Dạ Mạn lắc đầu, bây giờ đâu phải lúc nghĩ tới chuyện này, hai thím lạ kỳ kia đang đi về phía nó đây này, hai cái người một đen một trắng này là ai? Giờ nó vờ như không nhìn thấy hay là nhìn thấy đây?
Hắc Vô Thường huých tay vào người Bạch Vô Thường: “Tiểu Bạch, anh thấy hình như phán quan đại nhân nhìn thấy mình rồi.”
“Ừ.” Bạch Vô Thường ngó về phía chiếc xe đang đậu.
Hắc Vô Thường tò mò rướn cổ: “Có phải là đại ca mở mắt âm dương cho phán phan đại nhân rồi không? Hay chào thử?”
Hắc Vô Thường đang định đổi hướng, Bạch Vô Thường vội kéo tay áo Hắc Vô Thường: “Đại ca không nói thì đừng có chào tùm lum, đi thôi.”
Bạch Vô Thường kéo Hắc Vô Thường vào nhà.
Dạ Mạn cất sổ sinh tử rồi xuống xe, nghe thấy hết lời của hai người đen trắng, đại ca? Đại ca là ai? Giờ sao? Hai người kia vào biệt thự thật rồi, Lục Phi, không phải là đến bắt hồn của Lục Phi đi đấy chứ!
Nó có viết cái chết của Lục Phi nữa đâu, Dạ Mạn với tay lấy quyển sổ sinh tử chắn trước như bia đỡ đạn rồi đi vào biệt thự.
“Đại ca, hình như phán quan đại nhân nhìn thấy tụi em.” Hắc Vô Thường không nén nổi tò mò.
Lục Phi liếc mắt ra cửa: “Ừ, sổ sinh tử mở mắt âm dương cho cô ta rồi.”
Hắc Vô Thường cười khúc khích bảo: “Vậy mình nhờ phán quan đại nhân giúp được rồi đúng không? Đầu Trâu Mặt Ngựa chạy rồi, nếu có thể bắt được hồn ma của Thẩm Tâm Lan, có khi có thể hỏi được manh mối của Đầu Trâu ấy.”
Dạ Mạn đứng yên ngoài hành lang.
Đại ca? Lục Phi là đại ca của hai người đen trắng kia ư? Chuyện gì thế này? Có còn gì đáng sợ hơn nữa không?
Nhờ phán quan đại nhân giúp, cặp đen trắng đó đang đòi nó giúp sao? Nó còn đang định cầm sổ sinh tử mặc sức tung hoành đây này, sao lại lạc vào cái thế giới quái quỷ này kia chứ?
“Bắt hồn của Thẩm Tâm Lan, Đầu Trâu Mặt Ngựa”, toàn là cái gì không vậy trời!
Lục Phi lười nhác tựa vào ghế: “Dạ phán quan tới rồi, cô cậu hỏi thẳng đi.”
Dạ Mạn: “…” Giờ nó làm như không nghe thấy gì được không? Dạ Mạn muốn chuồn về phòng mình, còn chưa kịp cầm lấy tay nắm cửa, đã nhìn thấy anh chàng điển trai đội mũ “Thiên hạ thái bình” trên đầu.
“Dạ phán quan, chào buổi tối, tôi là Hắc Vô Thường.”
Dạ Mạn: Còn vờ như không nghe được không nhỉ?
“Xin chào, tôi là Bạch Vô Thường.”
Dạ Mạn khẽ thở ra, nó lên tiếng chào: “Chào buổi tối, tôi là Dạ Mạn.” Lỡ rồi thì coi như làm quen bạn mới vậy.
Dạ Mạn bước vào phòng, nhìn về phía Lục Phi, không nén nổi tò mò: “Anh không phải người à?”
Lục Phi khẽ gật đầu: “Ừ.”
Dạ Mạn khó tin nhìn vào vết thương trên cổ tay hắn: “Không phải vẫn chảy máu, vẫn phải ăn uống đấy sao?”
Hắc Bạch Vô Thường mím miệng nín cười, đại ca ghê gớm thật, đến giờ mà còn chưa nói ra mình là ai.
