Phán Quan - Mộc Tô Lí FULL


Vì vụ cái dòng chết hết đột ngột vùng dậy này, Trương Lam không còn lòng dạ nào để đi trực nữa.
Cô ra ngoài phất đi một đống bùa chú tuần tra rồi tìm vài tiểu bối tới thế mình, sau đó vội dẫn Trương Bích Linh và Chu Húc vừa rời khỏi lồng về bổn gia.
Bổn gia của Trương gia ở Tây Hoàn, Ninh Châu.

Đó là một khu tập trung biệt thự kiểu Trung Quốc, tinh xảo khí phái, nhưng đám trẻ lại không thích nó cho lắm.
Trương Lam cảm thấy cách trang trí nhìn cứ cổ lỗ sĩ thế nào đó, lúc Chu Húc ngủ lại thì thường mơ thấy ác mộng, lần nào Trương Bích Linh đến cũng rất thận trọng… So ra, chỉ có một mình Trương Nhã Lâm mới cảm thấy nơi này không tệ lắm, vì nó hợp với chiếc hộp nhỏ quý báu, cổ xưa và thanh lịch của hắn.
Trương Lam muốn dọn ra riêng từ đời kiếp nào, nhưng luôn không thể thành công.
Mặc dù hiện giờ cô là người nổi bật dữ dội giữa đám bạn đồng lứa, nhưng kẻ làm chủ nhà vẫn là mấy người của thế hệ trước.

Chỉ cần ông cụ Trương Chính Sơ không gật đầu, cô có phát cáu kiểu bà thím cũng không có tác dụng.
Nhà của Trương Lam và Trương Nhã Lâm thông với nhau.
Lúc ba người một rối trở về, Trương Nhã Lâm cũng mới thành kính thắp một nến nhang với chiếc hộp.
Vừa nghe thấy tiếng động sát vách, hắn đã rửa tay đi sang ngay.

Người không tới nhưng giọng đã tới trước: “Sao rồi? Hỏi được đầu đuôi sự việc chưa?”
Trương Lam sai người đưa Chu Húc đang mù tịt nằm lên sô pha rồi lại kêu người pha ly trà an thần cho Trương Bích Linh: “Chị Linh nói chị ấy không phải là người giải lồng, chàng trai đẹp, à không, chàng trai nhỏ kia của Thẩm gia mới phải.”
Trương Nhã Lâm vừa nghe đã biết bệnh cũ của bà cô lại tái phát: “Chị từng gặp?”
“Cậu ta đứng kế bên lúc em gọi điện nói tùm lum tà la với chị đó, còn có cả ma ốm nữa.”
“Tạ Vấn?”
“Ừ, họ vào lồng cùng nhau.”
Trương gia có một cảm xúc phức tạp về Tạ Vấn chủ yếu cũng nhờ bản thân hắn thôi.
Hắn là dòng bên của Trương gia, tuy không cùng họ và còn là con nuôi, nhưng dù sao người ngoài cũng cho rằng hắn là người của Trương gia.

Nghe đâu hắn hại cha mẹ dính nghiệp chướng đầy người, lại bị xóa tên khỏi bức danh phả.

Trong mắt của phần lớn số người, hắn là một đứa nhỏ bị vứt bỏ bên lề.
Nếu đứng trên vị trí này của hắn, người bình thường ít nhiều gì cũng sẽ thấy khá xấu hổ, sẽ oán hận và ganh ghét.
Nhưng hắn thì không.

Hắn thấy ai cũng vừa nói vừa cười, không còn coi trọng Trương gia quá mức mà cũng không nhằm vào, như là… người xa lạ không dính dáng gì tới nhau.
Như thể đối với hắn, có liên quan đến Trương gia hay không cũng chẳng có chút ý nghĩa gì.
Thái độ này cùng với dáng vẻ bệnh nặng của hắn thật sự rất đặc biệt.
Vì thế cả Trương gia, thậm chí không chỉ là Trương gia, người ngoài cũng không thèm để ý đến hắn, nhưng ai cũng biết hắn, nhắc tới đã không nhịn được phải bàn tán vài câu.
Chỉ là mỗi lần bàn tán đều kết thúc bằng một câu này —— thôi quên đi, cũng chả có gì để nói về hắn hết, dù sao thì ngay cả một cái lồng cũng không giải được mà.
Có lẽ Trương Lam và Trương Nhã Lâm là hai người duy nhất chưa từng nói thế, người trước là vì mặt mũi, người sau là tính cách không cho phép.
“Vậy ra ý của chị là dù tên đồ đệ đó của Thẩm gia không lên nổi bức danh phả, nhưng cậu ta lại ra tay giải lồng, vì thế mới khiến cái dòng của họ nhảy cỡn lên hả?” Trương Nhã Lâm hỏi.
Trương Lam: “…”
Nói như thế nghe còn tào lao hơn.

