Liệt Không Cương là con trưởng của gia chủ Liệt gia – Liệt Thiên Thu.
Người này tu vi không tệ, căn cơ vững vàng, vừa mới ba mươi tuổi đã có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ, được xem là một nhân tài trẻ tuổi hàng đầu của Liệt gia trong trăm năm nay. Ngay cả một vị trưởng lão trong môn phái tu tiên nhị lưu trong khu vực cũng đã chú ý đến Liệt Không Cương, tỏ ý muốn thu hắn làm môn hạ.
Mà hôm nay, gia chủ Liệt gia Liệt Thiên Thu đang tự mình dẫn theo Liệt Không Cương đi đến môn phái đó báo danh.
Hai cha con vừa đi, vừa mỉm cười trò chuyện.
Gương mặt Liệt Thiên Thu sáng bừng bừng, lộ rõ vẻ hãnh diện. Còn Liệt Không Cương bên cạnh thì lại ưỡn ngực ngẩng đầu, gương mặt lãnh tĩnh lộ rõ vẻ cao ngạo đắc ý.
Gã có quyền đắc ý, khi mà chỉ chốc lát nữa thôi, thân phận gã sẽ đổi khác, từ nay dưới một ít người mà trên vạn người.
Liệt Thiên Thu nhìn con trai, nghiêm túc dặn dò:
- Cương nhi, lần này đến đó thì thu liễm tính tình lại, ứng xử cho tốt một chút. Có biết không?
- Phụ thân, ngài không cần lo lắng. Ta chắc chắn không làm ngài thất vọng.
Liệt Không Cương gật đầu khẳng định.
Liệt Không Cương tuy kiêu ngạo, nhưng gã không ngu. Nếu gã ngu, thì cũng không thể chiếm được một viên Trúc Cơ Đan trân quý trong đại hội thi đấu của Gia tộc.
Đại hội này là một cuộc thi đấu giao lưu để tuyển lựa trong thế hệ trẻ, những ai có tiềm năng nhất thì sẽ được sử dụng một viên Trúc Cơ Đan quý giá. Mặc dù Liệt Thiên Thu rất cưng chiều con trai, thế nhưng Liệt Không Cương nếu như không biểu hiện tốt thì cũng không thể nào đoạt được Trúc Cơ Đan. Vì vậy mà Liệt Không Cương rất cố gắng thi đấu, cuối cùng mới giành được một viên Trúc Cơ Đan.
Mà Liệt Không Cương cũng học theo phụ thân, đối với những người khác luôn sợ mạnh hiếp yếu, ứng xử hết sức khôn khéo, vì vậy mới lọt vào mắt xanh của vị trưởng lão Kết Đan Kỳ nọ.
Hai người đang mỉm cười đạp trên pháp khí hình kiếm, phi hành trên bầu trời thì bỗng nhiên thân hình lảo đảo, xém chút nữa là cả người lẫn pháp khí đều rơi xuống mặt đất.
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy phía chừng năm dặm, bầu trời lúc này đang phát tán đủ loại màu sắc rực rỡ, lúc tối lúc sáng, linh khí ba động chung quanh mấy chục dặm cuồn cuộn kéo đến.
Hai cha con họ Liệt nhìn nhau, đều thấy rõ trong mắt đối phương một tia cuồng nhiệt.
Thiên địa dị tượng như thế này, ngoài thiên tai thì chính là dấu hiệu của bảo vật xuất thế.
Cảm nhận từng làn linh khí tinh thuần kéo đến, hai cha con còn chưa kịp nói nhiều thì bỗng nhiên linh quang đột nhiên tiêu tán, linh khí tinh thuần đang phát tán cũng theo đó mà biến mất.
Liệt Thiên Thu thấy vậy nhíu mài, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ bên kia bảo vật xuất thế, hiện giờ đang trong giai đoạn suy yếu nên mới linh quang tiêu tán như vậy?
- Cha, rất có thể là như vậy. Bảo vật hiểm trung cầu, nếu không nhanh lên, với động tĩnh này thì chắc chắn lát nữa sẽ có rất nhiều người kéo đến.
Liệt Không Cương giờ phút này trái tim cũng đập thình thịch, vô cùng khẩn trương.
Mà không riêng cha con họ Liệt, những tu sĩ trong khuôn viên mấy trăm dặm chung quanh đều cảm nhận được khí tức vừa rồi, nhất thời ai nấy nhao nhao chạy đến.
Liệt Thiên Thu nghe con trai nói lên tiếng lòng của mình thì cũng cắn răng một cái nói:
- Lên!
