“Chú Vương, cháu cũng đã mười tám tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa.
Sau khi cháu rời khỏi thành phố Thanh Linh, thật ra có gia nhập một môn phái tu hành, học được rất nhiều bản lĩnh, muốn đối phó nhà họ Hàn dễ như trở bàn tay, lúc trước giấu mẹ cháu, chỉ là sợ mẹ cháu lo lắng thôi.” Tần Dật thẳng thắn nói.
“Gia nhập môn phái tu hành? Xã hội hiện đại làm gì có môn phái nào.
Tiểu Dật, không phải cháu đã gia nhập nhầm vào tổ chức nào đó, bị người ta tẩy não rồi chứ?” Vương Chấn Hưng muốn nói khách sáo, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
“Chú Vương, mặc dù chú làm ăn lớn, nhưng vẫn kém hiểu biết lắm, trên thế gian chuyện chú không tưởng tượng được có nhiều lắm, sư phụ của cháu là một thế ngoại cao nhân chân chính, cháu chỉ theo bà ấy học hơn một năm, nhưng học được rất nhiều điều bổ ích.”
Lúc Tần Dật nhắc đến sư phụ, trên mặt khó nén vẻ sùng bái và kính mến.
“Sư phụ cháu là nam hay nữ*, bao nhiêu tuổi rồi?” Vương Chấn Hưng thuận tiện hỏi.
*Vì ngôi 3 anh ấy/cô ấy của TQ đều có phiên âm là /tā/ nên VCH mới hỏi là nam hay nữ.
“Là nữ, về chuyện bao nhiêu tuổi, cháu cũng không biết, nhưng mà rất đẹp , trông chỉ mới tầm hai mươi, giống như thần tiên rơi vào chốn trần gian vậy!” Lúc nói những lời này, vẻ mặt Tần Dật vô cùng hưng phấn.
‘Trong đầu tên nhóc thối này chắc chắn là có ý đồ với sư phụ mình, thật đúng là tên nghịch đồ!’ Vương Chấn Hưng nhìn dáng vẻ mê muội của hắn ta, trong lòng quả quyết nói.
Chung quy Tần Dật vẫn còn non trẻ, bị Vương Chấn Hưng nói khích vài ba câu, là đã moi ra được rất nhiều thông tin.
Trong tiểu thuyết sảng văn, không thiếu cái loại nghịch đồ như Tần Dật.
Có điều nghịch đồ muốn đạt được ý muốn, thường đều là vào giai đoạn sau của cốt truyện.
Vào giai đoạn đầu của cốt truyện, nhân vật chính vẫn chưa thật sự trưởng thành, bình thường vẫn phải cẩn trọng an phận thủ thường, chỉ dám đặt loại suy nghĩ này ở trong lòng.
Vương Chấn Hưng có chút muốn vạch trần cái loại suy nghĩ này của Tần Dật.
Chỉ là, nếu theo như lời Tần Dật nói, sư phụ của hắn ta là thế ngoại cao nhân, thế thì chắc chắn sẽ không dễ lộ mặt.
Đến cả người mà Vương Chấn Hưng còn chưa gặp thì sao đi tố cáo được? Chỉ có thể tạm thời để ý nghĩ này ở trong lòng.
“Được thôi, chú sẽ giúp cháu nghe ngóng chuyện của Hàn Kiệt.” Lúc này Vương Chấn Hưng mới đáp ứng yêu cầu của Tần Dật.
“Chuyện này đừng nói cho mẹ cháu biết, cháu không muốn bà ấy lo lắng.” Tần Dật dặn dò nói.
“Chú nhất định sẽ giữ kín như bưng!” Vương Chấn Hưng thề son sắt.
Vừa lái chiếc Bentley về đến nhà, hắn liền nhận được điện thoại hỏi thăm của Hứa Du Nhu.
Vương Chấn Hưng trả lời, mình đã bình an về đến nhà, ngay sau đó lại nói: “Lúc Tiểu Dật tiễn tôi xuống dưới lầu đã bảo tôi điều tra Hàn Kiệt, còn kêu tôi giấu chị.”
“Tiểu Dật kêu cậu điều tra những chuyện này làm gì? Lẽ nào là muốn trả thù Hàn Kiệt?” Hứa Du Nhu kinh ngạc nói.
“Chắc chắn là vậy!” Vương Chấn Hưng nói.
“Vậy phải làm sao đây…” Hứa Du Nhu lo lắng.
“Một đứa nhỏ như nó, lấy cái gì đấu với nhà họ Hàn? Thật sự là nghĩ quẩn mà.
Nhưng mà chị yên tâm, tôi thấy hay là vậy đi, đưa nó đến một nhà máy bao ăn bao ở làm công, con người một khi đã mệt mỏi, thì sẽ không nghĩ lung tung nữa.” Vương Chấn Hưng đưa ra đề nghị.
“Được, qua mấy ngày nữa tôi nói với nó.” Hứa Du Nhu cảm thấy cũng được.
Người khi bận rộn sẽ không nghĩ lung tung, chị vô cùng hiểu điều này.
Nếu như Tiểu Dật đến nhà máy làm công, vậy sẽ không ở nhà nữa, Vương Chấn Hưng đến đây ăn cơm cũng tiện hơn.
“Chuyện này không thể để lâu, ngày mai kêu nó đi liền đi! Nhân lúc còn sớm cho nó cắt đứt ý nghĩ này, về chuyện nhà máy tôi sẽ tìm giúp chị.” Vương Chấn Hưng nói.
“Ừm, vất vả cho cậu rồi, cũng may mà có cậu đưa ra biện pháp giúp tôi.” Hứa Du Nhu vui mừng.
“Không vất vả, tôi cũng xem Tiểu Dật như con cái của mình, cũng muốn tốt cho nó.” Vương Chấn Hưng tận tình khuyên bảo nói.
“Phần tâm ý này của cậu, tôi thật sự rất cảm động, nhưng mà trước sau gì Tiểu Dật cũng không có quan hệ máu mủ với cậu, tôi hiểu Tiểu Dật, cậu xem nó như con trai, nhưng nó chưa chắc sẽ thật lòng xem cậu như ba nó.
Nếu như, tôi nói là nếu như, nếu như cậu muốn có một đứa con, tôi… Tôi có thể sinh cho cậu.” Hứa Du Nhu nói ra lời khiến người khác giật mình.
Vương Chấn Hưng nghe đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, đồng thời lại có chút vui mừng.
Hứa Du Nhu có thể nói ra lời như vậy, rõ ràng là rất quan tâm hắn.
“Chuyện này không gấp, chúng ta vẫn nên tính chuyện lâu dài đi, làm cho Tiểu Dật từ bỏ ý định trả thù nhà họ Hàn trước đã rồi tính tiếp.” Vương Chấn Hưng nói.
“Ừm, nghe theo cậu.” Hứa Du Nhu ngoan ngoãn trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...