Phán Thần Hệ Thống

Lời của Trần Dương nói ra nhẹ nhàng bâng quơ, mà nét mặt của hắn thuỷ chung cũng không nhìn ra vẻ tức giận hay sinh khí gì.

Nhưng rơi vào tai hai người lại chẳng khác nào thiên lôi giáng xuống.

Nhất là Thẩm Hằng, giờ phút này càng là mặt mũi trắng bệch, cả người run rẩy đứng nơi đó không biết làm gì, trong cổ họng cảm thấy ngòn ngọt như muốn phun ra ngoài.

Còn Thẩm Lan thì ngược lại bình tĩnh vô cùng, nhìn bóng lưng Trần Dương mím môi nói:

- Sư đệ, xin dừng bước!

- Thẩm sư tỷ, còn có chuyện gì sao?

Trần Dương bước chân cũng rất thong thả, nghe vậy liền mỉm cười nhẹ nhàng quay lại hỏi.

Thẩm Lan nhìn Trần Dương thật sâu, cuối cùng thở dài nói:

- Hai chúng ta ở chỗ này xin tạ tội với sư đệ. Chỉ mong ngươi bỏ qua chuyện này, cho sư muội ta một con đường. Chúng ta đều là đồng môn, mở cho nhau một con đường, ngày sau tất có thâm tạ.

Trần Dương nheo mắt nhìn Thẩm Lan, trong lòng sinh ra một ít hứng thú.

Tất nhiên không phải loại hứng thú mà huynh đệ ngươi đang nghĩ tới. Mặc dù Thẩm Lan này trời sinh khí chất nho nhã, nhan sắc cũng thuộc hàng thượng đẳng, nhưng Trần Dương cũng không phải loại t*ng trùng lên não. Sự hứng thú của Trần Dương đến từ thái độ bình tĩnh của người này. Nếu như không có chỗ dựa, chắc chắn không thể làm cho nàng có thể bình tĩnh như vậy được.

Trần Dương lãnh đạm hỏi:

- Nếu sư tỷ đã nói như vậy, ta cũng không muốn dài dòng làm gì. Ngọc giản này ta tạm thời giữ lại, nếu sau này không phát sinh chuyện gì nữa thì xem như xong. Nếu như sau đó ta biết được ở sau lưng ta, Thẩm Hằng sư tỷ đây nhịn không được mà động tay động chân gì đó thì... Hắc hắc..

- Sư đệ, cái ngọc giản kia, ngươi ra giá đi. Chúng ta muốn mua lại. Chỉ cần sư đệ nói giá, chúng ta chắc chắn làm sư đệ hài lòng.

Thẩm Lan nghe Trần Dương nói muốn giữ lại ngọc giản trong tay thì nhất thời sắc mặt khó coi, cắn răng nói.

- Thẩm sư tỷ, ngươi cũng biết, Thẩm Hằng sư tỷ đang rất oán hận ta. Ta chỉ là một tân môn đệ tử nho nhỏ, sao có thể làm gì. Tỷ ấy thì lại như thần thánh, ở trong Nam Nhạc Phái muốn làm cái gì thì làm, không ai cản được. Dù có môn quy cũng không đặt vào mắt tỷ ấy. Tất nhiên ta cũng chưa đến mức chán sống như vậy a. Tỷ vẫn nên bỏ tâm tư đó đi, vật này là vật bảo mệnh của ta, cho dù giá nào ta cũng không bán.


Trần Dương mỉm cười âm hiểm, đồng thời bàn tay cũng nhẹ nhàng truyền một điểm linh lực vào.

Nhất thời, ngọc giản loé sáng, một âm thanh rõ ràng truyền ra:

‘- Nếu nói như vậy, sư tỷ ngươi đây là ỷ vào tu vi mà có thể tuỳ tiện vũ nhục đồng môn? Cố ý gây hấn, không xem môn quy ra gì?

- Hả? Còn đem môn quy ra hù doạ ta? Chán sống rồi chắc. Ngươi là cái thá gì, lão nương thích làm gì thì làm, xem ai cản được ta. Ta thích nói ngươi biến thái, bê đê, ẻo lả đó, thì làm gì được ta nào?’

Thẩm Hằng khi nghe đoạn đối thoại này thì trước mắt tối sầm, không nhịn được phun ra một búng máu.

Nàng bị Trần Dương hố thật quá thảm!

Thật đáng giận!

Thế nhưng lúc này Trần Dương cầm đằng chuôi kiếm, nàng thì đang đứng trên lưỡi kiếm, chỉ cần tay Trần Dương khẽ lắc thì nhất định nàng đổ máu đứt tay. Cho nên thậm chí không dám nhìn Trần Dương nữa mà cả người run rẩy đứng đó.

Thẩm Lan thấy Trần Dương chứng minh ngọc giản kia là thật, lại thấy dáng vẻ của hắn thì trong lòng thở phào, suy đoán.

‘Không chừng người này chỉ muốn giáo huấn sư muội một trận. Nếu không đã âm thầm rời đi chứ không nói rõ như vậy. Cũng tốt, cho sư muội một lần giáo huấn này thì từ nay nàng cũng sẽ thu liễm lại một chút.’

Nghĩ đến đây, Thẩm Lan nở nụ cười chắp tay với Trần Dương nói:

- Nếu sư đệ đã nói vậy thì cứ như lời ngươi đi. Chỉ mong sư đệ cho sư muội ta một cơ hội sửa chữa tính tình. Tạm thời đừng đem chuyện này tiết lộ ra ngoài. Có được hay không?

- Nếu nàng yên phận thì tất nhiên ta không rãnh hơi mà lo chuyện bao đồng.

- Khí độ của sư đệ thật làm cho ta cảm thấy hổ thẹn. Không biết sư đệ cao danh quý tính là gì?

- Ta gọi Trần Dương! Ta còn có chút việc, hai vị, xin tuỳ tiện!


Nói xong, Trần Dương thu lại ngọc giản vào túi trữ vật rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Thẩm Hằng chờ cho Trần Dương đi một quãng xa mới kéo tay Thẩm Lan nũng nịu nói:

- Sư tỷ, người này thật ngông cuồng. Mau về báo lại nhị sư bá đến giáo huấn hắn một trận cho chừa đi!

Thẩm Lan nghe vậy thì gương mặt cả giận nói:

- Muội đó, sinh sự chưa đủ hay sao? Biết cái ngọc giản kia một khi đến Hình Pháp Đường thì hậu quả là gì hay không? Lúc đó ngay cả Nhị sư bá cũng bị muội làm liên luỵ!

- Tỷ, tỷ nói thật sao?

- Ta còn lừa muội hay sao? Muội đó, sau này thu liễm tính tình lại một chút. Hơn nữa, cũng đừng có ý tưởng tìm người kia phiền phức. Nếu không, ai cũng không cứu được muội.

Hai người ngươi một câu, ta một câu, cùng nhau đi về phía xa. Mà Thẩm Hằng sau khi nghe Thẩm Lan giáo huấn một hồi thì cũng trở nên co đầu rụt cổ, nhất thời tập trung lắng nghe không dám phản kháng.

Hai nàng thân là chất nhi của một vị trưởng lão, dù cho huyết mạch xa xôi, nhưng cũng có một tia liên hệ. Cho nên bình thường ai cũng nể mặt mũi vị trưởng lão kia mà nhường nhịn các nàng ba phần. Thẩm Hằng vốn tính tình không xấu, chỉ là hoành hành đã quen, hôm nay gặp Trần Dương liền đá phải thiết bản, liền gây ra náo sự.

Mà Trần Dương cũng không có để bụng chuyện này quá nhiều, chỉ coi đây là một cái phẩy tay mà thôi, không đáng vào đâu.

Loại tiểu sự xích mích với hai gã Luyện Khí Sơ Kỳ như Thẩm Lan va Thẩm Hằng, còn chưa đến mức Trần Dương phải quá dây dưa quấn quýt.

‘Nếu như nàng không biết tốt xấu, vậy thì... Hắc hắc.’

Trần Dương vừa cười vừa đi về phía Sự Vụ Phòng.

Lúc Trần Dương đến Sự Vụ Phòng thì đám người đã giảm đi bớt một chút, nhưng vẫn còn hơn trăm người đang chăm chú quan sát các tấm bảng.

Trần Dương cũng chưa có vội vàng tìm nhiệm vụ mà là đi đến trước cửa căn thạch ốc.


- Đệ tử Trần Dương cầu kiến Giản Sâm sư huynh!

Nói xong, Trần Dương liền đứng bên ngoài chờ đợi.

Chừng hai phút sau, có một người mặt mài ôn hoà bước ra, chính là Giản Sâm.

- Trần sư đệ, đến đây nhận nhiệm vụ sao?

- Ha hả, sư huynh tuệ nhãn như đuốc. Tiểu đệ hôm nay đến trước là vấn an sư huynh một chút, sau đó nhìn xem có loại nhiệm vụ nào đó phù hợp không, cũng muốn nhờ sư huynh tuỳ tiện chỉ điểm một chút, hắc hắc.

Trần Dương cười cười nói.

Giản Sâm nghe vậy thì chỉ vào Trần Dương cười lớn:

- Ha ha, bớt vỗ mông ngựa đi. Nói đi, ngươi muốn loại công tác như thế nào?

Giản Sâm mặc dù trách mắng Trần Dương nhưng nét vui vẻ trong mắt thì đúng là không thể che giấu.

Trần Dương cười thầm, vui vẻ nói:

- Sư huynh, tiểu đệ đối với linh dược có chút sở ngộ. Mong rằng tìm được loại công tác liên quan đến linh dược như chăm sóc thảo dược hoặc là gì đó tương tự. Sư huynh có thể chỉ điểm đệ không?

Giản Sâm nghe mục đích của Trần Dương thì nhìn hắn nói:

- Chuyện đó không khó, nhưng việc trồng linh dược này có yêu cầu tương đối cao. Hằng tháng còn phải nộp đủ số linh dược quy định, nếu làm thiệt hại còn phải bồi thường. Từng có mấy người đánh chủ ý như ngươi nhưng cuối cùng kiên trì chưa được nửa tháng liền xám xịt trở về đây xin đổi nhiệm vụ. Sư đệ, ngươi suy nghĩ rồi chứ?

- Sư huynh, huynh yên tâm!

Trần Dương cắn răng nói.

Thấy dáng vẻ quyết tâm của Trần Dương, Giản Sâm cũng không khuyên can gì thêm mà nói:

- Đối với chuyện này ta có thể giúp ngươi. Tuy nhiên, đối với loại công tác này dĩ nhiên khi nhận cũng sẽ có người chủ sự chuyên môn kiểm tra một ít thực học mới dám giao nhiệm vụ, sư đệ nên hết sức chú ý!

- Đa tạ sư huynh nhắc nhở, sư đệ nhất định hết sức chú ý!


Trần Dương nghe Giản Sâm hứa sẽ ra tay thì mặt mài vui vẻ, hớn hở đáp.

Giản Sâm cũng không nói gì mà kéo tay Trần Dương đi qua một bên.

Giản Sâm kéo Trần Dương đi vào trong căn thạch ốc, sau đó để Trần Dương ngồi chờ, còn riêng gã thì đi đến bên một cái giá với tay lấy đồ.

Chừng nửa nén nhang sau, Giản Sâm quay trở lại, vung tay để một nhóm chừng mười cái ngọc giản nơi đó, nói:

- Nơi này là toàn bộ các nhiệm vụ ngoại môn liên quan đến linh dược hoặc là trồng trọt. Sư đệ cứ việc xem tuỳ ý.

Trần Dương cảm tạ một tiếng liền bắt đầu xem xét.

‘Chăm sóc Bạch Vân Thảo một trăm năm, cam đoan sinh trưởng tốt không bị hao tổn. Phần thưởng năm mươi điểm cống hiến một tháng.’

‘Chăm sóc mười gốc Thôi Tâm Đào Thụ, mỗi năm giao năm mươi quả. Phần thưởng một nghìn điểm cống hiến một năm.’

‘Chăm sóc Thuỷ Linh Trúc hai trăm năm, cam đoan một năm dài ra một đốt, phần thưởng năm trăm điểm cống hiến một năm.’

‘Cứu chữa Tu Diễm Thảo. Bệnh lý không rõ nguyên nhân nhưng sinh cơ đang tiêu tán, cành lá héo rũ. Phần thưởng... Một nghìn điểm cống hiến.’

Trần Dương đọc tới đây liền nhíu mài.

Trong lòng nhớ tới vị Kha Bái Bái lần trước có một cây Tu Diễm Thảo mất hết sức sống, chưa biết chừng chính bà ta là người ra nhiệm vụ này cũng nên.

Gốc Tu Diễm Thảo kia theo như Trần Dương thấy thì tình trạng của nó cũng không phải là bệnh lý. Ngược lại, vị Kha Bái Bái này cũng rất ý tứ, sử dụng hoả linh thạch chôn bên dưới đất lấy từ núi lửa ra, chính là môi trường rất thích hợp cho Tu Diễm Thảo sinh sống.

Nguyên do chỉ có một, đó chính là vị Kha Bái Bái này linh lực trong người lại là Thuỷ hệ. Vốn người không hiểu biết thường cho rằng linh dược đều là Mộc hệ, nếu như Thuỷ hệ ôn dưỡng tiếp xúc dĩ nhiên không có vần đề gì. Nhưng vị Kha Bái Bái này không biết, Thuỷ hoả tương khắc, nàng càng yêu quý, càng vuốt ve ôn dưỡng chăm sóc nó thì càng làm cho gốc Tu Diễm Thảo càng chết nhanh hơn.

Để cải thiện, chỉ cần sử dụng một cái bao tay đặc biệt làm bằng da thú hoả hệ, mỗi lần tiếp xúc chẳng những không gây hại cho gốc Tu Diễm Thảo nọ mà càng làm cho nó càng thêm mạnh khoẻ tươi tốt.

Nhưng, Trần Dương cũng không định nhận loại nhiệm vụ này.

Bởi vì mục đích của hắn là tìm một chỗ thật vắng vẻ, kín đáo, ít người để ý để trường kỳ tiềm tu.

Với lợi thế của hắn hiện tại, nếu tìm được một chân chăm sóc hoặc trông coi dược viên thì là tốt nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui