Hai người một trước một sau bay đi được một đoạn thời gian, đột nhiên Trần Dương nhíu mài chuyển hướng về một phương hướng khác.
Nửa ngày sau, Trần Dương thân hình lơ lửng bên trên một hồ nước xám xịt, chau mài nhìn xuống.
Hồ nước này rất kỳ lạ, thần thức của Trần Dương mặc dù mạnh mẽ, thế nhưng sau khi đi vào hồ này liền chẳng khác gì đi vào vũng bùn, nửa bước khó tiến.
Cảm nhận điều này, Trần Dương trong lòng không khỏi trầm xuống.
- Thứ kia sao lại chui vào nơi này?
Trần Dương lẩm bẩm.
Lúc trước hắn theo dõi một tia khí tức của Ma Hồn, khi chạy đến nơi đây liền trực tiếp biến mất, mười phần thì có đến tám chín phần là chui vào bên trong lòng hồ này.
Trần Dương cũng thử quét Pháp nhãn chung quanh, nhưng cũng không phát hiện được bất kỳ dấu vết gì, ngoài một tia dao động như có như không trên mặt hồ.
Tiêu Thuý đứng bên cạnh, nhìn sắc mặt Trần Dương khó coi thì không nhịn được mở miệng:
- Nơi này gọi là U Sa Hồ. Tất cả mọi thần thồng hay pháp lực sau khi đi vào trong đây đều sẽ tự động biến mất toàn bộ. Bất kể là yêu hay là ma, không có ngoại lệ.
- U Sa Hồ?
Trần Dương nhíu mài, nhẹ giọng nói.
Thấy dáng vẻ của Trần Dương, Tiêu Thuý hơi bĩu môi khinh thường nhưng cũng đáp:
- Đúng vậy, Trần huynh, U Sa Hồ này mặc dù có chút huyền bí, nhưng chỉ cần không lặn vào bên trong thì không có việc gì. Vả lại, ở Âm Giới, số lượng những hồ giống như U Sa Hồ này cũng không ít. Nếu không có một nghìn cũng có tám trăm cái, cũng không có gì đặc biệt hay bảo vật gì bên dưới đâu.
Trần Dương đang suy xét tình hình, dĩ nhiên không có để ý đến ý châm chọc của Tiêu Thuý mà trả lời theo bản năng:
- Rất nhiều sao? Tiêu cô nương, ngươi tự nhận thông thuộc Âm Giới, không biết có biết được nguồn gốc của thứ này hay không?
- Trần huynh, sự vật ở Âm Giới cũng không phải giống như Nhân Gian Giới của các ngươi. Ngài nên biết, đây là thế giới của Âm minh hồn phách, nếu không phải là âm minh hồn phách thì cũng là dạng tồn tại đặc thù. Cho nên không thể dùng lý lẽ thường tình đến giải thích được. Ta ở nơi này mặc dù lâu, thế nhưng thông tin về những sự vật ở Âm Giới này không thể nắm rõ hoàn toàn. Chỉ biết U Sa Hồ này xuất hiện đã rất lâu đời. Có thể nói là theo lịch sử dài dòng của Âm Giới này, thì U Sa Hồ này là một trong mấy loại tồn tại đặc thù không ai giải thích được.
Tiêu Thuý sắp xếp từ ngữ một chút rồi nói.
Nghe nàng nói, Trần Dương không chút khách khí đáp:
- Nàng nói cũng như không nói.
Thực ra Trần Dương cũng không có nói sai, những gì mà Tiêu Thuý vừa nói thì hắn cũng có thể đoán ra.
Trên đường đi, Trần Dương đã để ý kỹ, ở chung quanh nơi này hầu như có kết cấu cực kỳ giống Nhân Gian Giới, thế nhưng lại bị một loại Âm Khí bao phủ, cùng với ánh sáng xám xịt bao trùm khiến cho toàn bộ thế giới này toả ra một loại khí tức khó chịu. Nếu như là một người bình thường sống ở nơi này lâu ngày, chắc chắn tâm thần sẽ không thể tự chủ mà sinh ra một loại hung tính từ sâu thẳm tâm hồn. Cũng chỉ có loại hồn phách cao cấp như Tiêu Thuý này mới có thể xem nơi này là thiên đường được.
Trần Dương mặc dù nhìn như bâng quơ hờ hững, nhưng cũng chú ý đến thân phận của Tiêu Thuý này.
Nàng này mặc dù tu vi là Kết Đan Kỳ, thế nhưng pháp lực toàn bộ đều sử dụng hồn lực để huy động. Trần Dương cũng không có tỏ ra bất ngờ với điều này, bởi vì ở Âm Giới này, tất cả tồn tại có linh trí đều là hồn phách. Điều đó cũng không có gì là lạ cả. Chỉ có điều lạ là Trần Dương không hề cảm nhận được chút linh khí nào ở không gian nơi này, không biết những hồn phách ở đây tu luyện kiểu gì.
Tuy nhiên, hiện giờ chuyện này Trần Dương cũng không có thời gian tìm hiểu, mà việc trước mắt là đuổi theo Ma Hồn nọ.
Trần Dương cảm giác được, sự tình của Âm Dương Tuyệt Trận kia, và cả Tam Sinh Liên rất có thể liên quan đến Ma Ảnh này. Những tia ký ức mà Trần Dương thu được, vẫn có nhiều chỗ rất khuyết thiếu. Đặc biệt là những việc liên quan đến Tam Sinh Liên và Ma Tộc, đều bị khuyết thiếu nặng nề.
Nhưng có một điều mà Trần Dương cảm nhận được, đó chính là mức độ nguy hiểm của chuyện này vượt xa hắn tưởng tượng.
Chắc chắn, không thể nào có chuyện ngẫu nhiên lối đi vào Âm Giới lại bị tách độc lập thành một nơi được gọi là ‘Hoang Địa’, cũng không có chuyện ngẫu nhiên Ma Tộc lại tìm cách đi ra sau bao nhiêu năm tháng mất tích.
Nhất là Trần Dương liên hệ với sự tình Ma Thai lúc trước, liền cảm thấy tất cả dần dần có một sự liên kết nhất định. Mặc dù còn chưa liên kết toàn bộ các sự kiện lại với nhau, nhưng Trần Dương càng ngày càng cảm thấy, việc Ma Hồn này xuất hiện chưa chắc là ngẫu nhiên, mà có thể là một cơ hội cực lớn để Trần Dương vén đi đám mây mù, nhìn rõ chân tướng mọi việc.
Bởi vì có những lý do này, cho nên Trần Dương chắc chắn không thể nào bỏ qua cơ hội lần này.
Bàn tay vừa lật, Trần Dương đột nhiên ném một pho tượng gỗ xuống mặt hồ rồi cẩn thận cảm ứng.
Pho tượng gỗ này chính là sản phẩm điêu khắc của Trần Dương dùng luyện Khống Thần Quyết và cũng được hắn gia cố một tia thần thức bên trên.
Mặc dù quyết tâm phải đuổi theo Ma Hồn kia tìm hiểu rõ thực hư, nhưng Trần Dương cũng không phải loại người lỗ mãng, vì vậy mới sử dụng phương pháp ném đá dò đường này. Hiển nhiên, một tia thần thức trên pho tượng gỗ nếu như gặp chuyển thì Trần Dương cũng bị ảnh hưởng. Thế nhưng với cường độ thần thức khổng lồ do tu luyện Khống Thần Quyết lâu ngày của hắn thì chút xíu ảnh hưởng ấy cũng không tính là gì.
‘Tõm~’
Bức tượng nhanh chóng rơi vào mặt hồ, phát ra âm thanh hết sức bình thường.
Thế nhưng điều kỳ lạ bắt đầu phát sinh.
Trần Dương chỉ cảm thấy ngay khi pho tượng rơi vào mặt nước xám xịt kia, đột nhiên trước mắt hắn bắt đầu tối sầm, chỉ cảm thấy một tia lạnh lẽo, mà tia liên hệ giữa hắn với tia thần thức nọ cũng càng ngày càng yếu đi. Sau khi pho tượng gỗ chìm sâu vài trượng thì liền bị cắt đứt liên hệ.
Ngay khi cắt đi liên hệ, Trần Dương cũng cảm nhận được bên dưới lòng hồ này rất có thể rất sâu, mặt nước bên dưới cũng cực kỳ yên tĩnh, mà theo đó, nhờ một tia liên hệ mỏng manh mà Trần Dương cũng cảm nhận được thật sự tia Ma Hồn kia rất có thể là trốn chạy vào nơi này.
Nếu là người khác cùng cảnh giới Nguyên Anh Sơ Kỳ như Trần Dương, chưa chắc có thể cảm ứng được. Phải biết, nhờ Khống Thần Quyết, hiện nay thần thức của Trần Dương cực kỳ mẫn cảm, cho nên mới có thể cảm ứng tới điều này.
Tuy vậy, Trần Dương cũng chưa quá mừng rỡ.
Thân làm một người tu sĩ, Trần Dương đối với mỗi một bước đi đều có sự suy xét cẩn thận. Hắn chỉ có một cái mạng, không thể liều lĩnh. Mà Trần Dương cũng suy nghĩ kỹ, nơi này mặc dù kỳ dị, nhưng chưa hẳn là quá nguy hiểm. Nếu như Ma Hồn kia đã đi vào cái U Sa Hồ này, chắc chắn có lý do của nó.
Mà thế mạnh của Trần Dương, không có gì mạnh hơn là đối phó với các loại hồn phách. Vậy cho nên hắn cũng có quyết định của mình.
Suy nghĩ một chút, quanh người Trần Dương đột nhiên loé lên một bộ giáp, sau đó đầu vai khẽ động liền từ tốn hạ thân xuống.
Tiêu Thuý thấy vậy thì hô khẽ:
- Trần huynh, ngươi muốn đi xuống sao?
Hai lần gọi Trần huynh, hiển nhiên trong lòng Tiêu Thuý, hình tượng của Trần Dương đã trở nên thấp hơn so với địa vị thật sự của hắn rất nhiều.
Trần Dương không nói một lời, đột nhiên ‘ùm’ một tiếng lặn vào mặt hồ, để lại Tiêu Thuý lơ lửng nơi đó.
Tiêu Thuý nhìn thấy cảnh này, nhất thời lưỡng lự.
U Sa Hồ này, nàng cũng chưa hoàn toàn nói hết với Trần Dương. Bởi vì có một cái truyền thuyết rằng U Sa Hồ này, hồn phách đi vào chắc chắn không thể trở ra, hoặc có trở ra được thì cũng mất hết ký ức, không nhớ được gì.
Nàng mặc dù có chút tự tin, nhưng cũng không ngốc đến nỗi biết hố sâu còn cắm đầu nhảy vào. Thế nhưng hành động của Trần Dương cũng làm cho nàng hơi suy nghĩ.
Sau khi trầm ngâm nửa ngày, Tiêu Thuý dứt khoát bay đến một nơi bên mép hồ rồi ngồi xuống yên lặng quan sát động tĩnh.
Theo như suy đoán của nàng, Trần Dương này mặc dù biểu hiện thần bí, nhưng nếu đã là một vị phán quan, thì chắc chắn cũng là tồn tại như nàng, chỉ có điều đẳng cấp càng cao hơn một chút.
Tiêu Thuý cũng không có kiến thức như lão nhân do Ngộ Đạo Thạch hoá thành.
Mà lúc này, ngay khi Trần Dương lao vào trong lòng hồ, lão nhân đang ngồi dựa vào tấm bia Tam Sinh Thạch đột nhiên ánh mắt ngẩng lên, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Tiểu tử này là người đầu tiên dám đi vào nơi đó. Hai kẻ trước cũng không có đảm lược như thế này, hắc hắc, xem ra lão quỷ kia nhãn lực cũng chưa đến mức bỏ đi.
Ngay lúc lão nhân nói câu này, đột nhiên không gian bên cạnh rung động, một trung niên đầu tóc bù xù, ánh mắt mờ đục, toàn thân dơ dáy bẩn thỉu đột nhiên xuất hiện rồi bước tới chỗ lão nhân nọ ngồi xuống, nhe hàm răng vàng khè cười:
- Khặc khặc, cuối cùng cũng biết ánh mắt của ta lợi hại rồi chứ?
- Hừ, lão quỷ, ánh mắt của ngươi lợi hại thì đã không đến mức này. Thời gian cũng không còn nhiều đâu, hi vọng lần này ngươi không có phạm phải sai lầm như lần trước.
Lão nhân cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không có bất ngờ với sự xuất hiện của trung niên tóc rối.
Hai người ngươi một câu, ta một câu trò chuyện cứ như hai người bạn thân lâu năm. Điều kỳ lạ là hồn phách đi theo con đường tràn ngập hoa Bỉ Ngạn, xẹt qua gần chỗ hai người nhưng cũng không ai phát hiện thân ảnh của hai người bọn họ.
Mà thực tế, cả Âm Giới hiện tại, người duy nhất có thể nhìn thấy hai người này, hiện tại sớm đã lặn vào U Sa Hồ rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...