- Hả, Tiểu Bạch Hổ từ đâu tới vậy? Lục Hân Di cũng có chút kinh ngạc, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng cũng không phát hiện ra người nào khác.
Ngự Thú phong cách nơi này rất xa, bình thường đệ tử Ngự Thú phong sẽ không đến bên này, mà nàng cũng không nhìn thấy chủ nhân của Tiểu Bạch Hổ này.
Chẳng lẽ là bị lạc khỏi chủ nhân? Hay là lén từ bên Ngự Thú phong lén chạy đến đây? - Tiểu Bạch Hổ, cho tỷ tỷ ôm một cái, tỷ tỷ có đồ ăn ngon này.
Vương Hân Hân ngồi xổm người xuống, trong tay xuất hiện một miếng thịt khô nhỏ, đưa về hướng Tiểu Bạch Hổ.
Hổ Nữu nghe thấy có đồ ăn thì mắt hổ nhất thời sáng lên, vội vàng chạy tới cạnh bàn tay nhỏ trắng nõn của Vương Hân Hân, mở miệng hổ ra, cắn về hướng miếng thịt khô trong tay Vương Hân Hân.
- Sư muội, cẩn thận.
Lục Hân Di thấy thế giật nảy mình.
Tuy Tiểu Bạch Hổ này nhìn lấy hơi nhỏ, nhưng nếu như không cẩn thận thương tổn tới sư muội thì phải làm sao? - Khanh khách, sư tỷ, ta không sao, Tiểu Bạch thật đáng yêu.
Vương Hân Hân cười khanh khách nói, bị Tiểu Bạch Hổ liếm bàn tay đến ngứa ngáy.
- Tiểu Bạch, cho ta ôm một cái, sau đó sẽ tiếp tục cho ngươi ăn ngon.
- Ngao ngao (không cho phép lừa gạt hổ).
Nhìn thấy dáng vẻ khả ái của Tiểu Bạch Hổ, Vương Hân Hân một tay bế nàng lên.
- Sư tỷ, ngươi xem Tiểu Bạch thật đáng yêu, chúng ta thu nuôi nó được không? Vương Hân Hân lấy tay vuốt ve đầu hổ tròn vo của Hổ Nữu.
- A, hình như trên cổ Tiểu Bạch có mang theo thứ gì kìa? - Sư muội, sợ là con Tiểu Bạch Hổ này đã có chủ nhân rồi.
Lục Hân Di nhìn đồ vật trên cổ Hổ Nữu, mở miệng nói.
Tuy nàng không biết đây là thứ gì, nhưng nếu trên người Tiểu Bạch Hổ đã mang theo đồ vật thì cũng nói rõ nó khẳng định đã có chủ nhân.
Lại nói, Tiểu Bạch Hổ này đột nhiên xuất hiện ở đây cũng không thể nào là Yêu thú hoang dại.
Dù sao thì Yêu thú sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở trong Thiên Thánh tông.
- Sư tỷ, chúng ta không có cách nào thu nuôi Tiểu Bạch sao? Vương Hân Hân một mặt năn nỉ nhìn Lục Hân Di.
- Ta cũng không biết.
Lục Hân Di nhìn biểu lộ năn nỉ của sư muội, lại tiếp tục mở miệng nói: - Trừ phi, chúng ta đi hỏi một chút sư phụ, có thể sư phụ nàng có biện pháp.
- Vậy chúng ta mau trở về hỏi sư phụ đi.
Vương Hân Hân mừng rỡ nói, sau đó ôm lấy Tiểu Bạch Hổ chạy về hướng núi Tiên Tử.
- Sư muội, ngươi chờ ta một chút.
.
.
.
- Sư huynh, chúng ta vẫn là trở về nói cho sư tôn đi? Nếu còn tiếp tục tìm như vậy nữa khẳng định không tìm thấy sư muội.
Ngô Hoành uể oải nói.
Diện tích Thiên Thánh tông cũng không nhỏ, chỉ bằng vào hai người bọn họ còn không biết phải tìm đến lúc nào.
Mà một số nơi còn bố trí trận pháp, có thể ngăn cách tinh thần lực dò xét.
- Tốt.
Phương Húc cũng bất đắc dĩ thở dài, ai có thể ngờ rằng tiểu sư muội của bọn hắn lại bỏ chạy như thế chứ.
.
.
.
- Sư tôn.
- Các ngươi có chuyện gì sao? - Sư tôn, không thấy tiểu sư muội nàng đâu nữa.
- Hả? Vương Đằng trừng mắt, trong lòng tự nhủ: - Khá lắm, ta mới bế quan mấy ngày đâu, sao đã không thấy Hổ Nữu đâu rồi, chẳng lẽ là cha của Hổ Nữu tìm tới, mang nàng đi? Không phải Vương Đằng vô cớ nghĩ như vậy, căn cứ theo hiểu biết của hắn, cấp độ huyết mạch Ám Dạ Ma Hổ cực cao, nghe nói là huyết mạch cấp bậc Thánh Thú.
Nếu trên người Hổ Nữu đã có huyết mạch Ám Dạ Ma Hổ, vậy cũng nói rõ cha hoặc là ông nội của nàng khẳng định rất lợi hại.
- Đến cùng xảy ra chuyện gì? Vương Đằng trầm giọng hỏi.
- Sư tôn, ngay hôm nay, tiểu sư muội thừa dịp Đức thúc không chú ý đã chạy ra khỏi núi Vô Danh, chúng ta tìm rất lâu nhưng cũng không tìm được tiểu sư muội, cho nên chỉ có thể tới quấy rầy ngài.
Vương Đằng nhẹ nhàng thở ra, Hổ Nữu không phải là bị trưởng bối của nàng mang đi là tốt rồi.
Ừm, đương nhiên cũng có thể trưởng bối của Hổ Nữu đều đã vẫn lạc, nếu không thì vì sao mẹ của Hổ Nữu phải mang theo nàng sinh hoạt một mình trong bí cảnh chứ.
- Tốt, ta đã biết, Hổ Nữu cứ giao cho vi sư đi tìm, các ngươi tiếp tục đi tu luyện đi.
- Vâng, sư tôn.
.
.
.
Hoàn cảnh núi Tiên Tử rất ưu mỹ, trên đó trồng rất nhiều hoa cỏ, còn có một số linh tài cấp thấp.
Một số nữ đệ tử đang xử lý hoa cỏ, linh tài, toàn bộ núi Tiên Tử lộ ra sinh cơ bừng bừng, tốt hơn núi Vô Danh của Vương Đằng không biết bao nhiêu lần.
- Lục sư muội, tiểu sư muội, các sao ngươi trở về nhanh như vậy? Một nữ đệ tử nhìn thấy Lục Hân Di và Vương Hân Hân trở về thì không khỏi tò mò hỏi, nếu như nàng nhớ không lầm thì hai vị này sư muội này mới ra đi ngoài không được bao lâu mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...