Nói xong, hai cha con nhanh chóng cẩn thận tiến tới khu vực phát ra dị tượng vừa rồi.
Mà càng đi, khuôn mặt hai người càng kinh nghi. Vừa rồi rõ ràng bọn họ cảm nhận uy áp cực lớn cùng linh quang ngất trời, nhưng chỉ trong chớp mắt liền toàn bộ biến mất, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Mà lúc này, ngoài những kẻ chưa bao giờ gặp qua dị tượng này thì khuôn mặt có nghi hoặc hay là mừng rỡ gì đó. Thì những người biết hàng đều cảm nhận dị tượng vừa rồi mà hâm mộ hoặc là ghen ghét vạn phần.
Cha con họ Liệt sau khi chạy đến một ngọn núi, chỉ đảo mắt qua liền cảm nhận từng đợt cấm chế còn rung động, có vẻ nhưa vừa bị phá vỡ chưa lâu. Mà lúc này, bên trong quả thật là có một cái động phủ, nhưng nào có cái gì đâu.
Hai cha con nhìn nhau, đều cảm thấy một vẻ lo lắng. Liệt Thiên Thu kinh hô:
- Trúng kế!
Trong lòng của họ đúng là đang cho rằng mình trúng kế.
Liệt gia bọn họ bởi vì thời gian gần đây quật khởi, cho nên cũng không nể mặt mũi rất nhiều người. Vì vậy mà vừa thấy cảnh này liền cho rằng có người gài cha con bọn họ.
Hai cha con, một người là gia chủ đương nhiệm Liệt gia, một người là tương lai mang theo hi vọng phát dương quang đại, dẫn dắt Liệt gia tiến lên tầm cao mới.
Mà hiện giờ, hai cha con họ ở chỗ này, chỉ cần có người kéo đến thì chắc chắn nghĩ rằng hai cha con đoạt được bảo vật tuyệt thế, chắc chắn cả hai ôm nhau nhảy xuống biển cũng không rửa sạch hàm oan này.
- Chạy!
Liệt Thiên Thu không chút do dự, nắm tay con trai hô một tiếng, độn quang quanh thân tái khởi liền muốn lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
Nhưng ngay lúc đó, từ phía xa có ba luồng độn quang cấp tốc lao đến, hiện ra ba người. Ba người này tu vi đều cao thâm hơn Liệt Thiên Thu rất nhiều, đều đã tiến vào Trúc Cơ Hậu Kỳ rồi.
Một người trong đó vừa thấy quanh thân Liệt Thiên Thu nổi lên độn quang, lấy nhận ra khuôn mặt của hắn thì liền quát lớn:
- Liệt gia chủ, xin dừng bước!
Liệt Thiên Thu nghe lời này thì trong lòng trầm xuống, động tác chẳng những không chậm lại mà còn nhanh hơn ba phần, ngay lập tức kéo theo Liệt Không Cương hoá thành một đạo độn quang chạy đi.
- Hừ! Mau đuổi theo, người này chắc chắn mang theo bảo vật!
Ba người vừa mới đến liền thấy Liệt Thiên Thu hoảng sợ bỏ chạy, ngay lập tức nghĩ rằng lão muốn mang bảo vật chạy đi, ngay lập tức đuổi theo. Chỉ trong chớp mắt liền chặn lại ngay trước mặt Liệt Thiên Thu.
Vô số bảo vật pháp khí được ném ra, linh quang rực rỡ cùng tiếng chiến đấu vang lên.
Chỉ trong chốc lát, kết quả trận đấu liền phân sinh tử.
Mà ba người thì vui vẻ cầm hai túi trữ vật trên người hai cha con đã hoá thành xác chết rơi xuống bên dưới mà thử dò tìm.
Người tu sĩ có vẻ như dẫn đầu đang định đưa thần thức vào xem thì bỗng phát hiện mấy chục đạo độn quang bay đến, nhất thời kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều quay đầu bỏ chạy.
Lại một trận truy đuổi và chém giết diễn ra.
Liên tục mấy ngày, số nhân mạng ngã xuống nơi đây đã lên tới gần trăm người, làm xuất động các tông môn và gia tộc gần đó. Sự kiện này làm cho Tu Tiên Giới chấn động một thời gian.
Mà không ai biết, kẻ gây ra chuyện này thì giờ phút này đang ngồi trên một tảng đá bằng phẳng, ánh mắt khép hờ.
Người này chính là Trần Dương.
