Phương Húc phát hiện, người tới nơi này trên cơ bản đều là người tu luyện, ngay cả nữ tử nơi này cũng đều có tu vi, tuy thực lực có thể không phải quá cao.
- Phong sư huynh, tất cả nữ tử nơi này đều có tu vi sao? Phương Húc nhỏ giọng hỏi.
- Đúng vậy, Phương sư đệ, đây chính là độc nhất của Bách Hoa lâu, mà các nàng lại còn tinh thông cầm kỳ thư họa, đến lúc đó ngươi sẽ biết, hắc hắc.
Khóe miệng Phong Vô Cực lộ ra một nụ cười kỳ dị.
- Nha, đây không phải Phong Vô Cực à, ngươi vẫn còn có linh thạch đến Bách Hoa lâu sao? Một âm thanh có chút đùa cợt từ phía bên cạnh truyền tới.
Bọn người Ngô Hoành ngẩng đầu nhìn lại thì nhìn thấy một thiếu niên với vẻ mặt hơi tái nhợt đi tới, ở phía sau hắn còn có năm thiếu niên với vẻ mặt tái nhợt như vậy.
- Tu vi của mấy người này không kém, không ngờ toàn bộ đều có tu vi Ngưng Nguyên cảnh, mà trên người bọn hắn lại có một luồng sát khí.
Ngô Hoành như có điều suy nghĩ nhìn bọn hắn.
- Hừ, ai cần ngươi lo, Tôn Thượng.
Phong Vô Cực không khách khí trả lời.
Thiếu niên vừa mới lên tiếng đã quen biết hắn từ nhỏ, cũng đều là đệ tử môn phái đóng ở quận Thanh Lâm, giữa hai người trước giờ vẫn luôn bất hòa.
Đồng thời, một đạo truyền âm truyền vào tai của mấy người.
- Mấy người sau lưng Tôn Thượng hẳn là đệ tử của Âm Sát tông.
Trong lòng mấy người Phương Vô Nhai hiểu rõ.
- Khặc khặc, xem ra mấy vị phía sau ngươi chính là đệ tử của Thiên Thánh tông rồi.
Tôn Thượng cười quái dị nói nói.
- Thế nào, các hạ có chuyện gì hay sao? Phương Vô Nhai tiến lên một bước nói.
- Hắc hắc, không có gì, ta chỉ muốn nhắc nhở mấy vị lúc vào bí cảnh thí luyện nhớ cẩn thận một chút.
- Ngươi tưởng Thiên Thánh tông chúng ta sợ Âm Sát tông các ngươi hay sao? Phương Vô Nhai không khách khí trả lời.
Âm Sát tông cũng chính là một môn phái tam lưu, trong đó cũng chỉ có mấy Ngưng Nguyên cảnh mà thôi, thực lực của bọn họ bên này còn mạnh hơn Âm Sát tông một chút.
- Có đúng không, vậy thì ở trong bí cảnh rửa mắt mà đợi.
Một thiếu niên từ sau lưng Tôn Thượng đi lên nói.
.
.
.
- Sư huynh Vô Nhai, như vậy có thể không tốt hay không? - Không sao đâu, một cái Âm Sát tông mà thôi.
Phương Vô Nhai nhìn bóng lưng của mấy người Âm Sát tông, híp híp mắt.
Bọn họ khẳng định không dám gây chuyện bên trong Bách Hoa tông, dù sao thì người có thể đến Bách Hoa lâu cũng không phải những đệ tử bọn họ có thể chọc nổi.
- Đi thôi, Phong sư đệ, mang bọn ta đi gian phòng.
- Được rồi, sư huynh Vô Nhai.
.
.
.
- Vương trưởng lão, ngài trở về rồi? - Ừm, ta vào thành đi dạo một chút, phát hiện vẫn là về đây tu luyện tốt hơn.
Vương Đằng vừa cười vừa nói.
Hộ vệ gác cửa nhất thời nổi lòng tôn kính.
Không hổ là trưởng lão của Thiên Thánh tông bọn họ, chính là nỗ lực, chăm chỉ, tự hạn chế như thế.
Khó trách hắn có thể lên làm trưởng lão khi tuổi còn trẻ như thế, mà chính mình lại chỉ có thể làm một hộ vệ, xem ra sau này mỗi ngày mình phải dùng nhiều một giờ để tu luyện mới được, bình thường ít đi một số nơi không tốt, dễ làm mình phân tâm.
Lúc đêm khuya.
- Hai tên tiểu tử thúi này sao còn chưa về nữa, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Vương Đằng dùng tinh thần lực cảm giác gian phòng trong biệt viện một chút, trong lòng lẩm bẩm nói.
- Xem ra sẽ không có chuyện gì, mấy người Phương Vô Nhai cũng chưa trở về.
Vương Đằng yên tâm.
Tiểu tử Phương Vô Nhai kia là một người trẻ tuổi rất không tệ, bình thường ôn tồn lễ độ, rất được một đám đệ tử Thiên Thánh tông yêu thích, hai tên đồ đệ của hắn đi theo hắn ra ngoài cũng yên tâm hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Điền đã đi tới chỗ biệt viện của Vương Đằng.
- Vương trưởng lão, hôm nay chính là ngày Trân Bảo các tổ chức đại hội đấu giá, ngài có muốn cùng đi xem hay không? - Làm phiền Triệu trưởng lão.
Vương Đằng theo Triệu Điền ra ngoài, hắn lại cố ý nhìn gian phòng của hai đệ tử một chút.
- Một đêm chưa về.
.
.
.
Trân Bảo các chiếm diện tích cực lớn ở trong thành, nhìn từ đằng xa nó giống như một con quái vật khổng lồ chiếm cứ ở trong thành.
Lúc này đã có không ít người đi về phương hướng Trân Bảo các, Vương Đằng và mấy trưởng lão khác đi theo Triệu Điền vào một con đường riêng, chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một tấm thiệp mời, đưa cho một vị thủ vệ trong đó.
- Thì ra là Triệu trưởng lão của Thiên Thánh tông, mời Triệu trưởng lão vào.
Thủ vệ trả lại thiệp mời cho Triệu Điền, sau đó khom người nói.
Một đoàn người tiến vào theo lối vào, Vương Đằng chỉ cảm thấy hơi hoa mắt một chút, trước mắt hắn đã xuất hiện một không gian thật lớn, nhìn từ bên ngoài căn bản là nhìn không ra bên trong sẽ có không gian lớn như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...