Trong lúc Trần Dương đang cau mài suy nghĩ bên trong Phán Thần Hệ Thống thì bên ngoài, có ba người đang đứng ngay chỗ Trần Dương vừa biến mất.
Một người đứng trên một tảng đá, lưng mang trường kiếm, sắc diện lạnh lùng.
Hai người còn lại thì đứng đối diện, sắc mặt bình thản. Một người tay cầm kẹo ngậm, một người thì ánh mắt ngạo nghễ, chính là hai người ông cháu Toán Tiên và Thanh Nhi.
Người đứng trên tảng đá, sắc diện lạnh lùng chính là Đào Ngưu, tu sĩ Kết Đan Kỳ của Phiên Thiên Tông được phái đến tiếp ứng Vệ Nguyên.
Đào Ngưu ngay khi nhận được tin tức của Vệ Nguyên lập tức xuất phát, cứ cách một đoạn lại liên hệ với Vệ Nguyên để xác định phương hướng, thế nhưng chạy đến nơi đây thì không còn dấu hiệu gì của Vệ Nguyên nữa, mà ngược lại phát hiện có dao động của linh lực do đấu pháp mà ra, lại phát hiện hai ông cháu đang ở gần đó, cho nên Đào Ngưu liền bay tới.
Lúc này, nhìn bộ dạng thản nhiên của hai ông cháu, thần thức quét qua Đào Ngưu liền nói:
- Hai vị nửa đêm chạy đến đây làm gì? Vừa rồi có phát hiện ai chung quanh đây hay không?
Thái độ của Đào Ngưu dĩ nhiên cũng không quá cứng nhắc, bởi vì vừa rồi thông qua thần thức gã không thăm dò được sâu cạn của hai người này, có vẻ giống như hai phàm nhân mà thôi. Thế nhưng cảm giác của gã thì lại cảm thấy hai người rất kỳ lạ, cho nên thái độ cũng không quá ngang ngược.
Toán Tiên vừa mới định nói chuyện thì Thanh Nhi đã nhanh miệng nói trước:
- Thúc thúc, chúng ta chỉ là đêm khuya nóng nực nên đi dạo mà thôi. Chẳng lẽ còn có luật cấm đi dạo ban đêm hay sao?
Đào Ngưu năm nay mặc dù tuổi thực đã có mấy trăm, thế nhưng tu vi cao cường, trông vẻ ngoài cũng chỉ khoảng trên dưới ba mươi tuổi mà thôi. Giờ phút này bị một thiếu nữ tầm hai mươi tuổi gọi bằng thúc thúc thì có chút buồn bực.
Mà Toán Tiên thấy thái độ Thanh Nhi có vẻ khó chịu thì liền cười bồi nói:
- Đại nhân, ông cháu ta lang bạt bốn phương, không có chỗ ở cố định, cho nên thường xuyên đi bên ngoài như thế này. Vừa rồi chúng ta chỉ là tình cờ đi ngang chỗ này chứ không biết có chuyện gì, xin đại nhân thông cảm.
Đào Ngưu nghe giọng nói của Toán Tiên thì gương mặt dịu lại, nói:
- Có thật là hai người không có nghe hay thấy gì hay không?
- Đại thúc, chẳng lẽ chúng ta phải thấy cái gì thì ngươi mới chịu buông tha hay sao? Nếu ngươi đã không tin thì sao còn hỏi làm gì? Đừng tưởng ngài mang kiếm là chúng ta sợ, có tin chúng ta đi báo quan hay không? Còn ngài nữa, đêm hôm khuya vắng chạy đến đây làm gì? Cho ta biết được không?
Thanh Nhi thấy dáng vẻ của Đào Ngưu thì bỗng dưng nộ hoả bùng phát, tức giận nói.
Bộ dạng của nàng lúc này quả thật giống một cô bé vừa chua ngoa vừa đáng yêu trộn lẫn vào nhau.
Mà Toán Tiên trong lòng trầm xuống, xem ra hôm nay không tránh khỏi vướng vào rắc rối rồi.
Đột nhiên, Đào Ngưu nghe Thanh Nhi mắng xong thì chẳng những không giận mà còn cười lớn nói:
- Báo quan? Ha ha, tiểu nha đầu, đúng là tính tình không vừa a. Được rồi, hai ông cháu mau đi đi, đêm khuya như thế này bên ngoài không an toàn đâu, tốt nhất nên hạn chế ra ngoài vào giờ này, nếu không gặp hoạ cũng không có ai đến cứu được đâu!
Toán Tiên nghe vậy thì mỉm cười chắp tay nói:
- Đa tạ đại nhân chỉ điểm, ta nhất định sẽ chú ý!
- Ừm, được rồi, hai người đi đi.
Đào Ngưu có chút không kiên nhẫn phất tay nói.
Toán Tiên nghe vậy vội vàng cầm tay Thanh Nhi rảo bước đi.
Đào Ngưu nhìn thân ảnh hai ông cháu bước đi thì đảo mắt, thân ảnh nhoáng một cái liền bay về một hướng khác.
Không gian thoáng cái chỉ còn tiếng gió xào xạc thổi luồn qua mấy khóm cây.
Thế nhưng chỉ một lát sau, thân ảnh Đào Ngưu đột ngột xuất hiện ngay tại chỗ này, hơn nữa đôi mắt còn tràn ngập vẻ kinh nghi.
Gã đã quan sát, nơi này quả thật có dấu tích đấu pháp, bên cạnh còn những thân cây đổ ngã và cả đất đá vung vãi. Thế nhưng tìm mãi mà cũng không phát hiện bất cứ ai, điều này làm cho Đào Ngưu cảm thấy rất nghi ngờ.
Mà hai ông cháu Toán Tiên và Thanh Nhi sau khi đi thật xa thì mới dừng lại ngồi bên một gốc cổ thụ.
Thanh Nhi lúc này mới chu miệng nhỏ cười nói:
- Gia gia, vừa rồi thấy cháu mắng người kia có sướng tai hay không? Hihi..
- Cháu đó, thế nào cũng có ngày bị cháu làm lộ hết cho mà xem!
Toán Tiên cười khổ đáp.
Thanh Nhi thì không cho là đúng trả lời:
- Hừ, nhưng người này quả thật đáng ghét. Tu vi chỉ bằng cái móng tay đã thể hiện vẻ kiêu ngạo. Cho dù gã có đem cái tàn hồn bên trong người kích phát ra thì cũng chỉ là đồ chơi, chỉ một móng tay của cháu cũng búng chết hắn!
- Cháu nên nhớ mục đích của chúng ta là gì. Chớ để chuyện mặt mũi cỏn con này làm chậm trễ đại sự. Bất quá, nếu có kẻ nào có mắt không tròng thì không cần cháu ra tay, gia gia sẽ thay cháu trừng trị hắn.
Toán Tiên nghiêm túc nói.
Thanh Nhi gật đầu phồng hai má nói:
- Thế nhưng gia gia à, hiện giờ chúng ta đã mất dấu Trần ca ca rồi, tiếp theo phải làm gì đây?
- Mất dấu? Hắc hắc...
Toán Tiên nghe Thanh Nhi nói xong thì cười bí ẩn.
Đột hai mắt Toán Tiên sáng lên, bàn tay cẩn thận bấm quuyết, miệng lầm rầm niệm chú ngữ.
Mà Thanh Nhi ngồi bên cạnh thấy cảnh này thì cũng yên lặng không hề quấy rầy đến lão.
Thanh quang ngày càng dày, đem trọn vẹn thân ảnh Toán Tiên vây vào bên trong, thỉnh thoảng lại truyền ra ánh sáng xanh chớp động.
Chừng nửa canh giờ sau, thanh quang đột nhiên dần dần chậm rãi tán đi, để lại thân ảnh Toán Tiên có chút mệt mỏi, nói:
- Thiên địa pháp tắc ở đây quá sức mỏng manh, nếu như thi pháp vài lần nữa thì lão gia gia ta chắc chắn cũng sẽ thành cái xác khô mất!
Thanh Nhi thấy vậy thì khuôn mặt có vẻ quan tâm nói:
- Gia gia, sau này cũng nên giữ gìn sức khoẻ, chuyện lần trước nếu không phải vì giúp ta cắt đuôi tên khốn kiếp kia thì cũng sẽ không đến nỗi nào. Con rùa đen đó nếu để cháu gặp lại sẽ cho hắn một trận nên thân!
- Hừ, với tu vi của cháu thì làm được gì, không chừng còn ăn thiệt thòi. Gia gia ta xương cốt vẫn còn rắn chắc lắm, cháu cứ an tâm!
Toán Tiên cười cười, khôi phục vẻ hoạt náo.
Thanh Nhi cũng cười, nhẹ nhàng hỏi:
- Gia gia, vừa rồi ngồi có tính ra được gì hay không?
Nghe Thanh Nhi hỏi, Toán Tiên hai mắt hiện lên ánh sáng khác lạ, nói:
- Có lẽ ông cháu ta phải chia nhau ra hành động!
- Gia gia, ý của ngài là...
...
Ở một phía khác, Đào Ngưu sau khi quanh quẩn một hồi không phát hiện được gì thì lại tiếp tục đi đến những khu vực khác tìm kiếm.
Đào Ngưu cũng là một người kiên nhẫn, hơn mười ngày sau vẫn cẩn thận điều tra mọi ngóc nghách cũng như khu vực chung quanh, nhưng vẫn không phát hiện chuyện gì thì mới rời đi.
Mà việc một tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ đột nhiên mất tích bí ẩn như vậy tất nhiên gây ra oanh động không nhỏ. Các trưởng lão Nguyên Anh Kỳ của Phiên Thiên Tông cũng xuất động đi đến tìm kiếm, thậm chí còn tiến hành một hồi tra soát toàn Thiên Phong Thành nhưng vẫn không phát hiện được gỉ.
Cũng bởi vì chuyện này, cho nên Phiên Thiên Tông một vị lão tổ cũng tự tay đứng ra tuyên bố muốn mời vị tu sĩ dám ra tay giết hại Vệ Nguyên đến Phiên Thiên Tông đàm luận một chút.
Dĩ nhiên, chuyện này chính là Phiên Thiên Tông muốn lấy lại mặt mũi mà thôi. Bởi vì một người có thể vô thanh vô tức giết một Kết Đan Hậu Kỳ đỉnh phong rồi huỷ thi diệt tích trong chớp mắt thì chắc chắn tu vi không thể nào dưới Nguyên Anh Kỳ.
Mà một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ở Tu Tiên Giới, đó được xem là những tồn tại cao nhất, không ai muốn đắc tội, ngay cả những môn phái lớn.
Thông thường, trừ khi nắm chắc một kích tiêu diệt được một Nguyên Anh Kỳ thì người ta mới dám động thủ, nếu không, cho dù dưới tình huống có vài tu sĩ Nguyên Anh Kỳ khác vây công thì cũng chưa chắc cầm giữ lại được một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ muốn liều mạng. Mà cho dù cầm giữ hoặc giết chết được thì cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Từng có một môn phái đứng trong một trăm môn phái nhất lưu đứng đầu trên Nam An Đại Lục, không biết vì sao lại gây hấn kết xuống huyết cừu cùng với một tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ tán tu.
Kết quả Nguyên Anh Sơ Kỳ này cũng bất chấp mặt mũi và thân phận Nguyên Anh Kỳ của mình, lúc ẩn lúc hiện ra tay đồ sát mọi đệ tử trong môn phái này đi ra ngoài hoặc là sơ hở.
Thậm chí, ngay cả những tu sĩ Kết Đan Kỳ trong môn phái này khi đi ra ngoài nếu như đi đơn lẻ cũng bị y ra tay đánh giết.
Dưới tình huống đó, chỉ chưa đầy một trăm năm sau, môn phái đó đã xuống dốc, bị các thế lực khác giậu đổ bìm leo, từ từ chà đạp xuống thành một môn phái hạ lưu thoi thóp qua ngày. Lúc này Nguyên Anh Sơ Kỳ tán tu nọ cũng đã thành Nguyên Anh Trung Kỳ, cũng mới hả giận buông tha cho.
Đã có tấm gương sáng ngời đó, cho nên thông thường đối với các tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, nhất là không môn không phái hoặc nguồn gốc không rõ ràng thì không ai nguyện gây sự, đa số đều lấy lễ đối đãi, cho dù có tức giận hoặc bất đồng ý kiến cũng thì ngang hàng luận giao, cố gắng hết sức giữ hoà khí.
Bởi vậy cho nên, có thể thấy, lời tuyên bố của lão tổ Phiên Thiên Tông hơn phân nửa chỉ là hư trương thanh thế, gỡ gạc lại mặt mũi, đồng thời trấn an các gia tộc phụ thuộc.
Mà đồng thời, chính vì cái tuyên bố này mà Tu Tiên Giới cũng theo đó mà thắc mắc về một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bí ẩn đi gây sự với Phiên Thiên Tông mà không kiêng nể gì.
Chuyện này trở thành một câu chuyện được những người chuyên kể chuyện kiếm ăn xào đi nấu lại thành một câu chuyện truyền kỳ với nhiều màu sắc hư cấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...