Mà quanh người Trần Dương lúc này toả ra ánh sáng ngũ sắc linh quang chớp động, cả cơ thể trần trụi không có quần áo, toàn thân xích loã.
Toàn bộ cơ thể hắn lúc này được bao phủ bằng những đạo phù văn kỳ dị.
Thế nhưng, điều kỳ lạ nhất lại nằm bên trong cơ thể Trần Dương. Bởi vì lúc này, toàn bộ nội tạng trong bụng Trần Dương bỗng nhiên hoà tan. Theo một khắc hắn uống vào Hoá Anh Đan Đạo Phẩm, đột nhiên lục phủ ngũ tạng đồng loạt tan vỡ, mà tất cả kinh mạch cũng theo đó mở rộng ra. Bên trong bụng Trần Dương lúc này lại hình thành nên một khoảng không kỳ lạ.
Trong khoảng không này, tất cả Tiểu Kim Đan lúc này đang chậm rãi xoay tròn quanh một tiểu nhân đang nhắm hai mắt, cuộn tròn ở chính giữa.
Nội thị nhìn thấy cảnh này, Trần Dương liền cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ là bản thân mang thai? Thế nhưng tất nhiên không phải, bởi vì đứa trẻ nọ tuy nhắm nghiền hai mắt nhưng nét mặt cực kỳ giống Trần Dương, mà lại có cảm giác tâm thần tương liên với hắn.
Đứa nhỏ này, trên đầu có một cái Quan Ấn đang xoay tròn phủ xuống từng màn hào quang ôn hoà tựa như vuốt ve ru ngủ. Còn quanh thân thì lại xoay tròn hai thanh tiểu kiếm nhỏ xíu, chính là Ác Vận và Mộc Kiếm.
Trần Dương nhìn phía dưới, vừa nhìn liền dở khóc dở cười, bởi vì chiếc ‘nôi’ mà đứa trẻ này nằm lên lại chính là một miếng ngọc màu tím, đúng là bản thể của Phán Thần Hệ Thống.
Trần Dương nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy ánh mắt có chút mỏi mệt, ngay lập tức mí mắt nặng trĩu, nằm xuống tại chỗ, thân thể xích loã cứ như vậy thiếp đi.
Ngay khi chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ Trần Dương liền nhìn thấy một khoảng tinh không.
Khoảng tinh không này hết sức kỳ lạ, chẳng những các tinh cầu nhìn cực kỳ quen mắt mà vị trí cũng có cảm giác quen thuộc với hắn.
Mà ngay lúc này, Trần Dương đột nhiên nhìn lại bản thân, kinh hãi há hốc mồm.
Giờ phút này, Trần Dương nhìn thấy bản thân đang ngồi trên một miếng ngọc lớn màu tím, chung quanh có hai thanh kiếm to lớn vờn quanh như muốn bảo vệ toàn bộ cơ thể hắn, còn phía trên lại có một cái vật khổng lồ đang toả xuống từng đợt ánh sáng rực rỡ cùng ôn nhu, mang cho hắn cảm giác an lành. Mà vật kia, chính là Quan Ấn!
Còn hắn, giờ phút này chính là đứa trẻ trong bụng của mình.
- Ta... Ta là Nguyên Anh của chính ta?!?
Trần Dương có chút lắp bắp kêu lên.
Mà ngay lúc này, đột nhiên Trần Dương nhíu mài. Bởi vì hắn cảm nhận chung quanh, liền cảm thấy một loại lực lượng kỳ dị, một thứ năng lượng cực kỳ tinh thuần đang tràn ngập tinh thần.
Trần Dương thử đứng dậy trên đôi chân nhỏ bé, cảm nhận khí tức mát lạnh từ Phán Thần Hệ Thống truyền tới, Trần Dương liền mỉm cười, đánh giá chung quanh.
Trần Dương biết, nơi này chính là bụng của hắn, thế nhưng lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị nó thay thế.
Đối với một con người, thì lục phủ ngũ tạng là không thể thiếu, thế nhưng Trần Dương cũng không hiểu, tại sao cơ thể mình khi đột phá Nguyên Anh Kỳ lại xảy ra hiện tượng này. Bất quá, Trần Dương cũng không có cảm thấy có gì không khoẻ. Vậy cho nên chuyện có lục phủ ngũ tạng hay không cũng không quá quan trọng nữa, tình mạng vẫn còn, vậy là đủ.
Bất quá, chuyện không gian kỳ lạ này là thứ gì, mới là vấn đề làm Trần Dương đau đầu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...