Đã trải qua chuyện như vậy, không ai có thể ngủ, trừ phi người nọ thật sự vô tâm vô phế lãnh huyết vô tình hoặc không thèm quan tâm đối phương.
Sở Thanh Phong và Cố Dao không phải người như thế, hơn nữa đều để ý đối phương, cho nên tự nhiên mất ngủ.
Phụ nữ tinh xảo hơn đàn ông nhiều lắm, không dưỡng nhan và một đêm không ngủ liền lưu lại dấu vết rất rõ ràng, buổi sáng, Cố Dao như cũ dựa theo ngày thường đúng giờ đến cục cảnh sát, nhưng mắt cô có điểm phù, tuy rằng không phá hư vẻ ngoài tịnh lệ, lại dễ dàng tiết lộ tối qua cô mất ngủ.
Cố Dao vừa tiến vào, liền vừa vặn gặp được Lưu Hướng Lan đang muốn ra ngoài, Cố Dao vấn an, nhưng Lưu Hướng Lan lại phát hiện Cố Dao bất bình thường, vừa nhìn đã biết tối qua ngủ không ngon rồi, đa phần tổ trọng án vẫn là yêu thích Cố Dao, là một ma mới, bình thường đều là biết điều nghe lời, tuy rằng cô cùng Sở Thanh Phong quan hệ thân mật làm cho người ta hơi bất mãn, nhưng Cố Dao không thị sủng mà kiêu, Cố Dao như vậy rất khó khiến người chán ghét, Lưu Hướng Lan trêu ghẹo: "Ai da, Cố nhị mỹ nhân của chúng ta tối qua không ngủ? Tương tư anh soái ca nào hả?"
Lưu Hướng Lan kỳ thật rất tốt, thái độ làm người cũng không ác ý, chỉ là thích đàm luận đúng sai, bất quá cũng bình thường, nữ nhân nha, tâm bát quái sẽ nhiều một chút.
Nàng xưng Cố Dao là Cố nhị mỹ nhân, thậm chí cả cảnh cục ai cũng biết, tổ trọng án có hai đại mỹ nhân, một tự nhiên là Sở Thanh Phong, hai chính là Cố Dao.
Nữ nhân vóc người đẹp, luôn đặc biệt hấp dẫn người khác, đối với Sở Thanh Phong, người khác không dám ở trước mặt nàng vui đùa, nhưng đối với Cố Dao, ai cũng can đảm, dù sao vui đùa cũng không đả thương người, hơn nữa ở mặt khác, ca ngợi Cố Dao.
Lưu Hướng Lan vui đùa, Cố Dao sớm đã miễn dịch, cô mỉm cười oán giận: "Lưu tỷ, chị đừng trêu ghẹo tôi nữa, tối qua tôi xem một vụ án, cho nên ngủ không ngon."
Cố Dao nói vậy, Lưu Hướng Lan ngược lại không đi truy cứu, tuy rằng nàng hứng thú với đời tư của Cố Dao, lại chưa bao giờ thấy bên cạnh Cố Dao xuất hiện nam chủ, cũng tin Cố Dao, một khi đã gợi đề tài, tính chất nói chuyện phiếm cũng tới, sáng sớm không có chuyện làm thì nhàm chán lắm.
Nàng nghe Cố Dao nói án lệ, liền hứng thú hỏi han: "Ể? Là vụ nào, nói nghe một chút, để tôi xem có điểm nào đáng giá Cố nhị mỹ nhân hao hết tâm tư."
Cố Dao tùy ý nói, tối qua làm gì suy nghĩ án lệ, thật sự là nhớ người thương, chẳng qua Lưu Hướng Lan đoán sai tên diễn viên thôi.
Lưu Hướng Lan hỏi, hoàn hảo hôm qua xem án rất nhiều, liền nói đại một cái.
Lưu Hướng Lan nghe xong, nhíu mày khó hiểu, nói: "Vụ này rất bình thường, có chỗ nào đáng giá suy nghĩ sâu xa?"
Cố Dao cũng chỉ nói đại, bởi vì vụ này kỳ thật rất đơn giản, cho nên Cố Dao mới đặc biệt nhớ rõ, ai nghĩ đến phức tạp thế chứ, bị Lưu Hướng Lan nói, liền tự giác xấu hổ vì lời nói dối bị nhìn thấu.
Lưu Hướng Lan thấy Cố Dao xấu hổ, nghĩ đến mình vô tâm thương tổn người ta, vì thế cũng không tiếp tục hỏi tới, hơn nữa nàng cũng mất đi hứng thú tán gẫu, án lệ Cố Dao đưa ra đích xác để nàng mất đi hưng trí, nói: "Được rồi, vậy em chậm rãi nghĩ.
Tân binh như em cố gắng cũng rất tốt, đáng giá khen ngợi."
Lưu Hướng Lan khẩu khí tiền bối, Cố Dao cũng không có không thoải mái, trên thực tế Lưu Hướng Lan vốn là tiền bối của cô, cảnh sát là khảo cứu lý lịch, Lưu Hướng Lan đối với Cố Dao, hoàn toàn có tư cách dùng khẩu khí đó, Cố Dao cũng không nghĩ nhiều, chỉ âm thầm may mắn rốt cuộc đuổi được Lưu Hướng Lan, cô biết Lưu Hướng Lan nhiệt tình, lại sợ nàng tiếp tục truy vấn.
Trở về bàn, Cố Dao lấy ra án lệ mượn ở phòng hồ sơ, hôm qua hưng trí bừng bừng, hiện tại một chút tâm tư cũng không có, nhìn như đang đọc, kỳ thật trong lòng rối rắm Sở Thanh Phong.
Cố Dao đắm chìm trong suy nghĩ, bất tri bất giác, ai cơ bản cũng di chuyển, chỉ có cô không nhúc nhích ngồi, cô đang nghĩ, trong đầu hỗn loạn, nếu chấp nhận, tựa hồ quá đột nhiên, nếu không, lại luyến tiếc cùng Sở Thanh Phong ở chung, lại càng luyến tiếc Sở Thanh Phong.
Nguyên bản Cố Dao là làm bộ như xem án lệ, bất tri bất giác động tác đã biến thành hai tay chống cằm, nhăn mặt nhíu mày, mọi người đều có thể nhìn ra cô đang rối rắm cái gì, Cố Dao duy trì động tác thật lâu, ngay cả người khác quan sát bộ dáng thú vị của cô, cô cũng không phát giác.
Trần Hy vừa lên ban đã phát hiện Cố Dao ở trạng thái này, hắn cầm ly đi rót nước về, cô vẫn vậy, hắn bưng ly nước đi đến cạnh Cố Dao, chìa một bàn tay lắc hai cái trước mắt Cố Dao, hắn vốn cho là chuyên tâm xem TV, người khác huơ tay trước mắt mình, không phát giác chính là giả dối, lúc này Cố Dao lại chứng minh, kỳ thật là có thể, một người cực kỳ chuyên tâm, thật sự có thể đạt tới cảnh giới "hồn lìa khỏi xác".
Đối với chuyện tình của Cố Dao, Trần Hy luôn đặc biệt để bụng, hắn nghi hoặc Cố Dao rốt cuộc làm sao vậy, nhịn không được gõ bàn hai cái, Cố Dao hồi phục tinh thần, tựa hồ còn bị hoảng sợ.
Cố Dao thật sự bị hoảng sợ, chuyện cô đang suy nghĩ là cấm kị, là bí mật không thể nói với người khác, tim bị dọa đến bùm bùm trực nhảy, thấy rõ là Trần Hy, mặt cô đỏ lên, che giấu oán hận nói: "Trần Hy! Bơ tiểu sinh cái tên đáng giận này, chẳng lẽ anh không biết dọa người sẽ có thể hù chết người sao?"
Cố Dao đỏ mặt trước Trần Hy, đây tuyệt đối là lần đầu tiên a, điều này làm cho những ai yên lặng chú ý đôi Kim Đồng Ngọc Nữ này gia tăng hứng thú, cảm giác này thật giống quan sát một sự kiện hồi lâu, rốt cuộc có kết quả mỹ mãn, rất có cảm giác thành tựu.
