Phán Thần Hệ Thống

Phương Điền lại đi thêm một hồi, sau khi mời chào thêm vài người nữa mà toàn bị từ chối thì tâm tình có chút sa sút, đành quay về Luyện Khí Đường.

Bước chân Phương Điền đi đến chỗ Trần Dương.

Vừa bước vào, Phương Điền liền nhìn thấy bộ dáng Trần Dương như đang nghiền ngẫm, yên lặng trầm ngâm ngồi trước đan đỉnh, hết sức tập trung.

Phương Điền tiến tới lại thấy ngọc giản và đan phương của gã để đó thì anhh1 mắt hiện lên vẻ nhu hoà.

‘Một hạt giống tốt!’

Phương Điền trong lòng có chút an ủi nghĩ. Cả buổi sáng đều bị người từ chối, xem ra đã tạo cho gã đả kích không nhẹ.

Bất quá Phương Điền cũng không có quấy rầy, mà Trần Dương cũng đang rất nhập tâm, hình như không phát giác có người đi đến.

Bất quá, qua một chút, Trần Dương lại cầm một cái đan phương trước mặt lên nhìn xem thì dường như vô ý liếc mắt qua, ánh mắt liền giật mình một cái, muốn đứng dậy hành lễ.

Phương Điền ánh mắt hoà ái đưa tay giữ lại, nhìn Trần Dương cười:

- Hài tử ngoan, cứ tiếp tục tham ngộ đi. Ta chỉ tuỳ tiện xem mà thôi. Cố gắng lên, một tháng nữa ngươi sẽ bắt đầu được giao nhiệm vụ tinh luyện các loại dược thảo. Chỉ cần hoàn thành hết thì sơn môn ngoại trừ những nơi cấm địa, thì còn lại có thể tuỳ ý ngươi muốn đi đâu, muốn làm gì cũng được. Hiểu rồi chứ?

Trần Dương ánh mắt mang theo thần sắc mừng rỡ lẫn cung kính chắp tay nói:

- Đệ tử đã biết, đa tạ sư bá!

- Hắc hắc, được rồi.


Phương Điền cười cười, xoay người đi ra.

Trần Dương chờ cho Phương Điền ra khuất dạng thì mới thở phào, cảm thấy may mắn.

Cũng may là có cấm chế bên ngoài, cho nên khi Phương Điền vừa đi vào, Trần Dương liền bày ra bộ dáng này, khiến cho Phương Điền chẳng những không có nghi ngờ gì mà lại rất hài lòng.

‘Phương Điền nói một tháng, nếu vậy thì ta còn mười tháng nữa. Lần trước thẩm án Vệ Nguyên và Điền gia kia, điểm công đức đã không còn bao nhiêu nữa là có thể tấn cấp Phán Quan Ngũ Tinh rồi... Ài, vẫn là tập trung luyện xong đan dược đã!’

Trần Dương thì thào tự lẩm bẩm, đầu vai nhoáng lên lại tiến vào bên trong Phán Thần Hệ Thống.

Thời gian còn mười tháng, nếu Phương Điền đã nói như vậy thì trong khoảng thời gian này chắc chắn không ai đến làm phiền, Trần Dương có thể yên tâm luyện đan.

Trải qua một thời gian ngồi suy nghĩ, Trần Dương đối phương pháp chế luyện hai loại đan dược Duyên Thọ Đan và Duyên Vận Đan đã thuộc nằm lòng, cho dù nhắm mắt cũng có thể đọc vanh vách từng chữ trong đó, thế nhưng vẫn cảm thấy có điều gì đó mà hắn chưa ngộ ra.

Ngày hôm nay, Trần Dương vẫn như vậy, vẫn đem hai loại đan dược này nghiên cứu thật kỹ.

‘Hai loại đan dược này riêng phần mình nếu tách ra đều là gân gà. Nhưng phối hợp với nhau thì lại cho ra công dụng tuyệt hảo. Ít nhất cũng là tăng lên mười năm thọ nguyên, nhiều nhất thì một hai trăm năm, so ra không khác gì tiên đan diệu dược. Nếu vậy, ý nghĩa chân chính bên trong là gì, tại sao người sáng tạo ra lại không phối hợp vào một loại mà phải tách ra làm hai loại đan dược riêng biệt như vậy... Khoan đã... Tách ra... Phối hợp?’

Một tia linh quang đột nhiên xẹt qua trong ý nghĩ của Trần Dương, hơn nữa ý nghĩ này càng ngày càng lớn, ánh mắt của Trần Dương cũng càng ngày càng sáng lên.

