Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sáng thì Hoa Tử Tuyết đã thức dậy, nàng chỉnh tề sửa lại đầu tóc quần áo rồi đứng trước sân.
Một lát sau, Trần Dương cũng chậm rãi ngồi dậy, dụi dụi hai mắt rồi nhìn thấy Hoa Tử Tuyết đang đứng trước sân. Hắn bèn vội mang gùi trên lưng rồi bước ra ngoài, bất quá ánh mắt đảo qua cũng không phát hiện chiếc áo của mình đâu, trong lòng khó hiểu.
‘Chẳng lẽ nàng đem nó tiêu huỷ rồi?’
Trần Dương đột nhiên giống như có tật giật mình, trong lòng nghĩ tới liền âm thầm tự trách hành động đêm qua. Chưa biết chừng còn bị nàng cho rằng hắn là một tên lòng lang dạ sói thì đúng là hết thuốc chữa.
Mang theo ý nghĩ này, Trần Dương có chút chột dạ, liền bày ra dáng vẻ tươi cười, vươn vai một cái thật thoải mái rồi nói:
- Hoa tiểu thư, nàng dậy thật sớm a. Hiện tại không biết nàng dự định đi đâu?
Trần Dương hỏi xong thì lại cảm thấy chột dạ lần nữa, con gái nhà người ta muốn đi đâu thì đi, liên quan gì đến hắn.
Bất quá, trong lúc Trần Dương còn đang tự trách thì Hoa Tử Tuyết lại đột nhiên quay lại mỉm cười nói:
- Ta đi khắp nơi ngao du sơn thuỷ, không có mục đích cố định.
- Đi ngao du sơn thuỷ?
Trần Dương có chút cười khổ, nhưng cũng gật đầu chắp tay nói:
- Vậy ta tại đây phải nói lời tạm biệt rồi, chúc tiểu thư lên đường bình an, ngắm được nhiều cảnh đẹp như ý muốn.
Trần Dương nói xong lời này thì không hiểu sao tâm tình có chút sa sút.
Mà Hoa Tử Tuyết nghe Trần Dương nói xong thì trong mắt hơi loé lên vẻ thất vọng, bất quá tia thất vọng này cũng lướt qua rất nhanh. Nàng cũng gật đầu cười nhạt đáp:
- Đa tạ cát ngôn của Trần đại ca. Cáo từ!
Hoa Tử Tuyết nói xong thì xoay người bước đi, hướng đi ngược lại với hướng về phía Kinh Đô.
Trần Dương nhìn bóng lưng của Hoa Tử Tuyết đi hơi xa, không biết trong lòng nghĩ gì, đột nhiên hô lớn:
- Hoa tiểu thư!
Hoa Tử Tuyết nghe tiếng gọi này thì rõ ràng bờ vai hơi run lên, nhưng cũng không quay đầu lại mà bước đi.
Trần Dương thấy vậy thì trong lòng vừa gấp vừa vội, vội đuổi theo nói lớn:
- Tử Tuyết! Ta nghe nói đường đến Kinh Đô có rất nhiều cảnh đẹp, nàng có muốn cùng ta thưởng thức hay không?
Lúc này, bước chân Hoa Tử Tuyết đột nhiên ngừng lại, xoay đầu lại, nhoẻn miệng cười hỏi:
- Tưởng huynh không bao giờ nói?
Nụ cười này của nàng làm cho Trần Dương sắc mặt đỏ lên, ánh mắt trốn tránh, gãi đầu ấp úng nói không nên lời.
Một Phán quan hét ra lửa, một Trần Dương sát phạt quyết đoán, lúc này lại cảm thấy tay chân thừa thãi, chỉ biết ha ha nở nụ cười.
...
Ánh bình minh trải dài xuyên qua mấy tán cây, chiếu dài lên con đường mòn nhỏ, soi hai bóng người ra thật xa.
Trần Dương vừa mang theo cái gùi, lúc này có thêm mấy củ khoai lang rừng cùng một số loại trái cây thơm ngọt, vừa đi vừa nói chuyện với Hoa Tử Tuyết.
- Tử Tuyết, tại sao muội lại thích ăn khoai lang?
- Hừ, huynh hỏi chuyện này làm gì. Muội bảo thích ăn khoai lang nướng lúc nào?
- Ta chỉ hỏi khoai lang, sao muội lại nói khoai lang nướng vào đây? Ha hả...
- Cái này... Huynh đáng ghét!
...
Hai người vừa đi đường, vừa trò chuyện, thỉnh thoảng Trần Dương lại kể một câu chuyện xưa cho Hoa Tử Tuyết nghe, khiến cho nàng rất thích thú. Trên đường đi liên tục bắt Trần Dương phải kể chuyện cho nàng nghe.
Trần Dương một bồ kiến thức, bởi vì thường ngày rãnh rỗi, chuyên môn sưu tầm điển tích cổ xưa cho nên lúc này kể ra làm cho Hoa Tử Tuyết vô cùng thích thú.
- Tử Tuyết, muội biết không, nghe nói thời thượng cổ, có một loại thần thú tên là Bệ Ngạn. Nghe nói loài thần thú có bề ngoài gần giống với hổ. Thường được khắc hoạ lên cửa các công đường để tượng trưng cho công bình và lẽ phải. Loại thần thú Bệ Ngạn này không chỉ bênh vực lẽ phải, minh xét thị phi mà còn có dáng vẻ uy phong lẫm lẫm. Vì vậy mà các quan lại khi xử án hay có khắc hình Bệ Ngạn lên quan ấn hoặc là lệnh bài, ý muốn cầu linh tính Bệ Ngạn bảo vệ lẽ phải, trợ giúp chính nghĩa!
- Oa, thú vị. Sao huynh lại biết chuyện này?
Hoa Tử Tuyết cười hỏi.
Ngôn từ của Hoa Tử Tuyết rất xảo diệu, sở dĩ nàng không nói rất lợi hại mà nói thú vị chính là vì một số điển tích này nàng cũng đã từng đọc qua. Bất quá cách diễn giải của Trần Dương mang theo một chút màu sắc huyền bí làm cho nàng rất ưa thích.
Trần Dương cũng biết, Hoa Tử Tuyết thân là tu sĩ chắc chắn cũng có hiểu biết không ít, cho nên cười nói:
- Thường ngày huynh chính là đọc sách trừ cơm. Người ta nói ‘Thư trung tự hữu hoàng kim ốc’, chính là ý này.
- Huynh đó, đúng là một thư sinh chính gốc. Bất quá, chuyện về Bệ Ngạn này muội cũng đã từng nghe qua, chỉ có điều cách giải thích không được tự nhiên như huynh mà thôi.
Hoa Tử Tuyết cũng cười nói.
Trần Dương nhoẻn miệng cười, đang định nói thì bỗng nhiên trên quan đạo phía xa bốc lên khói bụi mù mịt, tiếng vó ngựa theo đó truyền lại.
Thấy cảnh này, Trần Dương nhíu mài, vội cùng Hoa Tử Tuyết đứng sang một bên đường.
Một lát sau, một toán quan binh ăn mặc trịnh trọng cầm theo đao thương kiếm kích chạy vụt qua, làm văng lên khói bụi mù trời.
Những toàn binh lính như thế này, hai người càng đi lâu thì cũng đã gặp qua vài nhóm. Bộ dáng mỗi người đều âm trầm vội vã.
Trần Dương có chút kỳ lạ, thế nhưng cũng nén nghi ngờ đi mà bước tiếp.
Bất quá, vừa đi được một đoạn thì từ phía sau lưng hai người truyền đến tiếng vó ngựa, đám binh lính lúc nãy liền xuất hiện.
- Hai người kia dừng lại!
Một trong những quan binh quát lớn.
Trần Dương đang bước đi, nghe lời này liền cùng Hoa Tử Tuyết dừng lại, hắn bước về phía trước chắp tay nói:
- Đại nhân, xin hỏi có chuyện gì?
- Thân phận bài của ngươi đâu? Cô gái phía sau là ai?
Một người cưỡi ngựa lưng đeo trường kiếm, dường như là người dẫn đầu toán binh lính này, lên tiếng hỏi.
Trần Dương nghe vậy thì lấy ra thân phận bài của mình rồi đáp:
- Đây là bằng hữu của ta.
Quan binh kia cầm lấy thân phận bài nhìn qua rồi trả lại cho Trần Dương, sau đó quắc mắt hỏi:
- Các ngươi đang đi đâu?
- Dám hỏi đại nhân, chúng ta đi đâu thì có liên quan gì đến ngài? Hơn nữa, lỗ tai ta không có điếc, làm phiền đại nhân nhỏ tiếng một chút.
Trần Dương trong lòng khó chịu, cố gắng nén giận cầm lấy thân phận bài rồi đáp.
Gã quan binh nghe câu trả lời của Trần Dương thì tức giận, đang định cầm cây roi thúc ngựa trong tay quật tới thì có một tiếng quát khác:
- Làm càn!
Chỉ thấy từ giữa toán binh lính, một người mặc khôi giáp bình thường như những binh lính khác, thế nhưng khí chất trên mình lại không giận tự uy, hoàn toàn là hạc trong bầy gà, tiến lên nói:
- Tiểu Trình, không được quá đáng!
- Đại nhân, thế nhưng hắn...
- Hắn cái gì?
Người này nhíu mài hỏi gặng lại làm cho quan binh nọ lúng túng câm miệng. Sau đó quay qua nhìn Trần Dương chắp tay khách khí nói:
- Vừa rồi có chút đắc tội, mong rằng tiểu huynh đệ bỏ qua.
- Đại nhân, ngài như thế này sao có thể có thuộc hạ khác xa một vạn tám nghìn dặm như vậy?
Trần Dương thấy thái độ của người này khách khí thì sắc mặt dịu lại, có chút trêu chọc người kia nói.
Bất quá, người trung niên này cũng không có nói gì mà chỉ đảo mắt nhìn Hoa Tử Tuyết sau lưng Trần Dương, ánh mắt loé lên một tia thất vọng rồi nói:
- Vừa rồi hết thảy là hiểu lầm. Bất quá, nhìn tiểu huynh đệ hướng đi có phải đang muốn đi về Kinh Đô hay không?
- Đại nhân ánh mắt tinh tường, tại hạ đúng là đang có ý định này.
Trần Dương cười đáp.
Người kia nghe vậy tròng mắt hơi đảo, móc từ trong ngực ra một tấm lệnh bài bằng gỗ, nói:
- Nhìn tiểu huynh đệ chắc chắn từ thôn quê mới xuất môn. Nói như vậy đến Kinh Đô sẽ có chỗ khó khăn. Chỉ cần mang tấm lệnh bài này thì có thể giải quyết được một số rắc rối. Cáo từ!
Nói xong người này liền thúc ngựa đi vào đoàn binh lính, cả đám lại tiếp tục chạy đi.
Trần Dương nhìn nhìn lệnh bài bằng gỗ, tiện tay vứt vào bụi cây bên đường.
Hoa Tử Tuyết thấy hành động này của Trần Dương thì cười hỏi:
- Lệnh bài kia có vẻ rất quý giá, sao huynh tuỳ tiện vất qua một bên như vậy?
- Quý giá cái gì? Người này hơn phân nửa là có ý đa nghi chúng ta. Chỉ cần cầm lệnh bài này đi đến đó đưa ra, chắc chắn cả ta và muội đều sẽ được ăn cơm Vương Triều a.
Trần Dương thở dài, cùng Hoa Tử Tuyết nhấc chân bước đi.
Nghe xong câu nói của Trần Dương, Hoa Tử Tuyết có chút thú vị hỏi:
- Ăn cơm Vương Triều? Nghĩa là sao?
- Là bị nhốt vào đại lao, hằng ngày được người ta mang cơm đến cho ăn, ngày ba bữa roi một bữa cháo loãng, chính là ý này!
Trần Dương cười ha ha giải thích làm cho Hoa Tử Tuyết nghe xong không nhịn được cũng che miệng cười khúc khích, tiếng cười giòn tan làm cho Trần Dương hơi ngẩn ngơ.
Hoa Tử Tuyết thấy ánh mắt Trần Dương ngẩn ngơ nhìn nàng thì liền xấu hổ, gương mặt hơi đỏ lên, đẩy vai hắn một cái rồi hỏi:
- Huynh nhìn gì thế? Muốn ăn thịt muội sao?
Trần Dương nghe miệng anh đào của Hoa Tử Tuyết nói ra lời này thì đột nhiên nhớ đến những cảnh tượng cẩu huyết mà hắn hay xem trên mạng lúc trước, trong đầu một mảnh hỗn độn, tà hoả dâng cao. Bất quá sau khi mặc niệm hai nghìn lần Trấn Dục Chân Kinh thì Trần Dương liền bình tĩnh lại, quay mặt bước đi nói:
- Không có gì, vừa rồi ta bị dợp bẻ mà thôi, ha hả...
Thấy dáng vẻ bối rối của Trần Dương, Hoa Tử Tuyết trong lòng cảm thấy đắc ý, cũng nhanh bước theo. Thế nhưng đáy mắt nàng lại có một tia buồn bã được che giấu vô cùng sâu mà không ai phát hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...