Tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà, Mặt Ngựa trốn sau cửa toilet, siết chặt con dao phẫu thuật trong tay.
Đầu Trâu làm việc quá cẩu thả, gã ta quyết tâm đích thân ra tay.
Toilet phòng 1708 đã nghẹt, Dạ Mạn chắc chắn sẽ phải tới toilet công cộng này để đi toilet, với tính tình của Lục Phi chắc chắn sẽ không yên tâm mà phái ma nữ tới kiểm tra trước.
Đợi được vài phút, quả nhiên có một bóng ma nữ lượn vào trong toilet, không phải Bạch Vô Thường là được, mà dù có là Bạch Vô Thường thì cũng sẽ không phát hiện ra gã ta.
Nếu không phải để mưu tính cho chu toàn thì cũng không tới nỗi làm lỡ mất bao nhiêu ngày, lần này thì Lục Phi cũng không cản được Dạ Mạn đi toilet.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tần Cảnh Ký
2.
Trời Sinh Thích Em
3.
Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
4.
Tiểu Thư Tình
=====================================
Chỉ cần con ả vừa bước vào, gã ta sẽ tấn công từ phía sau, rạch nhẹ trên cổ một nhát thôi là tất cả đều sẽ kết thúc.
Tiếng giày cao gót ngày một vang hơn, Mặt Ngựa nhìn thấy một cô gái mặc đầm trắng, tóc xõa dài bước vào toilet, gã ta không chút chần chừ mà xong ra.
Gã ta giơ con dao phẫu thuật lạnh băng trong tay, đang định đưa tới gần cổ cô gái đó thì có một một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay người phụ nữ trung niên.
Con dao rơi xuống đất, Mặt Ngựa xanh xao như tàu lá chuối, không phải Dạ Mạn! Tại sao?
Một phút trước.
Dạ Mạn đang định vào toilet, Lục Phi nắm chặt tay nó, đưa ngón tay lên miệng, suỵt nhẹ, ra hiệu cho nó đừng lên tiếng.
Lục Phi ngồi xuống, cởi dây giày sandal của Dạ Mạn rồi cởi luôn giày mình ra, bế nó vào phòng 1807 bên cạnh.
Bạch Vô Thường đứng trước canh cửa, Lục Phi muốn đích thân tóm gọn Đầu Trâu Mặt Ngựa.
Trương Phong Nam đã thay quần áo tương tự Dạ Mạn, chờ Lục Phi ra lệnh, Lục Phi gật nhẹ, Trương Phong Nam đội tóc giả đi về phía toilet.
Trương Phong Nam không hiểu sếp sắp xếp thế nào cho lắm, ban đầu còn từ chối quyết liệt, ai mà chịu mặc đồ nữ vào toilet nữ chứ, nhưng mà chuyện liên quan đến sếp nhà mình, anh ta cũng nhắm mắt đưa chân, vả lại lần đầu tiên anh ta thấy sếp lớn nghiêm túc thế, có thể thấy là chuyện này rất quan trọng.
Trương Phong Nam mở cửa toilet theo sắp xếp của Lục Phi, vừa bước vào là sau lưng đã có gió lạnh thổi tới, cảm giác nguy hiểm tới gần còn đáng sợ hơn gặp ma.
Trong lúc nguy cấp, sếp đã kịp thời khống chế đối tượng, Trương Phong Nam sợ chết khiếp, đó là cái gì vậy, nhìn thấy con dao phẫu thuật, mặt anh ta trắng bệt cả ra, cuối cùng cũng hiểu sao sếp lớn lại sắp xếp như thế, may là anh ta, chứ sếp nhỏ mà mà ở đây chắc sẽ sợ mất mật.
Mặt Ngựa dùng hết chút sức lực cuối cùng hí lên tiếng ngựa, mong Đầu Trâu có thể nghe thấy mà rời khỏi đây…
Lục Phi lập tức lấy băng keo dán miệng Mặt Ngựa lại, Trương Phong Nam nhận được lệnh của sếp, liếc mắt xác nhận xem còn ai khác không.
