu có một người đang cầm quạt tay phe phẩy, nét mặt thâm thuý nhìn ra phía xa như muốn thu hết thiên địa vào mắt.
Người này ngũ quan đoan chính, khuôn mặt có nét cười, chính là vẽ khuôn mặt Trần Dương chứ còn ai vào đây!
Trần Dương sau khi nhìn thấy người trong tranh vậy mà giống hắn như đúc thì liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, kinh hãi vô cùng.
Ngay lúc đó, ánh mắt Trần Dương chớp động, vẻ mơ hồ hiện lên, bàn chân không tự chủ được mà dần dần bước tới.
Điều làm cho người ta nổi hết cả da gà chính là theo bước chân của Trần Dương ngày càng gần, khí tức trên người Trần Dương càng ngày càng bất ổn, ngay cả linh lực cũng có dấu hiệu bị hút ra ngoài, còn thân ảnh ‘Trần Dương’ trong bức tranh thì càng ngày càng giống như thực chất, thậm chí làn da còn trở nên hồng hào có sức sống, hết sức sinh động.
Mắt thấy Trần Dương đã sắp đến gần bức tranh, đột nhiên gương mặt Trần Dương giãy dụa, một cái ấn toả ra khí tức mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn xoay tròn.
Chính là Quan Ấn!
Lúc này, từ trên Quan Ấn chảy xuống một quầng sáng thánh khiết, làm cho trong nháy mắt Trần Dương hai mắt thanh tỉnh trở lại, bước chân theo đó cũng dừng ngay sát bức tranh.
Đột nhiên, thân ảnh ‘Trần Dương’ đang tươi cười hồng hào, liền há mồm to ra, dữ tợn gầm rú vô cùng dữ tợn như muốn lao ra bên ngoài, tươi sống nuốt lấy Trần Dương.
- Làm càn!
Trần Dương thấy vậy lùi lại hai bước, hét lên một tiếng sau đó vung ra một lá phù màu trắng bạc, ngón tay điểm tới, ngưng trọng quát:
- Phá!
Lá phù bùng lên dữ dội, phát ra tiếng nổ trầm thấp đem trọn vẹn gương mặt vặn vẹo dữ tợn kia mà oanh kích điên cuồng.
‘Éeeeeccccc….’
Một tiếng hét thảm truyền đến.
Âm thanh này the thé như trẻ con nhưng không giống như tiếng người mà vô cùng kỳ dị, âm ba truyền vào làm cho ngay cả Trần Dương cũng có chút sởn cả gai ốc.
Bụi khói tan đi, để lộ bức tranh bị cháy xém một mảng, mà thân ảnh của người đứng trên cầu lúc này toàn thân cháy đen, cái đầu càng bị oanh mất phân nửa, trông vô cùng gớm ghiếc ma quái.
Trần Dương cũng không thu Quan Ấn lại mà để cho nó tạo thành một cái lồng bảo vệ, tiến tới móc ra thêm một cái Phá Tà Phù như cái trước, oanh kích thêm một lần nữa cho đến khi thân ảnh bên trong bức tranh bị đánh cho tan nát tơi tả, nằm bệt dưới đất thì Trần Dương mới thở ra một hơi, thu Quan Ấn lại.
Quan Ấn mặc dù mạnh, nhưng nếu sử dụng bên ngoài dài lâu cũng tổn hao đến điểm công đức của Trần Dương.
Vừa rồi là Quan Ấn tự hành hộ chủ, nhưng nếu Trần Dương chủ động dùng nó đối địch thì số lượng công đức tiêu hao sẽ nhanh chóng rút cạn khô số công đức mà Trần Dương tích luỹ được.
Dù sao, khí tức trên Quan Ấn mà đem đối phó với những loại ma quỷ này, có cảm giác như dao mổ trâu giết gà.
- Chỉ cần ta gặp nguy hiểm như vừa rồi, Quan Ấn sẽ hộ chủ. Nếu như vậy thì cũng không nên quá phí phạm, cẩn thận một chút liền tốt.
Nói xong, Trần Dương thu lại Quan Ấn, đồng thời không chút do dự dán mấy lá phù có tác dụng bảo hộ quanh người. Chỉ cần lại có ma vật quấy rối, chắc chắn nó sẽ tự hành kích hoạt.
Trải qua một phen biến cố, Trần Dương đối với sự quỷ dị của nơi này càng thêm e dè.
Vết thương sau lưng và bả vai truyền tới cơn đau, Trần Dương quan sát chung quanh một chút liền dứt khoát ngồi tại chỗ, bắt đầu vận công chữa thương.
Lần trốn chạy trước, Trần Dương nuốt vào một lượng lớn đan dược,bởi vì vội vã tiêu hao cho nên vẫn còn sót lại trong cơ thể và kinh mạch Trần Dương nhiều phần dược lực chưa tiêu hoá hoàn toàn.
Nhìn qua thì không có gì, nhưng nếu không chú ý, một khi để thứ này tích tụ quá nhiều sẽ tạo thành cản trở cho sự vận chuyển linh khí, không hề có lợi cho việc tinh tiến tu vi.
Trần Dương biết rất rõ điều này cho nên chú tâm chữa thương, cố gắng áp chế vết thương đồng thời sử dụng Dương châm của Âm Dương Truy Hồn Châm tiêu trừ những ẩn hoạn ngầm này.
Trần Dương càng ngày càng cảm thấy nơi này đầy rẫy nguy cơ, chỉ có nắm chắc từng bước mới có thể có hi vọng rời khỏi nơi đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...