Ánh trăng rọi sáng một vùng, Lục Phi ngắm nhìn khuôn mặt đó, thất thần một lúc, Mạn Đà La Hoa, sao Mạn Đà La Hoa của Thiên giới lại xuất hiện ở trần gian? Rõ ràng là hắn đã gặp ảo giác rồi.
Vào giây phút đó, Lục Phi hiểu ra được ít nhiều nguyên do vì sao sổ sinh tử lại chọn nó làm phán quan.
Dạ Mạn thấy Lục Phi cứ nhìn mình như thế, âm thầm tránh mắt đi, hắn đang làm gì thế? Cái thằng cha này, nhìn chăm chăm nó dưới ánh trăng thế này, không phải là thích nó thật đấy chứ…
Vào đêm hè, dưới ánh trăng, trai đơn gái chiếc cứ tựa sát vào nhau như thế, ai kia còn nhìn nó đầy thâm tình như vậy, chắc chắn là Lục Phi đã rung động rồi!
Không được, nó không thể để cái bi kịch này xảy ra lần nữa, Dạ Mạn đang định nói với Lục Phi rằng mình sẽ không thích đàn ông đâu, ai ngờ dưới chân lại có cảm giác gì là lạ, cái gì đó đang chọt nó vậy?
Dạ Mạn cúi đầu xuống nhìn, là cái nơi đó của người đàn ông!
“Lục Phi!”
Cái cơ thể của Lục Phi lại mất kiểm soát lần nữa, hắn ngượng ngùng buông cánh tay nhỏ nhắn, Dạ Mạn tức mình đập mạnh vào ngực hắn, vội vã chạy mất, lần thứ hai rồi đấy, hồi trong thư viện cũng thế, lần này cũng thế, Lục Phi, anh sinh lực dồi dào thì tôi có thể hiểu, nhưng mà đừng có sinh ra phản ứng hoá học với tôi chứ!
Dạ Mạn đỏ ửng vành tai, tức tối chạy đi không dám dừng bước, đang định chạy qua đường thì đôi bàn tay mạnh bạo lại bắt lấy cổ tay nó lần nữa, Dạ Mạn mất bình tĩnh: “Lục Phi, anh đang khiếm nhã với tôi đấy, anh mà không buông tay là tôi la lên đấy.
”
“La đi, không có ai đâu.
”
Dạ Mạn: “…” Đúng là hiếp người quá đáng, tôi liều đấy, Dạ Mạn đang cắn răng nghiến lợi định vùng ra khỏi tay ai đó, Lục Phi lại lên tiếng: “Có quỷ.
”
Dạ Mạn thấy phập phồng: “Quỷ… gì?”
“Ngu ngốc, màn chắn bảo vệ của cô có vấn đề rồi, ác quỷ đi theo mà cũng không biết, không nhờ tôi thì cô đã bị đám ác quỷ tấn công từ lâu rồi!”
Lúc này Dạ Mạn mới nhớ ra chuyện Đoàn Đoàn rụng lông, rụng lông nên màn chắn không chắc chắn nữa, thế nên nó mới bị theo dõi sao? Nghĩ thế thì luồng khí lạnh trên đường mới nãy không phải tỏa ra từ Lục Phi mà là đám quỷ kia? Nghe nói ác quỷ đáng sợ lắm.
Ác quỷ so với Lục Phi thì hình như Lục Phi an toàn hơn chút, Dạ Mạn âm thầm liếc xuống dưới chân người đàn ông để xác nhận an toàn, còn chưa nhìn rõ đã bị Lục Phi kéo vào lòng.
“Đi theo tôi, nghe lời đi.
”
Cánh tay to rắn chắc khoác lấy vai nó, ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ của nó, Dạ Mạn cứ bị Lục Phi đưa đi như thế.
Dạ Mạn sải bước, lòng cứ thấp thỏm, cánh tay hắn rất mạnh mẽ, góc nghiêng cũng ưa nhìn, nó mà có tế bào yêu đường thì có yêu người đàn ông thế này không ta? Tiếc là người đàn ông mê người như thế đang ở bên cạnh mà tim nó cứ như một hồ nước sâu, yên tĩnh không chút gợn sóng.
Lục Phi rút ngắn từng bước đi, cố gắng thả lỏng mình, sắc tức thị không, không tức thị sắc… hắn cứ niệm bát nhã tâm kinh mấy lần như thế, cuối cùng cũng nén được ngọn lửa trong lòng.
Cơ thể của cô gái mềm mại, cánh tay mảnh khảnh, còn có hương thơm thoang thoảng nữa, sao cơ thể của hắn lại có phản ứng với cô gái này? Mười mấy năm rồi, cơ thể của hắn chỉ phát ra tín hiệu với mỗi cô ta!
Là kiếp nạn sao? Dù là gì thì cô gái này không được xảy ra chuyện, trước khi tìm được bút gọi hồn, nó bắt buộc phải an toàn.
“Ờm… xung quanh còn quỷ không vậy?”
“Hiện giờ không có, nhưng tôi đề nghị là cô cứ ngoan ngoãn đi nép vào tôi đi.
”
Dạ Mạn: “Anh thích tôi hả?”
Lục Phi dừng bước: “Cô nói cái gì?”
Dạ Mạn thở dài, quay đầu nhìn đuôi mắt dài mảnh: “Tôi hỏi là có phải anh thích tôi không?”
Lục Phi ho mấy tiếng, hắn là Diêm vương, hắn là Diêm vương địa phủ đấy, hắn thích con người hả? Mắc cười ghê!
Dạ Mạn chớp mắt, ý gì đấy?
“Cô nhạy cảm quá rồi.
” Lục Phi lại sải bước, Dạ Mạn đi theo, nó sờ vào cái vòng tay: “Không thì tốt, nếu mà… tôi nói là nếu nha, nếu mà anh có suy nghĩ đó với tôi thì tốt nhất là dập tắt sớm khi mới nhen nhóm đi, vì tôi không có tế bào yêu đương, lòng như chết rồi ấy.
”
Lục Phi nghe mà mù tịt, Dạ Mạn đang nói gì vậy?
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.
wordpress.
com…
“Ừ thì… cái gì nên nói tôi đã nói rồi đấy, anh đừng có nói tôi tâm địa sắt đá, trái tim lạnh giá gì gì đó đấy.
”
Lục Phi gãi tai, từ này sao nghe quen thế, phải rồi, Mạn Châu Sa Hoa (*) hay đánh giá hắn như thế.
(*) Bỉ ngạn đỏ
“Cô bị ác quỷ chiếm lấy cơ thể rồi hả?”
Dạ Mạn huých tay vào người hắn: “Anh nói gì đấy? Ai bị chiếm, tôi đang yên đang lành đây, tóm lại là tôi nói hết những gì cần nói rồi, tôi với anh chỉ có thể làm chị em.
”
“Tôi, là, nam.
”
Dạ Mạn đỡ trán: “Được được, anh em, anh em tốt, đồng nghiệp tốt, được chưa?”
“Vốn dĩ đã là anh em, đồng nghiệp mà.
”
Dạ Mạn lạnh mặt, quyết định không nói chuyện với khúc gỗ nữa, cái người tự xưng Diêm vương địa phủ kia không phải người địa cầu, không hiểu tiếng địa cầu!
Lục Phi nhíu mày trông ra ánh trăng đằng xa, chỉ còn ba ngày nữa là đến đêm trăng tròn, ngày mốt bắt buộc phải tìm ra bút gọi hồn.
Hình bóng của hai người biến mất sau ngã rẽ.
Cũng ở con đường đó, ác quỷ áo xanh lại xuất hiện lần nữa: “Rốt cuộc là ở đâu ta? Mới rồi còn ở gần đây mà, sao mới đó đã mất tích rồi? Kỳ lạ thật.
”
Ác quỷ áo xanh liếc nhìn khắp nơi, gã nhìn thấy một bóng quỷ áo đỏ ở phía khu du lịch Nam Sơn, đang bực bội vì không tìm được phán quan đại nhân, còn có đứa tự dâng mình tới, nhìn là biết bóng quỷ ác đỏ bình thường, ăn một bóng quỷ áo đỏ, gã sẽ sớm ngày thăng cấp thành ác quỷ áo lam.
Quỷ áo xanh lượn về phía Nam Sơn, ai ngờ không phải mồi ngon đang chờ mà là sắp thành mồi cho kẻ khác.
“Mặt Ngựa, mau ăn nó đi, ta đi bắt thêm mấy đứa nữa, đột phá lên cấp tím là chúng ta có thể đi tìm vật chủ ký sinh rồi.
” Đầu Trâu đưa quỷ đan của ác quỷ ác xanh vừa bắt được đến bên miệng Mặt Ngựa, Mặt Ngựa yếu ớt nuốt năng lượng kia xuống.
“Ác quỷ áo xanh đã khai hết rồi, phán quan là một đứa con gái, lại còn là con người, nó nói Lục Phi và con ả này mở một văn phòng địa phủ ở dương gian, mẹ nó, chơi cái trò gì vậy, như thế mà đòi ổn định trật tự địa phủ, có mà nằm mơ, Mặt Ngựa, hay chúng ta đi xử luôn con ả đó đi.
”
Mặt Ngựa liếm mép, ngồi thẳng dậy, năng lượng của ác quỷ áo xanh đúng là mạnh thật, cuối cùng cũng thở được.
“Khoan hẵng nóng vội, Lục Phi có phải là đứa ngu ngốc đâu, không thể để cho đứa con gái có thể thay đổi hắn chết mà không lo được, thời cơ là quan trọng nhất.
”
Đầu Trầu bừng tỉnh ngộ: “Đêm trăng tròn!”
“Hiểu ra rồi đấy, đêm trăng tròn mới có thể hoàn toàn giết chết được người kích hoạt sổ sinh tử.
”
Đầu Trâu ngẩng đầu nhìn trăng: “Còn ba ngày nữa, có kịp không?”
“Tất nhiên là kịp, chẳng phải vừa có ác quỷ mắc bẫy đấy sáo, đêm nay đột phá lên cấp tím, ngày mai đi tìm vật ký sinh, ngày mốt là vừa kịp lúc ra tay mà thần không biết quỷ không hay, mi đi điều tra tung tích cái con ả tên Dạ Mạn đó đi.
”
“Dạ Mạn? Ai?” Đầu Trâu ngạc nhiên.
Mặt Ngựa phì cười: “Chúng ta chó ngáp phải ruồi rồi, con ác quỷ áo xanh từng nhìn thấy phán quan đại nhân, chúng ta cũng từng thấy khuôn mặt đó rồi, là bạn của con ả mà ta chuẩn bị ký sinh, chẳng phải hôm đó còn có một đứa nữa ở cạnh sao, Tần Nghiên Hy gọi nó là Dạ Mạn.
”
“Ý mi là phán quan đại nhân tên là Dạ Mạn?”
“Ừ, còn nhớ hôm xảy ra tai nạn không? Ta thấy đó không phải là trùng hợp đâu, rõ ràng là phán quan Dạ Mạn muốn cứu con nhóc tên Tần Nghiên Hy đó nên mới dùng sổ sinh tử để thay đổi số mệnh.
”
“Hoá ra là thế, Dạ Mạn, biết tên rồi càng dễ xơi hơn, đích thân ra tay đi, người với ma đều không đáng tin.
”
“Mi phái một con quỷ nhỏ đi điều tra động thái mấy ngày nay của Dạ Mạn, đợi đến lúc hai ta tìm được cơ thể ký sinh thì đích thân ra tay, khụ khụ khụ.
”
Đầu Trâu không yên tâm: “Mi không sao chứ? Nuốt chửng như thế có bị quật lại không vậy?”
“Không còn thời gian nữa, con ả đó mà tìm được bút gọi hồn mà chút ta càng khó có hy vọng hơn.
Đầu Trầu khịt mũi đứng dậy: “Được, giờ ta đi sắp xếp.
”
Sắc mặt Mặt Ngựa trông hết sức khó coi, lúc xanh lúc đỏ, đủ loại năng lượng đang đan xen hỗn loạn trong người gã, khiến gã hết sức khốn khổ.
Đêm trăng tròn là cơ hội tuyệt vời, nhất định không thể để lỡ….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...