Phán Quyết FULL


Vương Nguyên cầm tiền lương một tuần lủi thủi đi về nhà, vừa đi vừa nghĩ nên tìm việc gì có thể phù hợp với mình đây, nửa đường gặp phải một đám đón dâu.

So với cảnh tượng hàng chục chiếc Roll Royce treo hoa cưới ầm ầm đua nhau vượt đèn đỏ, đám đón dâu này có vẻ rất đạm mạc.

Bốn người đàn ông cao to khiêng một chiếc kiệu hoa màu đỏ đi trên đường lớn, phía trước phía sau đều có người mang kèn cầm trống, lại không hề dùng, đặc biệt là thần sắc nghiêm túc đến mức căng thẳng của bọn họ đều rất đồng nhất, nếu không phải bà mối trang điểm đậm đà nền nã che đi nếp nhăn thì chắc cũng lộ ra sắc mặt xanh mét.
Bọn họ đang sợ hãi – Vương Nguyên nghĩ thầm, đón dâu thì có thể sợ cái gì? Thiếu tiền lì xì à?
Cậu nhìn thoáng qua kiệu hoa, thời buổi này người dùng nghi thức cổ xưa để đón dâu chỉ có nhà giàu truyền thống muốn chưng diện hoặc là hai nhà có sở thích chơi cosplay mới làm, trông nhóm người này không giống hai loại trên cho lắm, càng giống như.

.

.bị ép buộc.
Người đi đường dĩ nhiên cũng tò mò không kém, còn lấy di động ra chụp ảnh, chỉ là sau khi chụp xong tất cả bọn họ đều nhíu mày, điều chỉnh góc sáng chụp thêm lần nữa, sau đó nhất trí chạy như bay mất hút.
Vương Nguyên không có di động đời mới, cái cậu dùng là loại chỉ có chức năng nghe gọi nhắn tin, cậu cũng không có thói quen chụp ảnh lung tung, nhưng cậu có thể đoán được bọn họ đã chụp trúng cái gì.

Trên nóc kiệu hoa, một người phụ nữ quỳ úp sấp dán cả người vào vải vóc, hai chân buông thõng ra sau, đầu tóc đen ngòm rũ rượi loà xoà ở rèm kiệu.

Người cô ta trắng bệch sưng phù như bị ngâm nước, quần áo trên người ướt sũng dính sát vào thân thể lộ ra từng đường cong ẩn hiện, và tất cả chúng nó đều có sẹo lồi lõm chi chít giống như đã chịu ngược đãi trong thời gian dài.
Cô ta cứ nằm trên nóc kiệu không phát ra tiếng động, mặt giấu trong tóc không rõ biểu tình, người xung quanh rõ ràng không nhìn thấy, Vương Nguyên chắc mẩm kết luận: gặp quỷ rồi.
Khi cậu chưa kịp thu hồi khoé mắt, tấm rèm kiệu bị gió thổi phần phật lộ ra một khúc chân trắng toát kỳ quặc, cậu sững sờ, búp bê giấy?
Nhớ đến lời Vương Tuấn Khải, cậu vội vàng cúi đầu đi nhanh hơn.

Lúc chiếc kiệu sượt ngang qua người cậu, Vương Nguyên ngửi thấy một hương vị thơm ngào ngạt xộc vào mũi, thơm đến nỗi làm cho đầu óc cậu quay cuồng.
Trong giây phút ít ỏi, cậu choáng váng vịn hàng rào ổn định thân thể, lại nghe được một tiếng cười khúc khích ở phía sau lưng mình: "Đi về phía trước, đi về phía trước.

.

."
Vương Nguyên trong bụng vẫn còn tỉnh táo lắm, quả quyết kiên định – Không đi!
"Đi đi nha, đi đi nha, phía trước chính là đường về nhà, nếu không mau về sẽ gặp chuyện chẳng lành, đi đi nha, đi đi nha.

.

."
Âm thanh cười đùa nho nhỏ từ từ biến thành tiếng cười sang sảng ha ha ha, mới ban đầu còn nằm trong ngưỡng chịu đựng của phàm nhân, càng về sau càng thách thức giới hạn thính giác, khiến Vương Nguyên nhức đầu bưng tai, đứng im tại chỗ: "Không đi là không đi!!! Cút cút!!!"
"Cái gì cút? Ai cút?"
Vai Vương Nguyên bị người vỗ bộp một cái, sực tỉnh: "Vương Tuấn Khải!"
"A, lần đầu tiên cậu thấy tôi mà lộ ra vẻ mặt mừng rỡ sung sướng đó đấy!" Vương Tuấn Khải không bao giờ biết làm bộ làm tịch, luôn lấy mỉa mai làm lịch sự.