Trần Dương không chút do dự buông hai ngọc giản xuống, trong đầu tập trung diễn luyện hai loại trình tự bào chế hai loại đan dược.

Trong đầu Trần Dương, lúc này tựa như có hai Trần Dương cùng lúc luyện đan, mỗi một bên lại luyện một loại đan dược.


Mà theo thời gian dần qua, hai hình ảnh này dần dần chậm rãi hoà vào làm một.

Trần Dương ngồi như vậy suốt một tháng, cuối cùng mở mắt ra, hưng phấn cười lên ha hả, khuôn mặt mừng rỡ như điên.

Lúc này mặc dù ánh mắt vằn lên tơ máu, khuôn mặt có chút mệt mỏi xanh xao nhưng tinh thần Trần Dương lại cực kỳ hưng phấn.

Trải qua hơn một tháng diễn luyện, cuối cùng hắn đã khám phá ra thiên đại bí mật bên trong Duyên Thọ Đan.

Thì ra, hai loại đan dược này vốn là một loại đan dược duy nhất bị tách ra làm hai.

Nghĩ lại, Trần Dương vẫn còn cảm thấy khâm phục người sáng tạo ra loại đan dược nghịch thiên này. Nếu như người này còn tồn tại thì chắc chắn với trí tuệ của y chắc chắn đã thành đại năng thần thông quảng đại rồi cũng nên.

Trần Dương liên tục suy nghĩ, diễn luyện bên trong đầu mới phát hiện, hai loại đan phương này chỉ nhằm mục đích đánh lừa Luyện Đan Sư mà thôi. Phương pháp thực sự, chính là cùng lúc luyện hai loại đan dược này mới có thể thành công.

Mà yếu quyết quan trọng nhất, đó chính là nằm ở bốn chữ ‘Nhất tâm nhị dụng’, dùng một lần đề luyện song song cùng lúc hai thứ, cho đến bước cô đọng đan dược thì mới đem hai đan dược này hợp thành một chỗ, sử dụng thần thức mạnh mẽ đem hai loại đan dược có tính chất khác nhau dung hợp vào nhau.

Nếu như thành công luyện được, loại đan dược Duyên Thọ Đan này chắc chắn gây ra oanh động cực lớn, thậm chí mấy lão quái sắp hết thọ nguyên sẽ mò ra cũng không chừng. Do vậy, Trần Dương cũng hết sức cẩn thận suy tính trước, chưa đến lúc đủ thực lực thì tuyệt đối không thể để lộ ra chuyện này dù là tiếng gió cũng không thể.

Mà hiện tại đã khám phá ra thủ pháp ẩn giấu bên trong, Trần Dương liền chậm rãi điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị đem phương pháp này áp dụng, tiến hành một lần đánh cược.

Cược thắng, từ nay chẳng những có thêm một cái bảo hiểm cho thọ nguyên của mình và những người thân, mà nếu như lợi dụng tốt còn có thể khiến cho hắn có được vô tận tài nguyên kể cả linh thạch lẫn nhân tình.


Thử nghĩ mà xem, ngày nào đó có một lão quái vật gần hết thọ nguyên, sau đó đau khổ tìm đủ mọi cách nhưng vẫn không thể duy trì được nữa, đột nhiên Trần Dương mang đến một viên Duyên Thọ Đan có thể tăng lên một hai trăm năm thọ nguyên thì cái nhân tình kia sẽ lớn đến mức nào.

Từ trước đến nay, thân là Phán quan, Trần Dương có quyền lợi thưởng thiện, ban cho người thiện nhân khi tích luỹ đủ công đức là có thể có sức khoẻ, có thọ nguyên.

Nhưng bản thân hắn không thể tự tặng thọ nguyên cho bản thân mình được. Mà với thời gian bên trong Phán Thần Hệ Thống gấp mười lần bên ngoài, vậy thì chẳng khác nào tuổi thọ của Trần Dương cũng bị thu ngắn lại gấp mười lần.

Cũng vì vậy, cho nên Trần Dương mới đánh chủ ý với Duyên Thọ Đan này.

Mà nếu như đánh cược thất bại, thì mặc dù nguyên liệu bị mất, nhưng Trần Dương vẫn có thể từ đó rút được kinh nghiệm, dù sao hắn có Nông Trang, có Thương Khố, có điểm công đức, cái mất chỉ là thời gian và công sức.

So sánh giữa lợi và hại, dĩ nhiên có trăm ngàn cái lợi mà chỉ có một hại mà thôi, tựa như chín con trâu mất một sợi lông, hoàn toàn đáng giá để thử.

Suy xét xong, Trần Dương yên lặng điều tức, lần nữa đem tinh khí thần điều chỉnh đến đỉnh phong.