“Có có ai hết.”
Lục Phi cau có mặt mày nhìn người phụ nữ mập, đưa người này về lại phòng làm việc.
Hắc Vô Thường báo cáo: “Đại ca, em đã đuổi hết mấy con ma không phận sự rồi.”
“Được, cậu đi theo tôi.”
Hắc Vô Thường vào phòng với sếp, Trương Phong Nam mang cao gót đi vào trong văn phòng, trong lòng hết sức phức tạp, sếp lớn định làm gì vậy ta, đừng nói là giết người diệt khẩu nha?
Trương Phong Nam đứng ở góc văn phòng, dè dặt để ý từng cử chỉ hành động của sếp.
Lục Phi trói người phụ nữ trung niên trên ghế, dặn dò Hắc Vô Thường canh chừng cho đàng hoàng rồi đi ra khỏi phòng họp, lục lại camera.
Tìm thấy rồi, người phụ nữ này là Mặt Ngựa, thế thì người này chắc chắn là Đầu Trâu.
Lục Phi ấn dừng, in lại hình ảnh rồi quét ra giấy, đưa cho Trương Phong Nam.
“Đốt cái này cho Hắc Vô Thường.”
Trương Phong Nam đã ở Ngũ Điện một thời gian, tất nhiên là biết phải làm gì.
Anh ta cầm lấy bức hình, nhanh chóng bước vào toilet, nhanh tay đốt giấy.
Bức hình được đốt xong, lập tức xuất hiện trên bàn làm việc của Hắc Vô Thường.
“Cầm bức hình này phái quỷ sai đáng tin đi tìm Đầu Trâu, đừng có để mất dấu.”
Hắc Vô Thường nhận lệnh, rời khỏi văn phòng, trong phòng chỉ còn lại Lục Phi, Trương Phong Nam và người phụ nữ trung niên.
Lục Phi bảo Trương Phong Nam ra canh cửa, còn mình thì ngồi trên bàn.
Mái tóc ánh kim được mặt trời chiếu rọi, tay chân Mặt Ngựa bắt đầu run rẩy, không phải Lục Phi muốn giết chúng thật chứ? Đêm nay là đêm trăng tròn, nếu bị huỷ diệt sẽ mãi mãi không siêu sinh, thật sự tan thành bọt khói, chắc không ác vậy chứ?
Lục Phi tựa lưng vào ghế xoay, đôi chân dài vắt lên nhau, hắn ngửa người nhìn người phụ nữ với ánh mắt đáng sợ: “Mi tự thoát ra hay để ta kéo ra?”
Lục Phi xoay con dấu trong tay, Mặt Ngựa ngửi thấy mùi chết chóc, lập tức chui ra khỏi cái cơ thể mập mạp đó.
Chưa tìm được ký sinh đã rời khỏi cơ thể vật chủ đột ngột thế này, hồn phách càng trở nên yếu ớt hơn, Mặt Ngựa ngã lăn ra đất, nói năng cũng tốn sức.
Lục Phi mở con dấu, hắn tìm kiếm một hồi, tìm được hồn phách của cơ thể chủ, người phụ nữ dưới đất lập tức khôi phục nhịp tim.
Thay hồn đổi phách xong, Lục Phi đóng con dấu lại, bảo Trương Phong Nam đưa người phụ nữ kia vào lại toilet, bắt đầu đích thân thẩm vấn Mặt Ngựa.
“Sao lại làm thế?” Lục Phi nghĩ ngợi mười mấy năm vẫn không hiểu, đêm nay quyết định phải nghe cho được mục đích của Mặt Ngựa.
Mặt Ngựa khịt mũi: “Mi nói xem, chúng ta làm cho mi biết bao nhiêu chuyện, mi thì sao? Lúc nào cũng làm đúng quy tắc, có coi bọn ta là anh em không? Vì bọn ta phạm một chút lỗi lầm mà bắt ta với Đầu Trâu làm quỷ sai tầng trung, dựa vào cái gì! Hắc Bạch Vô Thường thì được làm quản lý cấp cao, chúng ta chỉ có thể làm chân chạy vặt, ta thấy khinh bỉ!”
“Chỉ vì thế mà mi muốn phá huỷ trật tự của địa ngục ư?” Lục Phi cười cay đắng.
Mặt Ngựa chỉ vào vết dao trên trán: “Còn nhớ vết dao này không, còn chỗ này nữa, có nhớ từ đâu mà có không!”
“Thế nên mi mới muốn tạo phản?” Lục Phi lạnh giọng.
Mặt Ngựa thở lấy hơi, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Không phải bọn ta có lòng phản loạn, mà là do mi không xứng với những thứ này, đúng vậy, ta công nhận là mi có năng lực, nhưng con người mi không hề biết nể tình ai, tình cảm anh em cũng không màng, lại cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, mi đã không trân trọng, vậy thì để ta với Đầu Trâu quản lý địa phủ tốt hơn, vừa có thể khiến Địa giới có tình người, cũng không lạnh nhạt với hoa ở Địa giới.”
“Mạn Châu Sa Hoa?” Lục Phi khẽ nhướng mày, ánh mắt lóe lên sát khí.
Lúc này, Mặt Ngựa mới nhận ra mình đã nói hớ, vội vàng lấp liếm: “Không liên quan tới cô ấy, tự ta với Đầu Trâu muốn vậy thôi, chỉ cần không có mi, Địa giới sẽ là thiên hạ của bọn ta.”
“Tình người? Tình anh em? Mi thấy ta không nể tình anh em hả? Mi có biết mi đã phạm tội lớn không! Mi có biết tại sao Địa giới phải tồn tại không! Có biết mình đã hại bao nhiêu người vì ích kỷ không!”
Mặt Ngựa không nói được gì: “Ta… ta… người chết là con người, không phải người Địa giới chúng ta!”
“Đây chính là lý do tại sao mi không thể làm quản lý cấp cao, mọi người ở Tam giới đều không thể cắt đứt với nhau, Nhân giới sụp đổ, Địa giới cũng sẽ sụp đổ, hôm đó ta không nên mềm lòng để lại hai đứa mi, cũng không tới nổi sẽ xuất hiện nhiều cô hồn dạ quỷ tới vậy!”
Mặt Ngựa run rẩy: “Mi đừng có vờ vĩnh, gì mà làm đúng kỷ cương, bây giờ mi cũng đang hành động vì lòng riêng đấy thôi, trong lòng chỉ nghĩ tới con ả loài người, cái gì mà không rung động, cái gì mà không thích bất cứ cô gái nào, sặc mùi miệng lưỡi nhà quan, mi cũng không tốt hơn ai.”
“Vậy là tới giờ mi cũng không thấy mình sai đúng không?”
“Ta không thể nào ngờ mi lại thích con người đó như thế, đúng là không ngờ được, Diêm vương trước giờ lạnh lùng vô tình mà cũng biết động lòng phàm, chúng ta không đụng tới con ả đó là mi sẽ thả chúng ta đúng không? Được, được, ta đảm bảo có được chưa?” Với tình hình hiện giờ, trốn khỏi đây là quan trọng nhất, dù gì trước kia cũng có tình nghĩa, không chừng Lục Phi sẽ mềm lòng mà thả gã ta!
Lục Phi vô cảm mở con dấu, hồn phách của Mặt Ngựa dần trở nên trong suốt, Mặt Ngựa hoảng loạn: “Mi…”
Mặt Ngựa nhìn ra ánh trăng tròn rọi trên cửa kính, lòng hết sức hoảng sợ, Lục Phi không định giải quyết gã ta vào đêm nay chứ, đêm trăng tròn, sự huỷ diệt vĩnh cữu, hắn sẽ không tàn nhẫn thế chứ!
“Đầu Trâu đang ở đâu?”
Mặt Ngựa nhìn ra ánh trăng tròn, lắc đầu nhìn Lục Phi: “Ta không biết.”
Lục Phi nhìn cái hồn đang trở nên trong suốt, hỏi lại lần nữa: “Đầu Trâu đang ở đâu?”
Ánh mắt Mặt Ngựa trở nên hoảng loạn, quỳ mọp xuống: “Ta nhận tội, mi muốn trừng phạt thế nào cũng được, tha cho Đầu Trâu đi, Lục Phi, nói thật là tất cả đều là do ta nghĩ ra, Đầu Trâu đầu óc đơn giản, không có mưu mô gì, hoàn toàn không nghĩ ra được gì, ta đã xúi giục rù quến hắn cùng làm với ta, mi, mi tha cho hắn đi.”
Lục Phi vẫn không đóng nắp con dấu: “Đầu Trâu ở đâu?”
Mặt Ngựa vội vã tính kế trong đầu, Lục Phi đang muốn nhẫn tâm huỷ diệt chúng, gã ta đã ở trong tay hắn, không tài nào chạy thoát, không thể đi Đầu Trâu bị Lục Phi bắt được, chỉ cần gã ta giết được con người đó, cả gã và Đầu Trâu đều sẽ còn một tia hy vọng!
Mặt Ngựa nhếch miệng cười lạnh, dùng chút sức lực cuối cùng bổ vào người cô gái vừa bước vào văn phòng, Bạch Vô Thường cản ở đằng trước, Lục Phi lập tức dùng lửa thiêu trụi chút hồn phách cuối cùng còn sót lại của Mặt Ngựa.
Những tội lỗi khác của Đầu Trâu Mặt Ngựa còn có thể thương lượng, chỉ mỗi tội nảy lòng muốn giết Dạ Mạn là không thể nào tha thứ được, cứ hễ nguy hiểm tới tính mạng của Dạ Mạn là hắn tuyệt đối không thể để lại bất cứ mầm mống tai hoạ nào.
Hồn phách Mặt Ngựa vùng vẫy, hét ra một câu cuối cùng: “Lục Phi, vì một con ả mà mi lại nhẫn tâm tới vậy, ta nguyền rủa mi mãi mãi không về được địa phủ!”
Lục Phi cất con dấu, đi ngay tới chỗ Dạ Mạn, xem xem nó có ổn không.
Bạch Vô Thường nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng.
“Tôi không sao.”
“Không sao thật chứ? Có khó chịu ở đâu không?” Giọng Lục Phi đầy quan tâm.
Dạ Mạn sững người, đưa tay ôm lấy Lục Phi, vỗ vỗ lưng hắn, nó đã nghe thấy hết cả, hiện giờ chắc Lục Phi đang khó chịu trong lòng lắm.
Lục Phi thay đổi nét mặt, hỏi nó: “Nghe hết cả rồi à?”
Dạ Mạn nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
Lục Phi cứ thế tựa trên vai Dạ Mạn không nói lời nào, nói thật thì vừa rồi hắn chỉ muốn tra hỏi Mặt Ngựa, tội của Mặt Ngựa phải đến lúc về địa phủ rồi mới xử, không ngờ Dạ Mạn lại đột nhiên xuất hiện, Mặt Ngựa đột nhiên tấn công, hắn mới…
Dù gì cũng có tình nghĩa bạn bè bao năm, hắn vẫn thấy hơi đau lòng, đêm trăng tròn, hồn phách tiêu tán, có nghĩa là vĩnh viễn…
“Đỡ chút nào chưa?”
Lục Phi đứng thẳng dậy, hắn cụp mắt, ôm lấy vai Dạ Mạn: “Nghe hết cả rồi à?”
“Ừ.” Dạ Mạn nói rất khẽ.
Lục Phi hơi lắp bắp: “Tôi…”
Dạ Mạn ngắt lời Lục Phi: “Đừng nói nữa, tôi… tôi không có tế bào tình cảm, tôi sẽ không yêu bất kỳ ai…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...