Thẩm Tâm Lan vỗ trán suy nghĩ: “Người thừa hưởng… chị nhớ ra rồi, người thừa hưởng hình như là bố chị và anh ấy, ngoài người anh trai cùng cha khác mẹ ra thì khi đó hai người này là người thân nhất với chị.
”
“Cùng cha khác mẹ?”
“Ừ, anh chị với chị không cùng một mẹ, trước kia bố chị mở công ty, vợ trước chết rồi mới lấy mẹ chị, sinh ra chị, căn nhà này cũng là do bố chị cho chị, bố chị cho chị hai căn nhà, còn một căn nữa, bố chị bảo đừng nói với anh ấy, nên chị giấu mãi, thế nên sau khi kết hôn mới lấy căn nhà cũ này làm nhà tân hôn.
”
“Vậy còn một căn nữa của chị đâu?”
“Anh chị biết bố để cho chị hai căn nhà, chắc là xử lý giúp chị rồi, thôi không nói nhà cửa nữa, Dạ Mạn, chị có chuyện muốn nhờ em được không?”
“Chị nói đi.
”
“Em có thể đi thăm bố giúp chị không? Bố chị liệt nửa người, luôn phải nhờ anh chị chăm sóc, thế nên chị thường hay đi thăm bố, giờ chị không ra khỏi 401 được, không về xem xem ông ấy thế nào được… Em có thể tới thăm giúp chị không? Chỉ đến một lát thôi, chỉ cần xác nhận bố chị vẫn khoẻ là được.
”
Dạ Mạn im lặng, hình bóng của ba xuất hiện trong đầu nó, cũng không biết ba có khuyên má được chưa, nó… nhớ ba quá…
Thẩm Tâm Lan cứ tưởng Dạ Mạn không chịu đi, bèn thử thuyết phục lần nữa: “Không xa đâu, cách đây có ba trạm thôi, ở Phương Thuỷ Viên ấy, dễ tìm lắm.
”
Điện thoại hiển thị tám phút nữa là có chuyến xe buýt tới bến, Dạ Mạn rời khỏi 401, đồng ý giúp Thẩm Tâm Lan đến xem tình hình bố chị ta.
Dạ Mạn ngồi lên chuyến xe đi đến Ngũ điện, nó nhắn tin cho Tư Đồ Hạo, nhờ cầu kiểm tra giúp tình hình bố của Thẩm Tâm Lan, dù sao tên của Tư Đồ Hạo vẫn còn nằm ở Cục Cảnh sát, tiện hơn trong việc tìm thông tin.
Chuyến xe cứ đi rồi lại dừng, cuối cùng cũng đến gần Ngũ điện, Dạ Mạn dốc hết sức bình sinh đi tới cổng tòa lầu màu xám.
Dạ Mạn nhìn mặt trời đang ở hướng Tây, vội chạy vào Ngũ điện, nó mà còn chậm trễ nữa là khỏi xuống núi mất.
Lúc tới gần toà nhà, Dạ Mạn bước chậm lại, cứ sợ làm tên điên ánh kim nào đó phát giác, không để nó rời khỏi.
Tiếc là dù nó có cẩn thận đến mức nào thì vẫn bị Lục Phi phát hiện.
“À ờm… tôi tới lấy hành lý…” Dạ Mạn nói với giọng chột dạ.
Lục Phi điều khiển xe lăn đi tới gần Dạ Mạn, đáng thương than thở: “Đói quá… đói quá… cả ngày nay không ăn gì rồi, lương cũng đã trả cô rồi…”
Lúc này Dạ Mạn mới nhớ ra gì đó, vội vã lấy điện thoại ra, phát hiện mới có một nghìn tệ được chuyển vào.
Nó nấu có bát mì thôi mà một nghìn tệ? Vậy nó còn lằng nhằng cái gì nữa??
Dạ Mạn thầm tính toán trong đầu, thằng cha Lục Phi này tuy là đánh đấm được phết nhưng mà bây giờ vẫn còn yếu lắm, chắc không tới nỗi nguy hiểm đâu, hay là nó cứ tạm ở lại đây, vừa làm vừa tìm chỗ ở rồi dọn ra?
Một ngày một nghìn tệ đó trời, tích mấy ngày là đủ trả tiền thuê phòng rồi.
Dạ Mạn bắt đầu do dự.
Lục Phi nhìn cô bé đã bắt đầu lung lay, đưa ra một đề xuất còn hấp dẫn hơn.
“Bảy ngày thôi, bảy ngày mười nghìn tệ, thêm một điều kiện nữa là sau bảy ngày, tôi sẽ giới thiệu việc làm bán thời gian cho cô, chú thím La mà không đột nhiên đi khỏi thì tôi cũng không gấp gáp tới nỗi phải tìm đến cô.
”
Mắt Dạ Mạn lập tức sáng rực, mười nghìn đó trời ạ! Bán thời gian gì đó không quan trọng, tiền mới là lý lẽ cứng cáp, huống hồ gì nó không thèm đến mấy công ty có mối quan hệ với ai đó đâu, dây dưa với ai đó bảy ngày là quá đủ rồi.
Bàn tính trong đầu Dạ Mạn bắt đầu chuyển động.
Lương cao, thời gian ngắn, cũng đã gặp chú thím La rồi, trông có vẻ đột nhiên có chuyện gấp phải đi, cái tên đầu ánh kim này thì tuy có hơi thô lỗ, nhưng đang mất máu quá nhiều, cơ thể yếu ớt, có đánh nhau thật thì chắc nó cũng không tới nỗi chịu thiệt, bảy ngày là vừa đủ, khoảng thời gian này là an toàn nhất, kiếm đủ tiền rồi chuồn thôi, được quá đi còn gì!
Dạ Mạn hạ quyết tâm: “Được thôi, nhưng mà phải trả theo ngày.
” Ai biết được ai kia có lật lọng không, tiền tới tay rồi thì mới là của nó.
Lục Phi đồng ý yêu cầu của Dạ Mạn, lập tức bỏ ra lương một ngày.
Dạ Mạn nghe thấy tiếng tiền vào tài khoản, vui vẻ đi vào bếp.
Qua bảy ngày là nó đã không còn là đứa trẻ đáng thương không có nhà để về rồi, tên Lục Phi kia đợi đấy, hôm nay cô đây sẽ trổ tài cho anh thấy.
Lục Phi nghe thấy tiếng leng keng từ trong bếp, đứng dậy đi lấy cái ly trên bàn.
Cơ thể hắn đã hồi phục lại hơn sau một ngày, giờ đã không cần có người chăm sóc nữa, chỉ là hắn cần cô nhóc này ở trong tầm mắt hắn, như thế hắn mới có thể bảo đảm an toàn cho nó.
Cô nhóc này là mấu chốt để hắn về được địa phủ, tuyệt đối không thể để nó xảy ra chuyện gì.
…Người được gia đình giáo dục sẽ không reup kiếm lợi nhuận, bạn đọc vui lòng chỉ đọc truyện ở shiningjustforme.
wordpress.
com…
Dạ Mạn chạy đôn chạy đáo cả ngày trời, chỉ ăn có cái bánh bao để tiết kiệm tiền, xuống xe buýt lại phải chạy lên núi, đói rã người từ nãy tới giờ.
Dạ Mạn mở tủ lạnh, lấy ra một quả táo, vừa ăn táo vừa chuẩn bị nguyên liệu.
có thịt, có rau rồi, còn có công thức nấu ăn nữa, mỹ vị sắp tới rồi đây, Dạ Mạn mặc tạp dề vào, bắt đầu bắt tay vào.
Nửa tiếng sau, cơm đã chín, hai món ăn cũng ra lò.
Tất nhiên là Dạ Mạn sẽ chẳng chịu ăn với hắn, nó chuẩn bị bữa cho Lục Phi xong, cầm riêng phần của mình về phòng ngủ.