“Vả lại theo lý thuyết, nếu đã có thể giải lồng thì tên phải xuất hiện trên bức tranh chứ.

Hiện giờ trên đó vẫn không có tên của cậu ta, chỉ có thể nói là ——” Trương Nhã Lâm tạm dừng một chút.
Hắn muốn nói là ‘đánh bậy đánh bạ’, nhưng sau khi cân nhắc, hắn vẫn đổi sang cách nói uyển chuyển hơn: “Thực lực lúc lên lúc xuống, còn chưa đủ ổn để được lên tranh.”
Vừa nói vậy, Trương Lam cảm thấy như thế mới hợp lý chứ.
Tất cả bọn họ đã từng trải qua giai đoạn đó.

Khi còn nhỏ, họ vừa học được rối thuật và bùa chú, cũng như hiểu sơ về những động tác võ thuật xinh đẹp thì đã đòi vào lồng.

Được trưởng bối dẫn theo, phần lớn thời gian toàn biến thành linh vật rồi cố tỏ vẻ đáng yêu thôi, thỉnh thoảng sẽ bất ngờ phát huy sức mạnh và tự giải được lồng.
Khi đó, tên của họ vẫn chưa xuất hiện trên bức danh phả.
Trương Nhã Lâm lên tranh năm 11 tuổi, Trương Lam 9 tuổi, đây là độ tuổi hiếm thấy, đáng được công nhận.

Đa số những người khác tới 14, 15 tuổi mới được.
Để xác nhận, Trương Lam ngoảnh đầu hỏi Trương Bích Linh: “Chàng trai đẹp, à ừm… tên đồ đệ của Thẩm gia kia, chị thấy biểu hiện trong lồng của cậu ta thế nào?”
Trương Bích Linh khá xấu hổ: “Chị bị người khác bám lên nên bây giờ chị không nhớ chuyện đã xảy ra trong lồng cho lắm, chỉ nhớ rõ cậu ta đã cứu người bằng dây thôi.”
Trương Lam nhìn về phía Trương Nhã Lâm: “Có học rối thuật.”
Trương Nhã Lâm: “Không có gì đáng ngạc nhiên, nguyên cái dòng đó toàn học rối thuật mà.”
Trương Bích Linh bên này không thể nói ra tên tuổi, Chu Húc đang im lìm bên kia chợt tỉnh dậy.
Chị em Trương Lam không ôm hi vọng gì với thằng nhóc này.

Vì Chu Húc chưa từng chân chính vào lồng, cũng chưa từng được huấn luyện đàng hoàng, nó sẽ quên hết chuyện trong lồng và chợt tỉnh mộng giống như đa số người thường sau khi ra khỏi lồng khác.
Ai ngờ chuyện đầu tiên Chu Húc làm khi vừa tỉnh lại là kiểm tra thằng em mình.
Trương Nhã Lâm: “?”
Trương Lam: “Con có bệnh gì vậy?”
Chu Húc nhìn trong quần xong thì thở phào một cái: “Không sao hết, con chỉ xem thử thôi.

Con đi vệ sinh rất nhiều lần trong lồng, con sợ con đái trong quần.”
“…”
Trương Lam cạn lời một lát rồi bỗng nhận ra: “Con còn nhớ rõ chuyện trong lồng hả?”
Chu Húc: “Dạ, đầu óc của con tốt như vậy, sao lại không nhớ rõ được chớ?”
Trương Lam trở nên tỉnh táo: “Vậy con có ấn tượng gì với hai người bên Thẩm gia kia không?”
Chu Húc: “Có chứ, thằng em thì nhát gan, ông anh thì…”
Nó chợt cứng họng.
Trương Lam: “Ông anh thì sao?”
Chu Húc nghĩ rồi nói: “Rất rối.”
Trương Lam: “… Rối như thế nào?”
Chu Húc: “Lúc thì như gà mờ, lúc thì giỏi vãi chưởng.”
Trí nhớ của nó rất tinh tường, nhớ rõ tất cả mọi chuyện, thế nên chọn hai trọng điểm và nói: “Khi vào lồng, anh ta bám lên ma nơ canh, đưa Tạ Vấn lên ——”

Trương Bích Linh mắng nó: “Gọi anh.”
Chu Húc nghe như gió thoảng bên tai: “Tạ Vấn chỉ có nửa phần trên, em của anh ta chỉ nửa người dưới thôi.