Mà Trần Hy cũng là lần đầu tiên thấy Cố Dao đỏ mặt trước mình, hắn vui sướng, nhưng hắn không biết, Cố Dao đỏ mặt không phải bởi vì hắn, hắn cũng sẽ không biết, khi hắn vẫn còn yên lặng chú ý Cố Dao, đã sớm có người hành động.
Trần Hy trong lòng vui sướng, hắn mỉm cười càng thêm tự nhiên, hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, hắn thật có lỗi nói: "Ngượng ngùng, tôi chỉ là hứng thú muốn biết, sự tình nào có thể khiến Cố nhị mỹ nhân thông minh hiếu học của chúng ta hao tâm tổn sức."
Cố Dao tự nhiên sẽ không nói ra suy nghĩ của mình, cô vừa định lấy cớ ứng phó Lưu Hướng Lan để ứng phó Trần Hy, nhưng không cần cô mở miệng, Lưu Hướng Lan chẳng biết lúc nào tới gần, giải thích: "Cố nhị mỹ nhân đang rối rắm vụ án cũ đâu."
Trần Hy cũng không phát giác Lưu Hướng Lan đột nhiên xuất hiện, Lưu Hướng Lan quấy rầy hắn và Cố Dao vất vả trao đổi, trong lòng tự nhiên bất mãn, nhưng hắn cũng không ngốc đến mức biểu hiện ra ngoài, hắn theo đề tài, hỏi Cố Dao: "A? Là vụ án gì? Nói ra cho tôi biết một chút đi."
Lời này hỏi Cố Dao, đại tỷ tri kỷ Lưu Hướng Lan nhiệt tình trả lời thay, nói ra vụ án Cố Dao buổi sáng đã nói, cuối cùng còn thêm một câu kết luận: "Vụ này a, bản thân tôi thấy hết sức bình thường, tựa hồ cũng không có chỗ nào đáng giá hao tâm tổn sức."
Án lệ thật sự là vô cùng bình thường, Lưu Hướng Lan nói ra, ngay cả Trần Hy cũng thấy thế, tuy rằng Trần Hy đối Lưu Hướng Lan nhiệt tâm có điểm không thích, nhưng cũng đồng ý Lưu Hướng Lan quan điểm.
Mà Cố Dao cũng không giải thích cái gì, bọn họ nghĩ thế nào thì cứ thế nấy, muốn nói mình ngu ngốc cũng tốt, muốn nói mình rảnh rỗi cũng thế, dù sao cô cũng không bận tâm lắm.
Kế tiếp, Lưu Hướng Lan phát hiện mặt Cố Dao sắp hết đỏ, liền trêu ghẹo: "Ai da, tôi phát hiện Cố nhị mỹ nhân còn đỏ mặt.
Đêm qua vì ai mà tiều tuỵ? Hiện giờ lại là vì ai đây?"
Trong cảnh cục, rất nhiều người đều xem Cố Dao và Trần Hy là một đôi, bằng tuổi nhau, bộ dạng cũng xuất chúng, thật sự là cảnh đẹp ý vui, hơn nữa phần lớn đều có thể nhìn ra Trần Hy có ý với Cố Dao, chẳng qua Cố Dao tựa hồ còn chưa biết, bất quá theo bọn họ, vẫn là có cơ hội rất lớn.
Lưu Hướng Lan dám nói, đây cũng không phải là lần đầu tiên trêu ghẹo Cố Dao cùng Trần Hy, đương nhiên nàng cũng không có ý xấu, chính nàng xem ra cũng là vì hảo tâm thành tựu một chuyện tốt, nàng chỉ không có bận tâm đến cách nhìn của đương sự thôi.
Đối với việc này, Trần Hy cũng không biết nên cảm tạ Lưu Hướng Lan hảo tâm, hay là trách móc nàng lắm miệng, dù sao cảm giác kia khá mâu thuẫn, hắn muốn Cố Dao cảm nhận được tâm ý của mình, lại sợ Lưu Hướng Lan dọa chạy thiên sứ.
Cố Dao rất là phản cảm, chính cô cũng không hiểu vì sao người khác luôn đem cô và Trần Hy liên lụy cùng một chỗ, cô đã nhiều lần tỏ rõ thái độ của mình, chỉ là những người đó không thuận theo cũng không buông tha, có lẽ trước khi cô công khai người yêu, là không thoát khỏi được tình huống này.
Vừa lúc đó, Sở Thanh Phong xuất hiện ở cửa, hôm nay nàng đi làm hơi muộn, tối qua một đêm vô miên, vốn nghiêm túc nàng lúc này có vẻ lại càng nghiêm túc hơn vài phần, hơn nữa nàng mới vào cửa, liền thấy Cố Dao và hai người kia "trò chuyện với nhau thật vui", đặc biệt thấy Trần Hy cùng Cố Dao gần nhau như vậy, điều này làm cho nàng không thoải mái, trong lòng cũng cực độ không thăng bằng, ai cũng nhìn ra Trần Hy có ý với Cố Dao, nàng không phải ngoại lệ, lúc này mẫn cảm nghĩ nhiều, tự nhiên trong lòng liền cực độ không thoải mái, thoáng chốc sắc mặt lãnh đi vài phần.
Khí tràng của Sở Thanh luôn rất mạnh, sắc mặt lạnh xuống thì khí tràng lại càng mạnh, Lưu Hướng Lan phát giác Sở Thanh Phong đến, nhìn thấy Sở Thanh Phong, lặng đi một chút, trong lòng tò mò nói thầm, thoạt nhìn Sở Thanh Phong cũng giống mất ngủ nha, sao vậy nè? Nàng dám hỏi Cố Dao, nhưng đối Sở Thanh Phong nàng lại không can đảm, hơn nữa Sở Thanh Phong sắc mặt lạnh lùng, nàng giả điên không phát hiện, y theo lệ thường chào buổi sáng.
Vốn Sở Thanh Phong cũng không muốn nhiều lời, im lặng tiến vào văn phòng, nhưng Lưu Hướng Lan chào hỏi nàng, nàng tự nhiên cũng phải đáp lại, nhưng đáp lại Lưu Hướng Lan rồi, nàng lạnh lùng nhìn Cố Dao cùng Trần Hy, nhịn không được nói: "Giờ làm việc tới, tất cả mọi người bắt đầu công tác đi."
Sở Thanh Phong nói xong, nhìn Cố Dao một cái, mặt không chút thay đổi vào phòng, ai cũng nhìn không ra nàng suy nghĩ gì.
Nàng đóng cửa phòng, tất cả mọi người đã quen trạng thái đó, thời gian vô sự đều dễ dàng, Sở Thanh Phong chưa từng nói qua cái gì, huống chi hôm nay cũng không có công tác cần làm, nghi vấn điểm ấy, lại không ai dám hỏi một câu, Sở Thanh Phong cũng không cho bọn họ cơ hội.
Sở Thanh Phong lãnh đạm, Lưu Hướng Lan cùng Trần Hy im lặng về chỗ, Cố Dao nhìn Sở Thanh Phong sững sờ, Sở Thanh Phong nói xong câu nói kia có nhìn cô một cái, tuy rằng khó hiểu, nhưng cô vẫn phát giác, tựa hồ còn đọc biết ý tứ, nàng hẳn là hiểu lầm đi.
Tuy rằng chưa từng đáp ứng Sở Thanh Phong, tuy rằng cô và Trần Hy không có gì, nhưng lúc này sao cô lại có cảm giác giống như bị "trảo gian"? Hơn nữa trong lòng luôn thấy có lỗi với Sở Thanh Phong? Vì thế suy nghĩ nguyên bản đã rất hỗn loạn lại càng hỗn loạn thêm.
Phong x Dao đích thực là phi thuyền nha mấy chế ~
Thanh x Phỉ mới ôm hôn thì người nào đó đã dụ dỗ tiểu thụ của mình lên giường cmnr =)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...