Đã mấy ngày chưa ăn gì ra hồn, mai còn phải bận bịu tiếp, hôm nay phải thiết đãi mình cho đàng hoàng.
Dạ Mạn thắp nến, lấy sẵn coca, còn có cả dâu tây tráng miệng, chỉ thiếu chút nhạc nữa thôi, gió thổi nhè nhẹ, nghe nhạc êm dịu, ăn tối dưới ánh nến thì tuyệt vời quá rồi còn gì.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, có thể dùng bữa được rồi, Dạ Mạn cầm lấy thìa, đang định thong thả ăn một miếng thì trong phòng bỗng có tiếng chuông.
Âm thanh đột nhiên vang lên làm nó giật thót người.
Dạ Mạn khựng lại, nghiêng đầu nhìn khắp xung quanh, tiếng gì thế? Chẳng lẽ nó nghe lầm rồi sao? Đâu có? Thôi bỏ đi, ăn quan trọng hơn.
Dạ Mạn thấy âm thanh đã không còn nữa, bèn cầm muỗng lên lại, đang định há miệng ăn thì điện thoại lại đổ chuông.
Dạ Mạn quyết định dù trời có sập xuống cũng phải ăn cho xong cái muỗng cơm này, mùi vị của cơm kết hợp với thức ăn ngon tuyệt vời, sao mà nó nấu ngon thế cơ chứ.
“Tiếng sóng biển lặng thinh…” Chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Dạ Mạn khó chịu cầm điện thoại lên, vừa nhai vừa nghe máy.
“Không nghe thấy chuông à? Tôi khát rồi.
”
Dạ Mạn lập tức tối sầm mặt, tiếng chuông ban nãy là từ phía ai kia sao? Tên điên ánh kim này có để yên cho người ta ăn được không? Coi nó như cô hầu gái thật đấy hả? Được thôi, nể tình tiền bạc mà nhịn vậy, nhắm mắt rồi bảy ngày cũng qua ấy mà.
Dạ Mạn bỏ muỗng xuống, đi vào trong bếp, rót ly nước đưa sang, vừa đưa tới không bao lâu thì ai kia lại kêu réo lần nữa.
“Ít nước quá!”
Dạ Mạn tức tối, vội vàng chạy xuống lầu, tìm một cái ly siêu to khổng lồ, rót cho đầy rồi đưa tới, nè, uống cho đã nư đi!
Dạ Mạn quay lại phòng mình, đóng sầm cửa lại, vừa lòng chưa? Ăn uống mà cũng không yên nữa.
Dạ Mạn ngồi xuống bàn, cầm lấy muỗng mà ăn.
Gió thổi mát trời, đồ ăn ngon lành, thêm ngụm coca nữa thì đúng là đã đời, Dạ Mạn đang ngất ngây thưởng thức thì chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, nó tối sầm cả mặt.
Một lần còn chưa đủ hả? Đòi cái gì nữa?
Dạ Mạn nhấc máy, giọng hết sức khó chịu: “Cái gì nữa?”
“Ăn xong rồi, dọn đi.
”
“Lát nữa tôi qua dọn, anh để một bên đi.
”
“Tôi không quen ăn trong phòng ngủ, vầy là đã châm chước rồi, cô còn bắt tôi để bát đũa dơ ở cạnh mình nữa hả?”
Dạ Mạn: “…” Lý do lý trấu gì thế này! Được thôi, lần cuối cùng đấy, trong vòng mười lăm phút mà còn kêu nó nữa thì đình công đấy.
“Được rồi, tôi đi dọn.
” Dạ Mạn vội vàng chạy sang, bỏ bát vào bồn rửa rồi lại vội vã chạy về phòng, giờ hết chuyện rồi chứ, còn kiếm chuyện nữa là nó bùng cháy đấy.
Ba giây sau, điện thoại im lặng, Dạ Mạn yên tâm cầm đũa.
Lúc đang chuẩn bị ăn, điện thoại lại vang lên lần nữa, Dạ Mạn tức bốc khói, còn chưa thèm xem đã quát: “Nói hết một lần luôn có được không, có chịu thôi chưa hả?”
“Mạn Mạn, má đây con, con… là Mạn Mạn đúng không?”
Lúc này Dạ Mạn mới phát hiện người gọi tới không phải Lục Phi mà là má nó!
Sao tự dưng giờ này mà má lại gọi? Biết má gọi là đã không bắt máy rồi.
Nó sợ nhất là bị má gặng hỏi này nọ, nó lại không nói thật được, cũng không giỏi nói dối, khó xử chết được.
Lý Thục Mai xác nhận mình không gọi nhầm số bèn sầm mặt: “Mạn Mạn, tưởng ai gọi đúng không? Giờ mày có chịu nghe điện thoại của má hay không thì ba má cũng đang ngồi trên xe lửa rồi, chiều mai là tới, gửi vé tàu cho mày rồi đấy, liệu mà làm!”
Má nói rồi cúp máy ngay, Dạ Mạn suýt mắc nghẹn, đầu óc quay cuồng, cái gì vậy trời, ba má lên xe lửa tới Thủ đô rồi sao? Giờ sao đây? Sao đây?
Dạ Mạn bỏ đũa xuống gãi đầu, vò đầu bứt tai tới khi thành cái ổ quạ, má mà biết nó ở lại Thủ đô để tìm Nghiên Hy thì chắc chắn sẽ lôi đầu nó về nhà, còn chỗ ở của nó nữa, má mà biết nó còn không có lấy một cái chỗ trú ở Thủ đô thì càng tức tối hơn cho xem, ôi trời ạ, làm gì bây giờ?
À, biết rồi!
Hình bóng của Lục Phi loé lên trong đầu Dạ Mạn.
Giờ chỉ còn có cách này thôi.
Dạ Mạn quyết định ăn cho xong rồi đi tìm hắn, có thực mới vực được đạo, không thể gián đoạn chuyện ăn uống được.
Dạ Mạn ăn uống no say, dọn dẹp bát đũa rồi quay lại phòng Lục Phi.
“Ờm… Tôi chuẩn bị đi ngủ đây, anh còn cần tôi giúp gì không?”
“Không.
” Giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi ngày, Dạ Mạn cũng bắt đầu quen rồi, nó đi qua đi lại trong phòng, tự kiếm việc làm, kê lại ghế, chỉnh lại bàn…
“Có chuyện gì hả?” Lục Phi thấy cô gái có vẻ như có gì muốn nói nên hỏi thẳng.
Dạ Mạn dốc hết can đảm nói ra ý đồ.
Trong lúc nó đang tìm cách thuyết phục Lục Phi thêm, Lục Phi lại lên tiếng, nói ngắn gọn đúng một chữ.
Ơ, thế thôi là đồng ý rồi à? Dễ chịu vậy?
“Nhưng có một điều kiện.
”
Biết ngay mà, dễ gì.
“Nói đi, điều kiện gì?”
“Thời hạn làm việc kéo thêm một tuần.
”
Một tuần thôi mà, có thể chấp nhận.
“Được, không việc gì, nhưng mà ba má tôi tới là anh phải vào vai bạn tốt cho đàng hoàng đấy, nếu không tôi sẽ… sẽ…”
“Được.
”
Có Lục Phi giúp thì đêm nay Dạ Mạn có thể ngủ ngon rồi.
“Đợi đã.
”
Dạ Mạn khựng lại, cứ sợ ai kia hối hận.
“Mang theo cái chìa khoá xe đen trong ngăn tủ đi, đường xa, lái chiếc màu đen trước cửa đi đi, có bằng lái không đấy?”
“Có.
”
“Đi đi.
”
Dạ Mạn cầm lấy chìa khoá, lòng cứ thấy là lạ, hoá ra tên điên ánh kim cũng có mặt ấm áp à?
Mặt trời mọc ở đằng Tây rồi sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...