Chỉ thấy tử phiên này loé lên quang mang màu tím, linh khí bức người, nhìn sơ qua cũng biết là một món pháp bảo không tầm thường.
Điền Thiên vừa xuất ra tử phiên thì không chút chần chừ huy động tử phiên, nhất thời thoáng một cái liền có một con tử sắc khổng tước theo đó bay ra, lao thẳng đến chỗ Trần Dương.
Cảm nhận dao động trên người con khổng tước này, Trần Dương liền biết nó cũng không phải khổng tước thật sự mà chỉ là một đạo ảnh chiếu do thần thông của tử phiên kia biến ảo mà thành.
Mà bên kia, đột nhiên khôi lỗi còn lại dường như cũng được Điền Thiên thúc giục thu lại cùng với hai nửa của cỗ khôi lỗi kia. Dù sao, đây cũng là chí bảo của Điền gia, lão muốn giữ lại tìm cách chữa trị. Còn đối phó với Trần Dương, Điền Thiên quyết định tự mình lão ra tay vẫn tốt hơn.
Nhìn thấy tử sắc khổng tước bay đến, Trần Dương trong hiện lên vẻ ngưng trọng, huy động Ác Vận trong tay chớp nhoáng hoá thành một cự đại kiếm ảnh chém về phía trước, đồng thời ném trong tay một lá phù lục.
‘Bạo!’
Miệng Trần Dương quát khẽ, phù lục trong tay liền nhanh như thiểm điện hướng về phía tử sắc khổng tước mà bạo liệt ra, hoá thành một kim võng lôi điện ập tới như muốn đem tử sắc khổng tước bao lấy.
Điền Thiên mắt thấy cảnh này, pháp quyết trong tay liền thay đổi, tử sắc khổng tước cũng ngay lập tức không hướng về trước mà dừng tại chỗ đập hai cánh phát ra mấy luồng âm ba đánh tới kim võng lôi điện đang đánh tới, tạm thời đem nó ngăn trở lại giữa không trung.
Mà lúc này, cự kiếm do Ác Vận hoá ra cũng ầm ầm giáng xuống.
Điền Thiên cảm nhận kiếm khí, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, quát khẽ:
- Ma Đồng!
Chỉ thấy bàn tay lão bắt thủ quyết cực nhanh, theo mỗi pháp quyết thì đồ án lục giác trong mắt cũng càng thêm xoay chuyển vù vù, từ mắt lão phát ra một chùm sáng chiếu thẳng về phía trước.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Dương, cự đại kiếm ảnh vậy mà bị chùm sáng này hấp thu kiếm quang. Lấy mắt thường cũng có thể nhìn thấy kiếm quang kịch liệt bị thu lại, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng ‘ca sát’ một tiếng liền để lộ bản thể Ác Vận trơ ra nơi đó.
Điền Thiên khoé miệng cười gằn, đột nhiên đưa tay điểm về Trần Dương một chỉ, quát:
- Trảm!
Theo ngón tay lão điểm ra, trên không trung trước mặt Trần Dương đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện một cự đại kiếm ảnh, lấy thế sét đánh bưng tay ầm ầm giáng xuống.
Trần Dương thấy cảnh này thì tròng mắt co rút lại, hiện giờ muốn triển khai thân pháp cũng là đã chậm. Hơn nữa, Trần Dương chính là người hiểu rõ nhất sự lợi hại của Ác Vận không phải nằm ở chỗ kiếm khí mà là nằm ở chỗ ‘Ác Vận’ của nó mang lại cho người trúng chiêu.
Những tưởng hôm nay sẽ chiếm được lợi thế, không ngờ lão già Điền Thiên này lại có thần thông khó lường như vậy, Trần Dương xem như tận mắt chứng kiến sự lợi hại của tu sĩ Kết Đan Kỳ chân chính xuất thủ là như thế nào rồi.
Lời thì chậm nhưng diễn biến thì nhanh, hầu như chỉ trong chớp mắt Trần Dương đã thấy cự đại kiếm quang lơ lửng trên đầu chém xuống.
Cắn răng một cái, thân ảnh Trần Dương đột nhiên tiêu thất tại chỗ.
- Hô!
Trần Dương thân ảnh xuất hiện bên trong Phán Thần Hệ Thống mà vuốt ngực sợ hãi, nếu để như Ác Vận đánh vào người, mặc dù có Chiến Giáp trên người nhưng Trần Dương cũng không tự tin chống lại được ‘Ác Vận’ đeo bám quỷ dị khó lường kia. Phỏng chừng khi đó tuỳ tiện uống một ly nước cũng có thể sặc chết!
Mà lúc này, Điền Thiên vốn đang cực kỳ đắc ý với thần thông ‘gậy ông đập lưng ông’ của mình thì đột nhiên thấy Trần Dương tại chỗ biến mất, một chút khí tức cũng không còn thì hai mắt lập tức trợn tròn không thể tin nổi.
Trần Dương đứng trong Phán Thần Hệ Thống, đếm đúng mười hơi thở ngay lập tức rời khỏi Phán Thần Hệ Thống.
Ngay lúc xuất hiện, Trần Dương lập tức huy động chiến giáp hình thành một tầng lôi quan hộ thân, đồng thời triệu hồi Ác Vận cầm trong tay, ánh mắt âm trầm nhìn Điền Thiên.
Lúc này, tử sắc khổng tước trên bầu trời cũng đã không bị kim võng lôi quang chặn lại, hót vang một tiếng liền muốn lao đến chỗ Trần Dương.
Trần Dương hơi nghiêng đầu, chân trái lùi ra sau nừa bước, huy động Ác Vận trong tay chém tới.
- Đoạt mệnh!
Chỉ thấy kiếm quang nhanh như chớp liền hoá thành một đạo tàn ảnh mờ mờ hướng về phía tử sắc khổng tước lao đến, sau đó chớp loé một cái lập tức hoá thành kiếm quang rợp trời bao bọc tử sắc khổng trước bên trong.
Chỉ trong chớp mắt, những kiếm quang chớp động này liền đem tử sắc khổng tước xuyên qua chém lại mấy trăm lần, đem tử sắc khổng tước chém thành hàng nghìn mảnh nhỏ lã tã rơi xuống rồi tan ra giữa không trung.
Điền Thiên thấy vậy hừ lạnh, vỗ tay muốn xuất ra vật gì đó.
Trần Dương liền nhân cơ hội này cầm Ác Vận trong tay chém về phía Điền Thiên một kiếm, hàn quang trong mắt càng dày, nói:
- Câu Hồn!
Một kiếm chém ra, đột nhiên thân ảnh của Trần Dương từ một hoá thành hai, một cái bóng mờ mờ ảo ảo giống Trần Dương như đúc cầm một thanh kiếm cũng mờ mờ ảo ảo lao ra, lấy tốc độ chớp mắt lao tới.
Điền Thiên khuôn mặt ngưng trọng, thần thông Ma Đồng ngay lập tức lần nữa thi triển ra.
Bởi vì cảm giác được chiêu thức này của Trần Dương hết sức quỷ dị, cho nên vừa ra tay Điền Thiên liền phát huy tám thánh uy lực của Ma Đồng. Nhất thời một luồng hào quang rực rỡ từ trong mắt chiếu tới bóng mờ mà Trần Dương vừa thi triển.
Nhưng đột nhiên, Điền Thiên kinh hãi thất thanh hét lên:
- Không thể nào!
Ngay lúc lão hét lên câu này, bóng ảnh giống Trần Dương như đúc tay cầm theo kiếm ảnh cũng lao tới, chớp động liên tục xuất hiện chung quanh người lão ba lần rồi ngay lập tức chớp động quay trở về phía Trần Dương, mà nếu nhìn kỹ, trên thanh kiếm mờ ảo trên tay hình bóng giống như Trần Dương kia chính là một hồn phách đen thui bị treo trên mũi kiếm.
Điền Thiên run rẩy, đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn về phía trước, đột nhiên ánh mắt tán loạn.
Một vết kiếm đem đầu Điền Thiên cắt ngang làm hai nửa, hết sức tinh diệu đem Ma Đồng chém làm hai đồng thời chém ngang thức hải, tiêu diệt nguyên thần. Vết kiếm thứ hai thì chém ngang ngực, xảo diệu cắt trái tim của gã ra làm đôi, tiêu diệt sinh cơ. Còn vết kiếm thứ ba chính là xảo diệu đem kim đan của Điền Thiên cắt làm hai nửa, tiêu diệt tu vi.
Một chiêu Câu Hồn tam đoạn này chính là đệ nhị kiếm bên trong Trừu Hồn Lục Kiếm mà Trần Dương ngày đêm tu luyện.
Lúc trước ở Vô Biên Hải, Trần Dương sớm đem chiêu này luyện đi luyện lại đến chai cả da tay. Bất quá lúc trước mỗi lần thi triển ra, thần niệm của Trần Dương đều chịu một gánh nặng lớn, thậm chí là đau nhức vô cùng, cho nên nếu không đến trường hợp bất đắc dĩ gặp đối thủ khó chịu, thì Trần Dương cũng không muốn dùng đến.
Mãi đến hôm nay, gặp Điền Thiên có ‘Ma Đồng’ này hết sức lợi hại, nếu để cho lão phản đòn thêm vài lần nữa chắc chắn Trần Dương sẽ không có quả ngọt để ăn. Vì vậy mà hắn không chút do dự sử dụng đến tuyệt kỹ này.
Nuôi quân ba năm dụng quân một giờ, tuyệt kỹ này Trần Dương luyện thành đã lâu, hôm nay mới đem ra sử dụng quả nhiên hiệu quả không ngờ.
Thần sắc không thể tin nổi của Điền Thiên vừa rồi Trần Dương cũng thấy, đó chính là vẻ mặt khó tin xen lẫn sợ hãi.
Khó tin chính là vì ngay cả Ma Đồng cũng không thể nhìn thấu chiêu thức của Trần Dương là như thế nào. Mà sợ hãi chính là cảm giác tử vong và lạnh lẽo mà chiêu thức Câu Hồn này mang lại.
Ngay cả Trần Dương, khi nhìn hiệu quả Câu Hồn của chiêu này thì trong lòng cũng không nhịn được mà sợ hãi. Nếu là người khác thi triển chiêu này với hắn, hắn cũng không nắm chắc được mấy phần có thể tránh né ngoài việc trốn vào Phán Thần Hệ Thống.
Bất quá, cảm giác này đến nhanh rồi đi cũng nhanh, Trần Dương không chút do dự nhoáng một cái đi vào Phán Thần Hệ Thống bắt đầu tra khảo hồn phách của Điền Thiên, hòng điều tra tất cả những kẻ liên quan đến vụ diệt môn Tam Linh Phái, đồng thời tìm hiểu thân phận thực sự của Thi Dung kia.
...
Chừng nửa canh giờ sau, Trần Dương sắc mặt âm trầm, thân hình đột nhiên xuất hiện tại chỗ cũ. Sau khi đảo thần thức một chút lập tức điểm một cái.
Hai cỗ khôi lỗi liền hiện ra yên lặng đứng đó, trong đó có một cái đã bị chém làm hai nửa. Mà khôi lỗi còn lành lặn thì hầu như không có bất cứ biểu hiện gì, hiển nhiên là cần pháp quyết đặc biệt mới có thể thao túng nó.
Trần Dương đảo tay qua liền thu hai khôi lỗi này lại, sau đó đi tới thu luôn túi trữ vật trên thân của Điền Thiên.
Thân gia của một đại trưởng lão Kết Đan Kỳ một đại gia tộc như Điền gia, Điền Thiên này chắc chắn tài phú kinh người. Thần thức của Trần Dương chỉ vừa đảo qua liền kinh hãi xen lẫn vui mừng, chỉ tính riêng Hạ phẩm linh thạch đã tính đến hàng triệu. Quả nhiên Điền gia tích luỹ bao nhiêu năm không phải chuyện đùa. Bên cạnh đó còn có Trung phẩm linh thạch hơn chục vạn khối, cùng với vô số đan dược, tài liệu luyện khí, pháp bảo...
Chỉ một Kết Đan Kỳ đại trưởng lão một gia tộc đã có tài sản cỡ này, Trần Dương còn nhịn không được mà muốn đổi nghề chuyển sang đi đánh cướp. Thế nhưng cái ý tưởng này Trần Dương chỉ là tự chế giễu bản thân định lực hạn hẹp mà thôi.
Thực ra, Trần Dương đã hiểu lầm, cũng không phải Kết Đan Kỳ nào cũng có thân gia phong phú như Điền Thiên. Bởi vì vị trí đặc thù của lão, hơn nữa bao nhiêu năm qua tích cóp cho nên mới nhiều như vậy. Nhất thời lại tiện nghi cho Trần Dương.
Ánh mắt Trần Dương lại trở nên lãnh tĩnh, thu thập hiện trường rồi bắt đầu dựa theo lời khai của Điền Thiên mà đi tìm tới những kẻ liên quan tính sổ. Công việc này đòi hỏi thời gian khá lâu, trọn vẹn một đêm, Trần Dương với sự giúp sức của khôi lỗi Kết Đan Kỳ mới đem tất cả tội phạm thu thập hết một lượt.
Mà cũng qua một đêm này, sau khi lẳng lặng rời khỏi Điền gia, Trần Dương mới xem như kiến thức giàu có là như thế nào. Với những thứ Trần Dương thu được, hiện giờ, hắn xem như đã chân chính là một đại phú ông rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...