Hắn thấy Vương Nguyên đứng bên lề đường, ôm đầu nhắm mắt lẩm bẩm nói tào lao, hắn vừa đi tới liền la hét bảo hắn 'cút đi', cho nên vẻ mặt đang cười nhạo đột nhiên biến thành nồi lẩu, một bụng hoả khí từ sáng đến giờ lập tức sôi sùng sục: "Cút cút cút!! Đừng có gọi tên tôi!! Đại gia đây đang rất là tức giận, rất – tức – giận! Cậu đi xa xa ra!!"
Vương Nguyên bị mắng không hiểu đầu cua tai nheo: "???"
"Từ sáng đến giờ cậu chết dí ở đâu? Hả? Không phải nói chăm chỉ làm việc, đương đầu với cơm áo gạo tiền để cống hiến cho tổ quốc sao? Mới bị doạ vài hôm đã quyết tâm bỏ việc không chút chần chừ?!? Ha! Mới hôm trước còn cứng cáp vỗ ngực tuyên bố phải theo đuổi mục tiêu dân giàu nước mạnh, bây giờ thấy gian nan thì nản rồi? Tôi biết ngay mà!!"
Vương Nguyên nghe hắn than thở, biết hắn ở bệnh viện chờ mình cả buổi sáng nhưng không tìm được, vô lực rũ vai: "Tôi bị sa thải."
"A.

.

." Vương Tuấn Khải cười nhạt, vô cùng rành rẽ: "Tôi sớm biết.

Cậu không làm ở đó lâu được."
"Vì sao?"
"Không có duyên."
Vương Nguyên nhìn hắn: "Lời trước kia anh nói còn tính không?"
"Lời gì?"
"Thuê tôi làm, trả lương đầy đủ."
Vương Tuấn Khải khoanh tay nâng cằm mình lên, dáng vẻ rất giống tú bà đang đánh giá con nợ: "Hiện tại không được."
Vương Nguyên thở dài.
"Tôi đã từng nói, thân thể và linh hồn cậu có một sự khác biệt rất lớn, chúng nó không hoà hợp nhau, đây là lý do thứ nhất tôi chưa thể nhận cậu vào làm." Hắn muốn giải thích thêm môi trường làm việc ở đó rất đặc thù, người như Vương Nguyên bước vào có thể bị ảnh hưởng tiêu cực: "Thứ hai, mặt cậu rất đáng ghét."
Vương Nguyên: ".

.

."
Vương Tuấn Khải: "Cái tác phong thích nhảy vào bẫy của cậu nữa."
Vương Nguyên: ".

.

.Anh nói bậy."
Trong lúc hai người họ khẩu chiến, đám rước dâu kia đã biến mất sau một khúc ngoặt, Vương Nguyên để ý thấy bọn họ rải tiền giấy khắp đường phố, không khỏi giật mình: "Cảnh sát không huýt còi sao?"
"Cậu nhìn thấy tiền giấy?" Vương Tuấn Khải trố mắt, 'à' một tiếng: "Cũng không phải là không có khả năng, nhưng tôi nhắc cậu về sau ít chú ý đến mấy thứ này, hơn nữa đừng đạp vào tiền giấy.

Chúng nó là đồ tuỳ táng liên kết hai giới, cậu đạp lên đó rất có thể sẽ nhìn thấy càng nhiều thứ hay ho."
"Vậy à.

.


." Vương Nguyên biết 'hay ho' của hắn không có gì tốt: "Nhưng tại sao đám đón dâu lại rải tiền giấy?"
"Cậu cho rằng vì sao? Dùng cái đầu nào!" Vương Tuấn Khải chỉ chỉ trán: "Thử đoán xem bên trong kiệu có gì?"
Vương Nguyên: ".

.

.Búp bê giấy." Không có da dẻ con người nào trắng bệch như vậy.

"Xem ra cũng không phải là mất nhận thức." Vương Tuấn Khải hiếm khi 'khen ngợi': "Trong trường hợp nào thì dùng búp bê giấy, còn đặt trong kiệu hoa?"
".

.

.Minh hôn."
Hắn gật gật đầu: "Cho nên thứ cậu gặp vừa rồi là một người đàn ông cưới một linh hồn, hoặc là hai linh hồn cưới nhau, không có gì lạ lẫm."
Vương Nguyên giật mình, nhớ đến bộ dáng trầm trọng vã mồ hôi của bốn phu khiêng kiệu: "Linh hồn nặng lắm sao?"
"21 gram." Vương Tuấn Khải đáp: "Lấy góc độ khoa học nói."
"Ừm.

.

.Có cô dâu nào không ngồi trong kiệu, mà nằm trên nóc kiệu không?"
Vương Tuấn Khải đang đà giảng giải, há miệng ra lập tức méo: "Nằm trên nóc kiệu? Cậu nhìn thấy cái gì nằm trên nóc kiệu?!"
".

.

.Chắc là cô dâu đi." Vương Nguyên cẩn thận nhớ lại, bị Vương Tuấn Khải cắt ngang: "Bọn họ vừa đi hướng nào?!"

.

.
Nhà họ Trần có bốn người con, Trần Tứ là con út, năm nay hơn ba mươi tuổi, tiền rất nhiều.
Gã ta từ nhỏ đã bắt đầu nuôi hùng tâm tráng chí lập nghiệp, cũng may không phụ lòng người, hai mươi năm sau gã trở thành một trong những địa đầu xà có máu mặt trong giới thượng lưu thành thị, có bên người không ít tình nhân.

Mỗi năm cuộc chiến tranh giành địa vị hậu cung trong số những tình nhân đó làm cho Trần Tứ chán ngán, rồi lại lêu lổng bên ngoài, có không biết bao nhiêu đứa con bị gã vô tình huỷ diệt.

Khiến cho tất cả mọi người không ngờ được, đám cưới minh hôn ngày hôm nay lại là của gã.

Khác với dáng vẻ lòng lang dạ sói bình thường, Trần Tứ lúc này lại khúm núm quỳ ở trước bệ cửa, mặt mày phờ phạc đầu tóc xác xơ, chỉ còn chút ánh mắt thanh minh cố níu lấy ống quần cha gã: "Cha, đừng rước cô ta vào nhà, cha, con xin cha, đừng rước cô ta vào nhà.

.

.!"
"Nếu lúc mày làm chuyện thương thiên hại lý đó còn chừa chút lương tâm, thì đã không phải chịu quả báo ngày hôm nay." Trần phụ sầu mi khổ kiểm không kém, đầu hai thứ tóc vẫn không chịu nổi chuyện con mình gây ra, thở dài chống gậy lui vào trong không muốn nhìn nữa.

Trần Tứ lồm cồm đứng dậy, vừa muốn đề ra ý kiến cứu vãn tình thế thì tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài vọng vào làm cho gã cứng đờ, từ từ quay đầu lại.
Kiệu hoa đã tới trước cổng.
Bà mối run run sai người đưa kiệu hoa đến giữa sân biệt thự, cỗ kiệu màu đỏ tươi thêu thùa tinh xảo hoàn toàn không hợp với toàn cảnh căn nhà, càng không làm cho người ta cảm thấy may mắn gì.

Trần Tứ nhũn chân, phải nhờ hạ nhân đỡ mới đứng vững được, khiếp đảm dán mắt vào rèm kiệu.
"Trần gia, mời." Bà mối đưa tay về phía Trần Tứ, đương khi gã ta giật bắn lên muốn chạy trốn, tiếng cười the thé của một người phụ nữ đột ngột vang lên, hung tợn dữ dằn, khiến cho kẻ lâu năm chỉ biết sống trong thác loạn vô hạn như Trần Tứ không còn chút dũng khí chống cự, mềm nhũn quỳ rạp luôn xuống đất.
".

.

.Trần gia, nên đưa cô dâu ra rồi." Bà mối cũng không khác gã ta là mấy, sở dĩ bà ta không quỳ được là bởi vì phía sau một đôi tay choàng qua cổ xách bà ta lên.

Kiệu phu xung quanh đổ mồ hôi lạnh, có người nhịn không được đi tới chỗ Trần Tứ, lôi gã đứng dậy: "Trần gia, đắc tội!"
Trần Tứ bị kéo tới trước rèm kiệu, mơ hồ trong thấy bóng dáng một người phụ nữ bên trong, tâm trí bỗng dưng hốt hoảng nhớ đến ngày đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt.

Lương Tú Tú là một cô gái không phải mặn mà sắc nước hương trời, nhưng ôn nhu e thẹn ẩn trong đôi mắt mềm mại như làn sóng hồ thu có thể khiến bất kỳ đàn ông nào chìm đắm.

Mà trong số đó, Trần Tứ may mắn chiếm được trái tim cô ta, thuận lý thành chương đem cô ta rước về dinh.

Lương Tú Tú năm ấy dáng người đầy đặn, mặt mũi thanh tú, cười rộ lên trông rất là đẹp mắt.

Trần Tứ ngẩn ngơ nhìn người phụ nữ từng đầu ấp tay gối với mình trong bộ hỉ phục tân nương tử đỏ thắm, không tự chủ bước tới gần: "A Tú.

.

."
Một giây sau đó, 'A Tú' bỗng nhiên hé miệng cười khanh khách, cơ mặt cô ta sưng lên trắng toát, khoang miệng kéo đến mang tai, răng nanh dài ra chạm đến cằm, hai hốc mắt đen ngòm trống rỗng không có tròng.

Lương Tú Tú vươn đôi tay lạnh ngắt tái tím vòng qua vai Trần Tứ, mùi hôi thối tanh tưởi nồng nặc không có dự báo xộc lên ngun ngút khiến cho Trần Tứ chết điếng, trợn trừng mắt nhìn quỷ nữ kia thè chiếc lưỡi dài liếm lên mặt mình.

.

.
"A a a a a a!"

Bà mối đứng gần Trần Tứ nhất, chỉ trông thấy gã ta dừng lại trước cửa, vẻ mặt hoảng hốt, tiếp sau đó vùng cổ đột nhiên rách toạc một cái, đầu của Trần Tứ bị xé khỏi cổ, máu tươi phun xối xả tứ phía.

Tiếng hét nối tiếp nhau kinh khủng vang lên, chấn động cả một khu biệt thự.

Khi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên chạy tới, Trần Tứ đã chết, đầu lăn lông lốc vào bụi cỏ, thân thể trương phình như bị ngâm nước lâu ngày.

Chiếc kiệu hoa vẫn im ắng ở đó, con búp bê giấy bên trong đã không cánh mà bay.
Người làm trong nhà không ai dám thanh lý thi thể gia chủ, kể cả kẻ tay đã từng nhuốm qua máu tươi.

Trần phụ đã ngất xỉu từ lâu, được người nhà chuyển đi bệnh viện, còn lại tất cả đều nhất nhất cầm xâu chuỗi, đồng loạt tụng niệm.
Vương Tuấn Khải: ".

.

."
Vương Nguyên tò mò: "Kia thực sự có thể đuổi được nữ quỷ sao?"
Vương Tuấn Khải hết nói nổi liếc xéo đám người phàm tục kia một cái, nhìn kiệu hoa, lại nhìn thi thể Trần Tứ rồi mới kết luận: "Phải xem tâm có thành không."
Vương Nguyên không dám nhìn thi thể lâu, nên đành phải dời sự chú ý lên kiệu hoa.

'Cô dâu' nằm ở trên nóc dĩ nhiên không còn nữa, nhưng cậu vẫn không dám đến gần, đành phải theo đuôi Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải cười nhạo: "Đi theo làm gì rồi sợ?"
".

.

.Tôi không sợ."
"Còn mạnh miệng, đợi cậu gặp nữ quỷ đó rồi thì biết."
"Tôi cảm thấy cô ta rất quen mắt." Vương Nguyên lẩm bẩm: "Giống như đã gặp ở đâu đó trước đây."
Vương Tuấn Khải không vui: "Đừng có tuỳ tiện nhận bà con với bọn chúng."
"Được rồi.

.

.Nhưng mà tại sao chúng ta phải ngồi xổm đầu tường nhìn trộm bọn họ vậy?" Vương Nguyên cúi đầu, hai người bọn họ thực sự là đang ngồi ở đầu tường, không hề quang minh chính đại xuất hiện, tư thế này giống như biến thái rình mò hành động của người khác, nhìn rất là cay mắt.

Vương Tuấn Khải không hề hấn gì, dường như đã quen: "Ban ngày ban mặt xông vào nhà dân, có thể bị xem là ăn cướp."
Vương Nguyên: ".

.

.Có lý."
"Quan trọng nhất là đi từ cửa chính sẽ làm cho cô ta phát hiện." Vương Tuấn Khải không biết lấy logic gì, phán một câu sởn gai ốc: "Cô ta vẫn chưa rời khỏi căn nhà này."
Hết Chương 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui