Khó khăn lắm mới chen được vào bên trong, len lỏi qua dòng người, cuối cùng Trần Dương cũng nhờ ngoại hình có chút bặm trợn mà đi đến gần bảng treo thưởng nhìn lên.
Vừa nhìn, Trần Dương liền thấy một hàng chữ màu xanh lam chói mắt ở ngay vị trí dễ nhìn thấy nhất.
‘Treo thưởng một gốc Hải San Hô vạn năm. Nội dung: Lấy mạng Trương Dần!’
Trần Dương đọc đến đây thì đầu óc quay cuồng, có chút không tin được mà dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa.
Đáng tiếc, dòng chữ bên trên vẫn không thay đổi.
Thế nhưng Trần Dương chợt nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi người bên cạnh:
- Này, gã Trương Dần này là ai?
Người kia là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, thần sắc vừa đảo qua cảm nhận uy áp của Trần Dương truyền ra liền run giọng đáp:
- Tiền bối, ta không biết. Nghe nói không ai biết Trương Dần này ở đâu. Tuy nhiên nếu muốn biết thì cũng không có gì khó.
- Cách gì?
Trần Dương cố nén giận hỏi.
Người kia thấy vẻ mặt bất thiện của Trần Dương thì có hơi bất an nói:
- Người treo thưởng thông thường có miêu tả một chút, chỉ cần vào bên trong nhà đá kia xem xét là được. Bất quá, đây là nhiệm vụ Lam cấp, xin tiền bối không cần động thân, lát nữa sẽ nhìn thấy.
Người này vừa nói xong, từ bên trong nhà đá bên cạnh bảng treo thưởng đột nhiên có ánh sáng loé ra, một chùm tinh quang bay ra rồi phóng thẳng lên không trung, hình thành nên một thân ảnh hư ảo.
Đám người ồ lên chỉ chỏ.
- Này, xem kìa, hắn chính là Trương Dần!
- Không biết người này làm ra chuyện gì mà bị người ta treo thưởng như vậy!
- Hắc hắc, ta nhớ lúc trước từng có người dùng Lam cấp treo thưởng một người, người kia nghe nói đi diệt tộc kẻ khác, người già trẻ em phụ nữ tất cả đều bị hắn giết, còn lại đàn ông thì bị hắn làm nhục. Ngươi xem, bộ dáng hắn cũng hung tàn hiếu sát không kém Trương Dần này a!
- Cái gì? Ý ngươi nói, kẻ này cũng là...
- Khặc khặc, huynh đệ, nhanh trí lắm. Ta đúng là có suy đoán này. Bất quá người này nhìn có chút quen mắt, hình như thấy qua ở đâu rồi thì phải a...
...
Tiếng bàn tán xì xào vang lên.
Ở một góc nhỏ, có một thanh niên gầy gò, đang đi cùng một trung niên, đang định giới thiệu gì đó thì cũng bất giác nhìn lên thân ảnh hư ảo kia, trong đầu liền nổ ầm một cái, mồ hôi vã ra như tắm.
- Người kia... Người kia...
Gã ấp úng mãi không nói nên lời.
Trung niên bên cạnh thấy vậy thì nhíu mài hỏi thăm, nhưng gã thanh niên này mãi cũng không nói nên lời, chỉ lắc đầu.
Mà lúc này không ai để ý, một đại hán mặt sẹo đang nghiến răng nghiến lợi, bộ dáng căm hận nhìn thân ảnh kia mà chút cơ may trong lòng cũng tiêu tán không còn.
Bởi vì thân ảnh hư ảo kia, chính là bộ dáng của Trần Dương hắn lúc đi đến Yêu Uyên.
Mà Trần Dương vừa nhìn thấy thân ảnh này, liền biết người treo thưởng là Vương Giao kia chứ không ai khác. Cũng chỉ có bát cấp yêu thú như gã mới nhẹ nhàng vất ra một gốc Hải San Hô vạn năm tuổi.
Phải biết, Hải San Hô vạn năm tuổi chính là chí bảo luyện khí chỉ có ở những đáy biển sâu mới có thể xuất hiện. Hơn nữa, mỗi một gốc chỉ cần nghìn năm tuổi cũng đã được người tranh giành đỏ mắt, huống chi là vạn năm tuổi.
Đắng lòng ở chỗ, Hải San Hô này cũng được xem là một loại tài liệu Thuỷ thuộc tính cực phẩm, nhất là tuổi của nó đã đạt tới vạn năm, vậy thì chất lượng cũng không thua kém gì tài liệu Cực phẩm linh thạch mà lúc trước Trần Dương có được.
Khi nhìn thấy loại tài liệu treo thưởng này, Trần Dương thậm chí còn có một loại xung động muốn đem bán bản thân đi đổi lấy phần thưởng a!
Cũng may, Trần Dương lúc trước khi trở về thành liền nhanh chóng thay đổi bộ dáng thành một người khác. Mà cái tên Trương Dần khá hợp ý sử dụng từ trước đến nay xem ra cũng không sử dụng được nữa.
Trần Dương xoay người rời đi.
Mà để phòng ngừa, Trần Dương cũng không trở lại nơi ở cũ nữa mà tìm một khách sạn vắng vẻ rồi ở lại.
Tục ngữ có câu: ‘Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!’
Trần Dương bây giờ càng thêm thấm thía câu nói này.
Hàng ngày hắn đều dạo một vòng quanh bảng treo thưởng xem có gì mới không, sau đó mới đi một vòng các cửa hàng xem xét các loại tài liệu.
Trần Dương cũng không mong đào được ra thứ gì tốt, nhưng dù không tìm được thứ tốt thì những ngày tháng như thế này cũng giúp hắn tích luỹ thêm được nhiều kiến thức.
Sau khi đi dạo một vòng thì Trần Dương lại quay về, đi vào Phán Thần Hệ Thống diễn luyện công pháp luyện thể kia.
Trần Dương xếp bằng ngồi trong thạch ốc của mình, cúi đầu nhìn làn da láng mịn, ẩn sâu bên trong mơ hồ đã có chút ngân sắc hiện lên.
Trần Dương ánh mắt chớp động, không nói hai lời chớp động hiện ra bên ngoài rồi vung tới phía trước một quyền.
Quyền ảnh vừa ra, quyền kính đã đi trước, vặn vẹo ma sát với không khí sinh ra tiếng nổ lốp bốp.
Trần Dương không dùng bất cứ quyền pháp gì, chỉ đơn giản đưa tay vung quyền đấm ra mà thôi, thế nhưng quyền ảnh này lại có uy lực mạnh mẽ như vậy làm cho hắn cảm thấy thêm bất ngờ.
Trần Dương thu quyền lại, đột nhiên bắt một thủ ấn quái dị rồi bắt đầu rèn luyện như thường lệ.
Những động tác kỳ dị này đều là những thứ mà Trần Dương học được bên trong vách đá lúc trước. Lúc này nó tựa như một phần huyết quản của hắn, mỗi khi diễn luyện chỉ cần khẽ động niệm lập tức động tác vô cùng thành thạo đánh ra.
Bất quá, mỗi lần Trần Dương luyện động tác này, đều có một cảm giác quen thuộc nói không nên lời. Loại cảm giác này giống như bộ công pháp dường như là dành riêng cho hắn vậy.
Mỗi khi đề luyện, linh lực trong cơ thể cũng vô thanh vô tức hưởng ứng theo như vui sướng, mà cả người Trần Dương cũng như có những ký tự đặc biệt loé lên chớp động toàn thân, vô cùng kỳ lạ.
Ngày tháng cứ như vậy trôi qua.
Hiện giờ trong Vô Biên Thành đang có hai loại phe phái. Một là cùng nhau tụ tập, kết hợp thành đội ngũ đi săn Lục cấp yêu thú để lấy yêu đan.
Một nhóm còn lại thì đi điều tra xem Trương Dần là ai, ở đâu... Sẵn tiện lấy thủ cấp của hắn về đổi thưởng.
Mà trong một mật thất bí ẩn, có ba người đang ngồi trò chuyện.
- Bạch huynh, nghe nói Vương Giao mấy ngày trước chạy tới nhờ ngươi công bố treo thưởng?
- Đúng vậy, mấy ngày trước Vương Giao truyền âm cho ta nói hắn muốn treo thưởng cái mạng của một tu sĩ tên Trương Dần. Nghe nói thực lực người này chỉ có Kết Đan Kỳ mà thôi.
Bạch Hùng gật nhẹ đầu nói.
Mà lão nhân mập mạp đối diện nghe vậy thì trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Một con yêu thú lại muốn chúng ta treo thưởng một tu sĩ đồng tộc. Thật nực cười!
- Ta cũng không dám chắc xảy ra sự tình gì. Bất quá lúc trước đã có định ước rồi, cho nên chuyện này mặc dù chúng ta khó chịu cũng vô dụng. Mà Trương Dần này...
Bạch Hùng nói tới đây liền ánh mắt thâm thuý chớp động.
Phụ nhân im lặng bên cạnh nãy giờ thấy vậy liền tiếp lời:
- Chẳng lẽ ngươi muốn nói Trương Dần này cũng là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ? Thế sao Vương Giao bên kia lại nói đây chỉ là một gã Kết Đan Kỳ? Chẳng lẽ với thực lực của gã lại không phân biệt nổi tu vi một tu sĩ đồng cấp?
Lão nhân mập mạp nghe phụ nhân nói vậy thì mỉm cười:
- Nếu là ngươi phát hiện một gã Nguyên Anh Kỳ bên phe yêu thú tộc thì sao? Ngươi sẽ làm thế nào? Công khai ra hay là lấp liếm mập mờ, thậm chí, cái chuyện treo thưởng này cũng hết sức quái lạ. Mà người tên Trương Dần kia, dù cho không phải Nguyên Anh Kỳ thì có khả năng thần thông cũng không thua kém Nguyên Anh Kỳ cho nên mới thoát khỏi tay Vương Giao này.
- Ta cũng cùng có ý nghĩ này. Nếu không thì Vương Giao kia cũng không tức tối đến như vậy. Người này thích nhất là cải trang thành nhân loại tu sĩ rồi đi khắp nơi chu du, bình thường chỉ là chủ động trêu chọc hoặc là lừa gạt kết giao mấy tay tán tu làm niềm vui. Thế mà hôm nay bị chọc giận như vậy hiển nhiên là đã chịu thiệt thòi dưới tay Trương Dần. Lấy thực lực của Vương Giao, nếu không đem mấy thứ kia ra sử dụng, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngang tay mà thôi. Điều này chứng tỏ Trương Dần nọ cũng không tầm thường. Có một người như vậy, nếu như giữ lại được ở Vô Biên Thành thì cái nguy cơ trước mắt cũng có thể ổn định lại, hơn nữa... Hồng đạo hữu bên kia xem ra đang có vẻ gấp gáp lắm rồi, chúng ta cũng nên thuận nước đẩy thuyền...
Bạch Hùng nói tới đây thì mỉm cười thần bí, chuyển sang truyền âm.
Hiển nhiên, loại chuyện mưu tính đối với tu sĩ đồng giai này, ngay cả hắn có địa vị thế nào cũng phải hết sức cẩn thận giữ bí mật, tuyệt không lơ là.
Mà Trần Dương thì lúc này đang ở trong Pháp Đường, nhìn một quyển sách ghi chép chằng chịt trên đó.
Quyển sách này chính là thứ ghi chép tình hình cải tạo của tất cả phạm nhân bên trong Nông Trang. Có những người đã mãn hạn như Cao Thông cũng đều có ghi chép rõ ràng mọi việc.
Trần Dương vừa xem, vừa bắt đầu phê duyệt công văn.
Có những người có cải tạo tốt, cho nên Trần Dương cũng dựa vào biểu hiện từng người mà phê duyệt rồi đưa cho người đó, khi tiến vào luân hồi, lấy tư cách Phán quan của Trần Dương, hiển nhiên những điều hắn phê cũng có tác dụng lớn đối với việc luân hồi chuyển thế của những người này.
Mà cũng có những người mặc dù chưa đến thời hạn chuyển thế, nhưng thái độ cải tạo rất tốt, cũng được đích thân Trần Dương phê duyệt giảm án, ân xá trước thời hạn.
Trần Dương mặc dù rất hoan nghênh lao động cải tạo đến giúp hắn cải tạo nông trang, thế nhưng bản thân hắn cũng rất rõ, bọn họ không phải là làm thuê cho hắn, cho nên công ra công, tư ra tư, Trần Dương vẫn làm đúng theo quy định, tuyệt không vì chút lợi ích nhỏ mà nảy sinh lòng tham, cắn chặt không buông!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...