Dì nhỏ, dì ráng tưởng tượng đi.”
Trương Lam tưởng tượng không ra dáng vẻ Tạ Vấn chỉ có nửa người trên sẽ ra sao nên cũng khá hoang mang.
Chu Húc lại nói: “Nhưng anh ta có thể làm ra rối, một con rắn luôn á.”
Nó định nói là cực ngầu, nhưng trước mặt nó lại là Trương Nhã Lâm, nó cảm thấy mình không cần nói gì nữa.
Nó không nói thêm, Trương Lam và Trương Nhã Lâm vô thức xem đó chỉ là ‘một con rắn nhỏ’, chẳng khác gì mấy con chim và thỏ nhỏ mà mình tạo ra.
Nghe đến đấy, họ cũng xác nhận sơ sơ được rằng thực lực của tên đồ đệ bên Thẩm gia kia bất ổn, còn chưa đủ trình để lên tới bức tranh.

Về phần tại sao cái đường mà cả nhà đã chết hết đó lại nhảy lên trên…
Có lẽ chỉ bị ảnh hưởng chút xíu thôi, chắc sẽ không có lần sau đâu.
Nhưng để chắc cú, Trương Nhã Lâm vẫn nói một câu: “Không phải bây giờ Ninh Châu đang cần người trực à? Nếu không chị thử cậu ta xem?”
“Được.” Trương Lam quay đầu hỏi Chu Húc và Trương Bích Linh: “À phải rồi, cậu ta tên gì?”
Chu Húc ngốc một chút: “Đệt, quên hỏi rồi.”
Trương Lam: “…”
***
Trương Lam đi rất vội, vừa dịp lỡ mất Văn Thời.
Tạ Vấn đưa họ đến đầu phố, nhìn họ lên xe rồi mới quay về Tây Bình Viên.

Ai ngờ xe chưa đi được mấy mét, Văn Thời đã nói với tài xế: “Tới Tường thành Muôn Đời.”
Hạ Tiều cũng thấy bối rối.
Lúc xe đậu lại trước quảng trường, trời đã đen thui.

Văn Thời bước xuống xe, nhìn thấy còn vài tiệm trong khu mua sắm đang sáng đèn, cửa cuốn mở nửa, coi bộ sẽ đóng cửa bất cứ lúc nào.
Trường hợp này rất giống như trong lồng, Hạ Tiều vẫn còn sợ trong lòng: “Anh ơi, sao lại muốn tới đây nữa vậy? Mình không về nhà hả?”
“Tôi đi tìm đồ.” Văn Thời nói.
Lúc ấy anh nhận cây dù đó, thứ nhất là theo bản năng của Phán Quan, biết có lồng phải được giải, thứ hai là khoảnh khắc cô tài xế đưa cây dù cho mình, anh lại ngửi được một mùi quen thuộc —— mùi thuộc về anh.
Nói ‘ngửi’ vậy chứ đúng ra không phải ngửi thấy thế thật, chỉ là anh cảm nhận được thôi.
Hạ Tiều cũng còn hơi thông minh, biết chắc là anh lại cảm nhận được vết tích của linh tướng.

Thế là cậu đi dạo một vòng quanh Tường thành Muôn đời cùng với Văn Thời, xong lại bước vào khu mua sắm và đi thang cuốn lên lầu.
“Anh ơi, ta khó tìm ra linh tướng lắm hả?” Hạ Tiều không nhịn được phải hỏi, “Nếu đã có vết tích ở đó, vậy tại sao nhiều năm như vậy rồi mà vẫn chưa thể tìm ra?”
Văn Thời: “Trước đây không có dấu vết.”
Hạ Tiều sửng sốt: “Hả?”
Cậu tiêu hóa tí xíu mới hiểu ý của Văn Thời: “Ý anh là trước đây nhiều năm như thế nhưng không có bất cứ vết tích nào hả?”

Văn Thời: “Ừ.”
Trong suốt một khoảng thời gian rất dài, anh luôn thắc mắc không biết cuối cùng thì linh tướng của mình đã lạc đi đâu, hay là nó đã biến mất hoàn toàn vì lý do nào đó mà anh đã quên đi.
Mãi đến khi bước ra khỏi cửa vô tướng lần này, anh mới nắm được hai vết tích nọ.
Như thế này là đã có tiến triển rồi.
Nhưng có lẽ do anh và linh tướng đã chia lìa quá lâu, cảm giác này luôn chỉ chợt lóe lên thôi, vụt bay nhanh đến nỗi anh không kịp phản ứng.

Anh đi dạo quanh khu mua sắm một vòng, chỉ lại ngửi được mùi đó khi bước qua một cửa tiệm, nhưng khi anh đi ngang đó lần thứ hai, cái mùi đó đã mất tiêu.
Như dự đoán, đó là tiệm bán văn phòng phẩm của Lão Tống.

Nhưng cửa cuốn của tiệm đã khóa chặt, như là chưa mở nhiều ngày lắm rồi.
Chỗ ngoặt trên lầu ba còn hai tiệm đang mở, một là tiệm hủ tiếu Trữ Ký, một là tiệm may Cụ Từ.

Văn Thời suy nghĩ, định hỏi xem Lão Tống đã đi đâu.
Trong tiệm hủ tiếu có ba người khách, họ đang vừa ăn vừa tám với chủ tiệm, có vẻ rất quen thuộc với nhau, rất có thể cũng là chủ tiệm ở đây, nhân tiện giải quyết bữa tối trước khi rời đi.
Khi chủ tiệm cầm kẹp sắt kẹp nồi lẩu để lên bàn khách, nước lèo trong nồi đang sôi, đi ngang qua cũng có thể nghe thấy tiếng ùng ục, hương thơm đậm đà kèm với hơi nóng khủng khiếp tỏa ra.
Văn Thời đang nửa rủ mắt đi về phía tiệm may, lúc liếc thấy nồi lẩu sôi trào, anh lại hơi ngừng bước.
Anh bỗng vu vơ nhớ lại tầng 2 chật chội ở Tây Bình Viên của Tạ Vấn, nhớ nồi canh nóng trên chiếc bàn gỗ kiểu cũ.

Nếu là mùa đông khắc nghiệt, khói trắng trên nước mì nhất định sẽ rất nghi ngút, nóng tới mức có thể xông mắt.
“Anh ơi?” Hạ Tiều thấy anh chợt không đi nữa thì hơi thắc mắc.
Văn Thời chớp mắt một cái, bỗng chốc hoàn hồn: “Hả?”
Hạ Tiều nhìn theo mắt anh, thấy mấy nồi hủ tiếu nóng hầm hập, cậu hỏi với thái độ không quá chắc chắn: “Anh đói bụng hả?”
“Không phải.” Văn Thời buông ngón tay nhéo lấy các khớp xương, nhấc chân bước đi, “Tôi bị trúng tà.”
Hạ Tiều: “?”
Cụ Từ ngồi bên bàn máy may, đeo cái kính viễn thị, đang luồn chỉ qua kim máy.

Đúng là bà có mang búi tóc giả kiểu xưa, nhưng không già như trong lồng.
“Muốn vá gì hả con?” Bà cụ từ dưới mắt kính nhìn lên Văn Thời, lúc cười rộ trông khuôn mặt rất hiền từ.
Văn Thời nói: “Không phải, con tìm người.”
Bà cụ cũng không ngại: “Tìm ai đấy?”
Văn Thời chỉ vào cửa tiệm bị đóng đối diện: “Lão Tống.”
Hạ Tiều im lặng nhìn anh một cái, không biết vì sao, cách xưng hô thân thiện như ‘Lão Tống’ này thốt ra khỏi miệng Văn Thời nghe vào lại rất thần kỳ.
Lão thái “à” một tiếng, “Lâu rồi nó chưa tới đây.

Nó bị bệnh, đang nằm bệnh viện.

Vợ nó gặp chuyện không may xong nó cũng nóng ruột tới mức bệnh theo, nằm trong bệnh viện đối diện xéo kia.”
Chủ tiệm hủ tiếu cũng là một người nhiệt tình, nghe tiếng bà cụ bên này, hắn xoa tay đi sang bảo: “Mấy cậu tìm ổng để nhập hàng phải không? Có gấp không? Không gấp thì hai bữa nữa nếu muốn thì tôi sẽ đọc số điện thoại cho ổng, chừng nào ổng khỏe lên thì sẽ gọi cho mấy cậu.”
Hạ Tiều vội vàng nói: “Không phải nhập hàng, chỉ tới thăm anh ấy thôi.”
“À à, vậy tới bệnh viện thăm đi.” Chủ tiệm chỉ sang hướng nào đó và bảo, “Tuần rồi tôi mới tới đó, giường số 12 trên tầng 2.”
Mười phút sau, Văn Thời và Hạ Tiều đã đứng trong hành lang khu nằm viện trên tầng 2 của bệnh viện.
Theo quy định, bên này ít cho người vô thăm vào ban đêm.

Nhưng nghe nói trạng thái tối nay của Lão Tống không tồi, cơn sốt kéo dài đã bớt, chứng viêm cũng dịu xuống, hắn đã ăn được chút thứ, chỉ là vẫn không thể nói chuyện thôi.
Y tá nói: “Có thể tâm sự với anh ấy, nhưng đừng nán lại lâu quá.”

Rõ ràng Văn Thời không phải người biết tán gẫu, anh cũng không lập tức bước vào phòng bệnh.
Anh đứng trong góc hành lang, móc ra một tờ giấy vàng từ trong túi lấy, gấp hai ba lượt thành một con chim.

Hạ Tiều từng thấy thứ này.

Lần đầu tiên khi cảm nhận được vết tích của linh tướng, Văn Thời cũng gấp một con chim để đuổi theo vết tích.
“Lần này phải đuổi theo ai thế anh?” Hạ Tiều khẽ hỏi, “Lão Tống hả?”
“Để xem gã từng đi đâu.” Văn Thời nói.
Một người bình thường như Lão Tống sẽ không vô duyên vô cớ có mùi linh tướng của anh.

Chắc chắn là trước đó hắn từng đi đâu hoặc từng gặp ai đó.
Văn Thời buông tay ra, chim giấy vỗ cánh bay xuống, từ dưới kẹt cửa trượt vào phòng bệnh, lẳng lặng dạo một vòng quanh mép giường Lão Tống đang nằm rồi rời đi.
Lão Tống không hề phát hiện thứ nhỏ xíu đó, thần sắc của hắn cũng còn đỡ, nhưng biểu cảm hơi đờ đẫn, dựa lên đầu giường rủ mắt đờ người ra.
Văn Thời đứng kế bên cửa, nhìn hắn xuyên qua cửa kính một lát mới cúi đầu móc ra khúc nhang còn sót lại và một cái bật lửa.

Bạn đang �
Hạ Tiều nhìn anh quen tay đốt cây nhang lên, vê nhẹ đầu ngón tay, một làn hơi khói đen tuôn ra dưới lửa nhang, bị anh từ từ se thành một luồng.
Hạ Tiều nghĩ, anh đang muốn chừa lại chút đồ cho Lão Tống như thứ Thẩm Kiều để lại cho cậu vậy đây mà.

Chắc cũng là một cây mai trắng.
Vừa nghĩ thế, điện thoại trong túi cậu đã rung lên ù ù.
Văn Thời đang vê hơi khói sót lại của cô tài xế thành hình, nghe thấy tiếng rung thì hơi ngước mí mắt lên.

Anh thấy Hạ Tiều móc điện thoại ra, trên màn hình là hai chữ to đùng —— Tạ Vấn.
Ngón tay của Văn Thời lập tức run lên.
Hơi khí xoay một vòng một giây trước khi thành hình, cây mai trắng đâu không thấy, nó biến thành một đống lông xù, bự bằng bàn tay, nằm một cục trên mặt đất.
Văn Thời: “…”
Thật bất ngờ.
Lần trước là Hạ Tiều, lần này là Tạ Vấn.

Anh cảm thấy hai người kia đúng là khắc mình mà.
Anh nghiêm mặt ngồi xổm xuống, nhéo lấy miếng da trên cổ thứ đó và treo nó trước mắt mình.
Cũng ngay lúc này, Hạ Tiều đưa điện thoại sang và để bên tai anh, nói bằng khẩu hình: “Ông chủ Tạ tìm anh.”
Một giây sau, giọng nói của Tạ Vấn truyền đến sát tai anh, hắn hỏi: “Về tới nhà chưa?”
Văn Thời: “… Chưa.”
Tạ Vấn: “Còn đang ở bên ngoài?”
Văn Thời: “Ở bệnh viện.”
Tạ Vấn: “Cậu đến bệnh viện làm gì?”
Văn Thời còn chưa mở miệng, nguyên cục bị anh giơ lên đã kêu một tiếng.
Tạ Vấn hơi sửng sốt trong điện thoại: “Hình như tôi nghe thấy tiếng mèo kêu, mèo từ đâu ra đấy?”
Văn Thời mặt vô biểu tình: “Từ anh ra.”
Tạ Vấn: “?”
HẾT CHƯƠNG 25 („• ֊ •„).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui