Năm phút sau, Trần Dương chậm rãi buông tay, ánh mắt phiêu dật xa xăm không chút hoang mang chắp tay đứng đó.
Phía sau lưng hắn, một thân ảnh đầu tóc bù xù, mặt tái mét không còn chút máu, ánh mắt tán loạn sợ hãi đang khom lưng đứng đó.
Trần Dương cảm nhận làn gió đang thổi tới man mát, nhẹ giọng hỏi:
- Bây giờ nói được chưa?
- Đại ca, tiền bối, ta nói, ta nói hết.
Gã kia sợ hãi vung hai tay nói.
Trần Dương mỉm cười, gương mặt vô hại nói:
- Không cần. Ngươi là ngươi của tập đoàn đấu giá Thương Long sai tới theo dõi ta!
Gã kia nghe vậy thì thân hình run lên, mắt trợn trừng nhìn Trần Dương, không nhịn được chỉ tay lùi về sau hai bước:
- Ngươi…ngươi…Phụtttt……
Trần Dương vốn quay lưng lại, nghe tiếng Phụtttt thì cảm giác có chút kỳ lạ liền xoay lưng lại.
Vừa quay lại liền nhìn thấy người kia miệng phun máu tươi, nộ hoả công tâm làm cho hắn không thể nào nhịn nổi.
Trần Dương thấy vậy liền phẩy tay, một luồng linh khí mỏng manh liền nhập vào người gã.
Lập tức cơ thể người này cảm nhận một cỗ lương khí ngập tràn toàn thân, một tia chân khí trong cơ thể vậy mà lại rục rịch muốn động.
Trần Dương thấy biểu hiện của gã thì mỉm cười hài lòng, nói:
- Chuyện khi nãy là trừng phạt ngươi chuyện theo dõi ta. Chuyện này chính là trả công cho ngươi thay ta làm một việc.
Gã kia nghe vậy thì bất chấp tất cả quỳ xuống cung kính nói:
- Xin tiền bối cứ nói, vãn bối nhất định dốc sức hoàn thành!
Lúc này trong lòng gã ngập tràn hối hận. Người trước mắt nhất định là một cao thủ võ lâm giả dạng làm thư sinh. Nghe đồn nhiều cao thủ thường hay cho đệ tử đi vào nhân gian giả heo ăn thịt hổ để ma luyện tâm tính. Vậy mà mình không những theo dõi còn nghênh ngang trước mặt hắn.
Trong lòng gã nghĩ gì, tất nhiên Trần Dương liếc qua liền nắm chắc bảy tám phần. Chỉ thấy hắn đủng đỉnh nói:
- Ngươi sau khi trở về, thay ta chuyển lời tới chủ ngươi. Nếu còn lén lén lút lút điều tra ta và những người bên cạnh ta, thì nhất định ta sẽ tự mình tới bái phỏng một phen. Còn nếu muốn thật lòng hợp tác, vậy thì phải xuất ra đủ thành ý đến gặp ta…
Trần Dương nói xong, trầm ngâm một chút liền bổ sung thêm:
- Còn nữa, lần sau nếu ta còn phát hiện ai theo dõi sau lưng như vừa rồi, thì…hắc hắc…
Trần Dương nói đến đây liền cười hắc hắc không nói gì thêm.
Nhưng tiếng cười này rơi vào tai của gã kia làm cho gã rùng mình hoảng sợ, vội vàng nói không dám, lại vỗ ngực đảm bảo truyền lời chính xác về cho bên kia thì Trần Dương mới phất phất tay đuổi đi.
Trần Dương nhanh chóng trở về khách sạn, thu dọn tâm tình ngủ một giấc.
Lần này Trần Dương đúng là đã ngủ thật sự mà không hề tu luyện, hoàn toàn buông hết tâm tình ngủ một giấc đến sáng.
Sau khi Trương Thái và Trần Dương ăn sáng xong thì Trương Thái rời đi.
Trương Thái cũng nói với Trần Dương qua mấy ngày gã sẽ đi Bắc Kinh làm việc, còn dặn dò Trần Dương thỉnh thoảng lên Bắc Kinh gặp hắn tâm sự.
Trần Dương sau khi chia tay Trương Thái liền chậm rãi đi đến Ngân hàng.
Hiện giờ trong thẻ Trần Dương đã có số tiền Hai nghìn bốn trăm vạn.
Suy xét một hồi, Trần Dương liền rút một trăm vạn tiền mặt ra ngoài. Mặc dù vậy số tiền này cũng chất đầy một ba lô. Nhân viên ngân hàng còn cố ý hỏi thăm Trần Dương có cần bảo an hộ tống về nhà hay không nữa.
Tất nhiên là Trần Dương lắc đầu, bởi vì sau khi đi ra khỏi ngân hàng, Trần Dương liền đi vào một nhà vệ sinh công cộng thu ba lô tiền vào nhẫn trữ vật sau đó nghênh ngang rời khỏi.
Trần Dương sau khi có tiền, việc trước nhất là gửi về cho gia đình.
Tất nhiên, chỉ gửi một số ít để ba mẹ hắn đỡ phải thắc mắc nguồn gốc số tiền.
Xong đâu đó, Trần Dương lại ghé qua chỗ quán nước mía, gọi một ly nước mía rồi để một vạn đồng rồi lặng lẽ rời đi không cho vị Dì hai kia hay biết.
Cuối cùng, Trần Dương trở về chỗ ở.
Tạm thời, Trần Dương không có ý định di chuyển chỗ ở.
Thứ nhất, nhu cầu của hắn không phải là nhà cao cửa rộng, mà chỉ cần có chỗ trú nắng che mưa liền tốt.
Thứ hai, căn phòng này mặc dù nhỏ nhưng hoàn cảnh không tồi, là khu yên tĩnh, Trần Dương ở đây đã quen, nhất thời đi chỗ khác hắn cũng không đành lòng.
Dù thân gia đã có ngàn vạn, nhưng Trần Dương vẫn một cách sống không khác lúc trước.
Hắn cầm hộp cơm ngồi ăn, vừa nhìn tờ bản đồ trước mặt đã được khoanh các điểm khác nhau.
Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định sẽ lần lượt đến các điểm đánh dấu để xem có tìm được dấu vết gì hay không.
Nghĩ vậy, sau khi ăn xong Trần Dương liền tiến vào trong Phán Thần Hệ Thống.
Đi tới linh điền, Trần Dương liền phát hiện nơi này có từng luồng sinh cơ dạt dào truyền tới. Từng màu xanh biếc truyền tới làm ánh mắt hắn không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Toàn bộ số Nhân Sâm và Hà Thủ Ô đều phát triển tốt hơn dự kiến, thậm chí còn có kích cỡ to hơn bình thường.
Trần Dương thấy vậy thì sắc mặt vui mừng.
Đang lúc vui vẻ, từ lòng đất một bóng trắng bay vọt tới.
Trần Dương ngưng thần nhìn kỹ thì phát hiện đây chính là Linh Khâu. Nó bay vèo một cái liền nằm trên vai của Trần Dương cọ tới cọ lui nịnh nọt.
- Hắc hắc, đói bụng hả? Được rồi, cho ngươi một gốc Hà Thủ Ô!
Trần Dương tâm trạng rất tốt, liền cho phép nó.
Linh Khâu vốn tâm ý liên thông với Trần Dương liền vui vẻ nhào tới ôm một gốc Hà Thủ Ô nhai ngấu nghiến.
Tuy nhiên, sau khi nó ăn tới phần gốc thì chừa lại, lại cẩn thận trồng phần còn lại xuống.
Trần Dương thấy vậy thì ánh mắt loé lên vui mừng, liền thử thăm dò Linh Khâu một chút.
Tuy nhiên, con linh trùng này linh trí còn quá kém, không thể trả lời được gì nhiều, chỉ truyền lại một ít thông tin mơ hồ.
Trần Dương suy nghĩ một hồi, liền cho rằng có thể nó muốn tiếp tục gieo trồng phần còn lại để đỡ phí mà thôi.
Cũng không suy nghĩ đến chuyện này nữa, Trần Dương liền đi đến giữa vườn linh dược ngồi xuống thử thổ nạp một chút.
Vừa hấp thu, từng luồng linh khí ầm ầm kéo tới tựa như những con giun màu trắng mãnh liệt chui vào người Trần Dương làm cho hắn cảm thấy hết hồn.
Hắn vội vàng hấp thu một chút xíu rồi cắt đứt hấp thu, dùng Tiên Thiên Kinh vận chuyển phần đã hấp thu được đi theo chu thiên.
Trần Dương lặng lẽ hấp thu từng chút một.
Hiện giờ hắn vẫn là Luyện Khí Trung Kỳ, cần củng cố căn cơ, hấp thu linh khí tinh thuần để tạo căn cơ vững chắc mới là chính đạo. Trần Dương hoàn toàn không gấp gáp tăng tiến tu vi mà chọn phương án xây dựng căn cơ thật vững chắc, tránh tình trạng tu vi tăng quá nhanh mà bất ổn.
Hít thở một hơi, Trần Dương chậm rãi mở mắt ra, một luồng khí trắng đục theo lỗ mũi hắn chui ra chui vào như hai con rắn nhỏ.
Đột nhiên, Trần Dương nhìn chung quanh liền thấy dược thảo trong vườn có chút héo rũ, sinh cơ hơi kém một chút so với ban đầu.
Linh Khâu cũng truyền đến một cảm giác tiếc nuối.
- Là ta không chú ý!
Trần Dương cười khổ. Thầm nghĩ nhất định phải sớm tăng số lượng linh dược mới đủ nhu cầu hấp thu tu luyện được.
Cũng may vừa rồi Trần Dương không tham lam hấp thụ, cho nên chút ảnh hưởng đó không quá nghiêm trọng, nhưng cũng đủ làm cho Trần Dương rút kinh nghiệm.
Hắn đứng dậy, phủi phủi vai đi sâu vào bên trong Nông Trang.
Tuy gọi là Nông Trang, nhưng nơi này từ lâu vô cùng rộng rãi, Trần Dương chưa từng thử đi sâu vào xem thế nào.
Hắn đi bộ vào chừng nửa tiếng thì ngừng lại.
Đột nhiên, Trần Dương hai tay đưa lên làm một cái thủ quyết kỳ lạ, sau đó lầm bầm niệm:
- Hoả! Lên!
Theo pháp quyết này, linh lực từ đan điền Trần Dương theo đó lục tục vận chuyển, một đường lên tới đầu ngón tay chậm rãi tụ lại.
‘Póc’
Một tiếng nổ nhỏ xíu vang lên rồi tắt ngúm.
Trần Dương không chút hoang mang làm lại lần nữa.
Lần này có khá hơn, hiện ra được một tia lửa nhỏ rồi mới phụt tắt.
Cứ như vậy, Trần Dương chậm rãi luyện tập Khống Hoả Thuật có trong Tiên Thiên Kinh. Cũng may đây chỉ là tầng đầu, Trần Dương tu luyện cũng không tốn quá nhiều linh lực cho nên duy trì luyện tập cũng vừa đủ dùng mà không ảnh hưởng quá nhiều đến tu vi.
Luyện tập nửa ngày, Trần Dương liền cảm giác được từng cơn đói bụng truyền ra.
Đang lúc luyện say sưa, cảm giác đói bụng chen vào làm cho Trần Dương cảm thấy có phần buồn bực.
Nhưng buồn bực thì buồn bực, chuyện ăn thì vẫn phải giải quyết cho thật tốt.
Thế là Trần Dương rời khỏi Phán Thần Hệ Thống đi ra ngoài ăn cơm, rồi lại cố ý mua ít thức ăn khô về dự trữ.
Sau khi cơm nước xong, Trần Dương lần nữa tiến hành luyện tập Khống Hoả Thuật.
Cứ như vậy, qua hơn một tuần, Trần Dương mới thành thục miễn cưỡng thôi động ra một quả cầu lửa bằng nắm tay xoay tròn trong lòng bàn tay.
Nhưng duy trì hoả cầu này cần tổn hao linh lực rất nhiều, Trần Dương sau khi xác định tỉ lệ thi pháp thành công của mình đạt khoảng bảy phần thì liền ngưng luyện, chuyển qua luyện Đạp Phong Công.
Cách luyện Đạp Phong Công này lại khác hoàn toàn.
Đầu tiên, cần phải đào một cái hố to rồi chân mang vật nặng đứng từ dưới đáy hố nhảy lên.
Theo lực lượng chân ngày càng tăng thì trọng lượng vật nặng phải tăng lên, độ sâu hố cũng phải tăng theo.
Trong quá trình đó, hoàn toàn không được dùng linh lực thi triển mà phải dùng sức mạnh cơ nhục đôi chân để thực luyện.
Chỉ khi nào cơ nhục đau đớn kiệt sức thì mới dùng linh lực đến ôn dưỡng, bài xích chất độc phát sinh ra trong quá trình luyện tập.
Trong quá trình này, nếu có thể luyện một loại nước thuốc ngâm chân thì quá trình luyện tập càng được rút ngắn.
Bên trong Tiên Thiên Kinh cũng có nhắc loại đến loại nước thuốc này, hơn nữa cách pha chế cũng không quá rắc rối, vậy cho nên Trần Dương liền quyết định sẽ bào chế loại nước thuốc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...