Lục Phi ho khẽ: “Cô là phán quan, tôi là Diêm vương.”
Dạ Mạn sờ vào cái vòng trên cổ tay trái, chuyện nó là phán quan đã khiến nó thấy khó tin lắm rồi, thằng cha yêu nghiệt này là còn bảo mình là Diêm vương nữa chứ!
Phán quan, Diêm vương, Hắc Vô Thường, Bạch Vô Thường, địa phủ lên cõi dương mở chi nhánh à? Nó là ai? Sao nó lại ở đây? Dạ Mạn suýt nữa thì bật hỏi thế thật.
Nghĩ kỹ thì từ lúc Lục Phi đưa nó tới Ngũ điện, mọi thứ đã bắt đầu quái gở rồi: “Anh cố tình tiếp cận tôi sao?”
Bạch Vô Thường sợ hai vị đại nhân gây ra hiểu lầm, bèn giải thích: “Diêm vương đại nhân có nỗi khổ riêng, ngài ấy không về địa phủ được, trừ khi nào chết.”
Dạ Mạn bỗng chốc hiểu ra, vì thế khi đó Lục Phi mới bảo nó viết ra cái chết của hắn, hoá ra là vì thế, thế thì thằng cha này đúng thật là Diêm vương rồi!
Lượng thông tin quá lớn, nó cần thời gian nghiền ngẫm từ từ.
Bạch Vô Thường lại tiếp tục nhắc đến chuyện Thẩm Tâm Lan.
Dạ Mạn cũng hiểu được phần nào đầu đuôi, Hắc Bạch Vô Thường muốn tới mang Thẩm Tâm Lan đi, nhưng trong căn nhà đó có bảo vật cực dương, hai người họ không thể phá vỡ màn chắn được, vì thế không thể đưa chị ta đi.
“Được, mai tôi đến 401 xem sao, nhưng mà nói trước là nếu tìm được thì cái bảo vật gì đó sẽ là của tôi đấy.”
Sau khi trải qua cuộc sống thiếu tiền, Dạ Mạn hiện giờ đang yêu tiền cực, chắc bảo vật gì đó đáng giá lắm, Dạ Mạn cười hô hố trong đầu, có phải nó sắp phát tài rồi không nhỉ? Hình như làm phán quan gì gì đó cũng không tệ.
Hắc Vô Thường cười nhe hàm răng trắng, gác tay lên vai Bạch Vô Thường: “Hình như phán quan đại nhân dễ chịu lắm, anh thích… au!”
Bạch Vô Thường cấu lấy y, nói năng mà không biết suy nghĩ, sao mà làm Hắc Vô Thường được vậy, trời ạ, cô chỉ muốn mau mau kéo thằng cha Tiểu Hắc nói năng lung tung này đi khỏi đây lẹ cho rồi.
“Diêm vương đại nhân, phán quan đại nhân, bọn em đi trước đây ạ.” Bạch Vô Thường kéo Hắc Vô Thường rời khỏi nhà, trong căn phòng tối om chỉ còn lại mình Dạ Mạn với Lục Phi.
Dạ Mạn chớp chớp mắt nhìn xung quanh, đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc bớt nói chút thì hơn, ai kia lại còn là Diêm vương địa phủ nữa, nó chỉ muốn chuồn cho mau.
Tưởng đâu là phán quan gì đó là ghê gớm lắm chứ, ai mà ngờ được sếp của nó lại ở trong căn biệt thự này, đáng ra nói phải sớm đoán được rồi mới đúng, Lục Phi am hiểu về sổ sinh tử như lòng bàn tay thế kia cơ mà, hoá ra là Diêm vương đại nhân ở địa phủ.
“Đợi đã, mai trước khi đi nhớ mang theo sổ sinh tử, gặp ma mà có sổ sinh tử kế bên thì cũng không bị ảnh hưởng.”
Dạ Mạn đáp lời rồi về lại phòng mình, cả ngày nay “drama” hết sức, nó diện kiến được Diêm vương với cả Hắc Bạch Vô Thường, phấn khích quá mà quên mất nói với Lục Phi là nó phải dọn đi, thôi kệ, mai rồi nói.
Mà nó phải làm cái chức phán quan này tới bao giờ nhỉ? Hình như là dễ làm giàu lắm, nhưng nghe có vẻ sẽ gặp không ít nguy hiểm, thôi đợi Nghiên Hy tỉnh rồi nghỉ việc là được.
Dạ Mạn tắm táp rồi đi ngủ, hôm sau thức dậy, chuẩn bị bữa sáng cho Lục Phi rồi đi tới tòa lầu cũ.
Chìa khóa xe đâu? Dạ Mạn nhận ra chìa khoá xe không có ở đó, chắc là Lục Phi lấy rồi.
Dạ Mạn đi xuống núi, ngồi lên xe buýt mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, nó có thể thấy ma rồi!
Dưới mái hiên, bên vệ đường, đâu đâu cũng có thể thấy, Dạ Mạn thầm mừng vì hôm nay mình không lái xe, đang lái xe mà nhìn thấy mấy thứ bên đường kia chắc mặt xanh như tàu lá chuối mất, không tông đuôi người ta chắc cũng xảy ra tai nạn gì mất thôi.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, ngay đằng trước có một người kia, làm ơn đừng lên xe giùm đi, ở chung một xe với ma sợ chết được ấy, lại còn trông sợ phải biết.
Ma trầm cảm nhảy lầu tự sát, vừa mới bước chân lên xe là làm ngay cái vẻ mặt chết lặng, cái đầu đung đưa lăn lọc cọc ra ngoài đường.
Dạ Mạn: “…” Thế giới mới kích thích thật!
“Aaaaa! Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.” Con ma ôm đầu tự lẩm bẩm rồi trốn vào trong hẻm nhỏ.
Dạ Mạn: “…” Ơ kìa? Sợ nó thật à?
Vì sổ sinh tử sao? Hình như nó không thấy sợ ma như vừa rồi nữa, ngược lại còn thấy thế giới mới rất thú vị.
Nếu đám ma quỷ này mà trông bình thường một chút, nó sẽ thấy làm phán quan cũng không khó khăn gì lắm.
Sổ sinh tử đúng là một thứ hay, có thứ này trong tay, không phải sợ ma quỷ gì cả.
Xe buýt cứ chạy rồi lại dừng, Dạ Mạn gặp hết mấy chục hồn ma, quen dần với thế giới mới.
Nó bình tĩnh bước xuống xe buýt, đi lên phòng 401, thể giới ma quỷ bỗng dưng náo nhiệt hơn hẳn, ma chết oan, ma chết bất đắc kỳ tử, ma chết đói, đủ mọi loại ma chưa được đến địa phủ vì nhiều lý do đều trở nên sục sôi như vừa tìm ra hy vọng.
“Mấy người có nghe nói chưa, phán quan xuất hiện ở dương gian rồi đó.”
“Thật hả? Vậy là mình có thể tìm phán quan báo án rồi đúng không?”
“Phán quan ở đâu vậy? Tôi muốn đến đó kêu oan.”
Hồn Thẩm Tâm Lâm trốn ở một cái hóc bà tó (*) cũng vểnh tai lên nghe, phán quan? Phán quan ở dương gian? Thật không vậy? Nếu giờ hắn ta mà tìm đến phán quan thì liệu có thể về lại cơ thể của mình không?
Nghe nói phán quan đại nhân là người công bằng nhất, hắn ta bị oan, hắn ta chẳng giết người phóng hoả gì cả, chắc chắn là có sự cố gì đó rồi nên mới hồn lìa khỏi xác, trở thành hồn phách quanh quẩn ở dương gian.
Thẩm Tâm Lâm dè dặt nghe ngóng manh mối về phán quan.
Tại số 401 tòa nhà cũ.
Dạ Mạn nhìn đồng hồ rồi mở cửa phòng 401.
Thẩm Tâm Lan không đứng trước cửa chờ như thường lệ mà lại trốn trong góc, quỳ dưới đất.
“Phán… phán quan đại nhân, cô… cô là phán quan đại nhân, tôi… tôi…”
“Sao chị biết tôi là phán quan, lạ thật, trên người tôi có viết hai chữ phán quan đâu?”
Thẩm Tâm Lan vừa xúc động vừa lắp bắp như nhìn thấy cứu tinh: “Tôi biết ngay cô không phải người bình thường mà, quả là thế, quả không phải người bình thường, tôi kích động quá, quên mất cô vừa nói gì rồi.”
Dạ Mạn nhìn quanh căn hộ, lặp lại lần nữa: “Tôi hỏi sao chị biết tôi là phán quan?”
“Theo truyền thuyết, phán quan đại nhân tựa như đấng cứu thế của các vong hồn, như ánh đèn trong đêm tối, tỏa ra vầng sáng chính nghĩa, nhưng sao phán quan đại nhân lại là người phàm?”
Vẻ mặt Dạ Mạn trở nên nghiêm trọng, sự tồn tại của nó quan trọng với những vong linh này thế sao? Đợi đã, hình như nó quên mất thông tin quan trọng, phải rồi, tại sao phán quan đại nhân lại là người? Đúng thế? Một “người” như nó tại sao lại là phán quan?
“Dù sao thì cũng tốt quá, gặp được cô thật tốt, tôi có phúc mới được thế, mong phán quan đại nhân xét xử đúng tình đúng lý.”
Dạ Mạn kéo ghế ngồi xuống, lấy sổ sinh tử ra.
Thẩm Tâm Lan đỏ ngầu hai mắt, chị ta vừa mừng vì gặp được phán quan, có thể rời khỏi nơi này, vừa sợ mình sẽ xuống mười tám tầng địa ngục vì tội hại người.
Dạ Mạn không tìm kiếm gì gấp, cũng không vội xét xử Thẩm Tâm Lan: “Chuyện lần trước chị nhờ, tôi đã tìm hiểu giúp chị rồi, bố chị… mất rồi, mong nén đau thương.”
Thẩm Tâm Lan ngồi khuỵu ra đất, bố mất rồi… cũng tốt, cũng coi như là giải thoát, nghĩ nhưng trong lòng vẫn đau buồn lắm, Thẩm Tâm Lan không kìm được nước mắt.
Dạ Mạn nghĩ ngợi rồi quyết định kể Thẩm Tâm Lan nghe hết mọi việc chuyện đã đến nước này, chị ta nên được biết.
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.wordpress.com…
Nghe phán quan đại nhân nói xong, Thẩm Tâm Lan vừa căm tức, vừa thấy yên lòng, không ngờ phán quan đại nhân đã giúp chị ta giải quyết đám đầu sỏ ác ôn kia, phán quan đại nhân đã bỏ ra nhiều công sức như thế chỉ vì một hồn ma cỏn con như chị ta, Thẩm Tâm Lan nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng:
“Cảm ơn phán quan đại nhân, cảm ơn phán quan đại nhân, cô vẫn còn nhớ lời nhờ vả của một hồn ma hại người, cảm ơn cô, tôi không muốn tiếp tục hại người nữa, làm ơn giúp tôi rời khỏi đây.”
Dạ Mạn đứng dậy, lục lọi tìm món bảo vật mà Hắc Bạch Vô Thường nhắc tới.
Trong tủ không có, dưới giường cũng không, Dạ Mạn đi ra bếp, lục trong tủ, tìm trong ngăn kéo, cuối cùng tìm được thứ đó trong cánh tủ dưới bồn rửa trong bếp.
Có ánh sáng đỏ từ đó toả ra, hẳn là thứ này.
Thứ này là bảo vật?(*) Hóc bà tó: Từ của người miền Nam, chỉ nơi vắng vẻ, khuất người.
Mình thấy nó thích hợp với cụm 犄角旮旯 mà tác giả dùng trong nguyên văn.
Nhưng sợ các bạn miền khác không thích nên mình chú thích riêng ra đây.
Có thể trong quá trình dịch, mình sẽ dùng những từ ở miền Nam, nhưng đa phần mình nghĩ mọi người sẽ biết, từ nào quá ít dùng thì mình sẽ chú thích, còn nếu chỗ nào các bạn thấy “cấn cấn”, đừng ngại để lại bình luận nhé, mình sẽ giải thích ngay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...