Mấy ngày sau, Trần Dương thở ra một ngụm trọc khí, vung tay đánh ra Hải Tâm Yêu Diễm hoá thành một cái đan lô màu xanh biếc.

Làm xong đâu đó, Trần Dương đem tất cả dược tài cần thiết bào chế Duyên Thọ Đan bày trước mặt, sau đó nhìn về phía đan lô điểm một ngón tay.

Nhất thời hai gốc linh dược xanh biếc bay lên dung nhập vào trong Hải Tâm Yêu Diễm, sau đó Trần Dương bắt pháp quyết bắt đầu hoà tan hai gốc linh dược này.

Thời gian ước chừng nửa nén nhang sau, Trần Dương lại tiếp tục điểm tới một chỉ, lần này có ba gốc linh dược bay tới, cùng nhau dung nhập vào.

...

Nửa canh giờ sau, Trần Dương lại điểm tới một chỉ, đem một đoá hoa màu vàng bay tới dung nhập vào bên trong...

Cứ như vậy, thời gian trôi qua, mà Trần Dương cũng không chút nào lơ là, chăm chú tuân thủ nghiêm ngặt từng động tác một.


Thấm thoát thời gian hẹn với Phương Điền chỉ còn lại chừng hai tháng nữa là đến hạn.

Lúc này toàn bộ dược tài chung quanh Trần Dương đã hoàn toàn biến mất, mà trước mặt Trần Dương, Hải Tâm Yêu Diễm lúc này đã mở rộng thể tích bằng mười lần lúc trước, bên trong lơ lửng một khối dịch thể hai màu xanh trắng đang chậm rãi xoay tròn.

Khối dịch thể này chính là thành quả Trần Dương tốn sáu tháng trời để tinh luyện dung hợp, cực kỳ tổn hao tinh thần.

Cảm nhận dược hương mê mẩn tâm thần từ khối dịch thể nọ truyền đến, Trần Dương cắn răng đem pháp quyết trong tay thay đổi, lần nữa đem pháp quyết trong tay thay đổi, hai bàn tay bắt thủ ấn đem ép lại, phát huy sự chú ý, toàn lực đem khối dược dịch trước mắt bắt đầu tiến hành bước thành đan.

Chỉ thấy trên trán Trần Dương xuất hiện từng giọt mồ hôi chảy xuống, ánh mắt hằn lên tơ máu nhưng cũng càng ngày càng sáng.

Trải qua mấy tháng liên tục tinh luyện không ngừng nghỉ, linh lực trong cơ thể Trần Dương gần như cạn sạch, thế nhưng hắn vẫn không dám ngừng nghỉ chút nào mà cưỡng ép những Tiểu Kim Đan bên trong kinh mạch, đem chân nguyên dồn ép đi ra, lần nữa mạnh mẽ tiến hành bước thành đan hết sức quan trọng này.

Nửa tháng sau, từ trong căn thạch ốc truyền ra một tràng cười, mà không trung phía trên thạch ốc đột nhiên linh khí điên cuồng tụ tập, nhìn khí thế còn mãnh liệt hơn cả lúc Trần Dương bố trí Tụ Linh Trận!

Chỉ thấy Linh Khí tựa như một dòng thác ngưng thật, ầm ầm đổ xuống bên dưới, toàn bộ đều mãnh liệt chui vào bên trong đan lô do Hải Tâm Yêu Diễm hoá thành.

Mà Trần Dương thấy cảnh này, pháp quyết trong tay càng thêm nhanh, cố gắng hết mức khống chế.

Cho đến nửa ngày sau, linh khí trên không trung chậm rãi khôi phục như cũ, dòng thác linh khí theo đó biến mất.

Lúc này, đột nhiên Hải Tâm Yêu Diễm không cần Trần Dương truyền ý niệm cũng hoá thành một con Phi Xà giang hai cánh, trên lưng mang theo ba viên đan dược có hai màu trắng xanh bay tới.

Trần Dương thấy vậy mỉm cười, chắc chắn Hải Tâm Yêu Diễm này cảm nhận được Trần Dương mệt mỏi nên muốn lấy lòng, mang theo đan dược bay tới.

Khoát tay thu lại ba viên đan dược vào tay, còn Hải Tâm Yêu Diễm thì nằm yên trên vai Trần Dương như hưởng thụ. Hiển nhiên, linh khí dị tượng vừa rồi cũng làm cho nó được lợi không nhỏ, giờ phút này cũng rất lười biếng nằm trên bả vai Trần Dương.

Mà Trần Dương lúc này mới nhìn đến ba viên đan dược.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui